Một tháng đã trôi qua kể từ khi Alex xuất hiện trên thế giới này.
Trong vài ngày đầu tiên, Alex tập trung vào việc tìm nguồn nước ổn định và tìm kiếm những nơi có trái cây, quả mọng và các loại hạt để ăn. Anh không biết liệu thế giới này có nhất thiến cần các loại vitamin và khoáng chất khác nhau để giúp cơ thể luôn khỏe mạnh hay không, nhưng anh không muốn tìm hiểu điều đó khi đang ở trong môi trường hoang dã.
Sau vài ngày, Alex tìm thấy một con sông chảy qua trung tâm thung lũng, chia đôi dãy núi bao quanh thung lũng. Ở chính giữa thung lũng là một hồ nước nhỏ, nước tích tụ trong đó trước khi tiếp tục chảy xuống hạ lưu.
Alex đã tìm thấy một cái cây khổng lồ đã chết ở gần đó và biến nó thành một chỗ trú ẩn cho riêng mình.
Alex đã sử dụng hết số trái cây nhận được từ con nhím bằng cách tự huỷ hoại cơ thể trong cơn điên loạn. May mắn thay, anh đã phần nào quen với việc huấn luyện cực hình khắc nghiệt đó, nhưng anh vẫn còn sợ nó.
Dũng cảm không có nghĩa là không sợ hãi, mà là có thể vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình để tiếp tục bước tiếp. Alex vẫn lo sợ đến lúc mình sẽ tìm được một đống trái cây khác, nhưng anh biết rằng mình buộc phải vượt qua nỗi sợ hãi ấy khi thời điểm đó đến.
Alex không thể cưỡng lại cám dỗ của sức mạnh. Ngay cả khi quá trình huấn luyện đó thật khủng khϊếp và vô nhân đạo, đối với anh mà nói, sức mạnh mà anh ấy có được từ nó vẫn rất xứng đáng.
Alex lấy khát vọng đạt được sức mạnh đỉnh cao để tiếp thêm sinh lực để vượt qua nỗi sợ đau đớn. Làm như vậy liệu có tốt cho sức khỏe không?
Điều đó tùy thuộc vào hoàn cảnh và quan điểm của mỗi người.
Liệu nỗi đau như vậy có thay đổi được một con người?
Đương nhiên rồi. Tuy nhiên, mỗi người mỗi khác nhau.
Vậy Alex sẽ thay đổi thành người như thế nào?
Điều đó đều dựa vào tương lai an bài.
Vụt! Vụt! Vụt!
Alex đứng ở bãi đất trống, liên tục vung kiếm.
Sau một thời gian ngắn chạm trán với một đàn sói khác, Alex nhận ra rằng trình độ sử dụng kiếm của anh không giỏi lắm. Alex suốt đời chỉ chiến đấu bằng cả cơ thể mình, chứ chưa bao giờ sử dụng đến vũ khí thực sự. Do đó anh không quen với việc chiến đấu bằng vũ khí thực sự.
Sau trận chiến đó, Alex đã quyết định luyện tập bằng kiếm của mình nhiều hơn, và ngay sau khi luyện tập bằng kiếm, Alex chợt phát hiện thấy có một điều rắc rối.
Nhóm cơ tam đầu và cơ lưng của anh ấy bắt đầu đau khá nhanh. (Nhóm cơ bắp ở phía tay sau)
Alex đã tập luyện toàn bộ cơ thể của mình, nhưng tập luyện mọi thứ một cách đồng đều không phải lúc nào cũng là lựa chọn đúng đắn.
Lấy một ví dụ điển hình là leo núi. Nếu ai đó có đôi chân vạm vỡ, bụng đầy cơ bắp và lưng cũng vạm vỡ cơ bắp, thì họ sẽ càng tăng sức nặng lên bàn tay và cánh tay do trọng lượng cơ bắp nhiều hơn.
Trong trường hợp đó, việc tập luyện mọi nhóm cơ như nhau không những không giúp ích mà thậm chí còn gây bất lợi cho việc leo núi nữa.
Còn một kiếm sĩ thì sao?
Quá nhiều cơ bắp sẽ làm tăng khối lượng và thể tích của cơ thể, làm chậm tốc độ ra đòn. Hơn nữa, nếu các cơ bắp trên thân đạt đến một khối lượng nhất định, chúng thậm chí sẽ hạn chế chuyển động của cánh tay.
Thử xem qua những video về những người đàn ông tập thể hình cao to vạm vỡ nhưng lại không thể đưa tay với ra sau lưng mình là hiểu.
Tuy nhiên, nói thế chứ, cơ thể vẫn cần một lượng sức mạnh nhất định. Mỗi cơ bắp đều sẽ được tận dụng triệt để trong một cuộc chiến thực thụ, chỉ là chúng chỉ được sử dụng với cường độ khác nhau.
Vì tất cả những lý do này, Alex quyết định chủ yếu tập luyện với thanh kiếm của mình. Anh ấy sẽ chỉ tập luyện toàn bộ cơ thể của mình sau mỗi buổi tập kiếm thuật thứ ba.
Luyện tập kiếm thuật không hề kém khổ sở hay dễ dàng hơn luyện tập toàn bộ cơ thể. Nó chỉ đơn giản là tập luyện các nhóm cơ khác nhau.
Sau mỗi buổi tập kiếm thuật, Alex cảm thấy phần lớn cơ thể mình bỏng rát vì đau đơn. Trên Trái Đất, người ta sẽ thường ngừng tập luyện từ lâu vì tập luyện quá sức cũng tệ như lười tập luyện.
Nhưng ở đây, không có thứ gọi là tập luyện quá sức. Sau khi Alex tập luyện xong, anh ấy nhảy lên một cái cây gần đó và bắt đầu tiến nhập thiền định.
Alex đã tập luyện như một kẻ điên cuồng sức mạnh, và nó đã mang lại những kết quả đáng kinh ngạc. Anh không còn cần phải trèo cây nữa. Chỉ với một cú nhảy đơn giản, anh ta có thể dễ dàng nhảy lên không trung hai mét, ngay cả khi đeo thanh kiếm nặng trên lưng.
Alex đã phá vỡ giới hạn vật lý của con người trên Trái Đất.
Đây chính là nhờ công dụng thần sầu của Mana. Vài phút sau, Alex nhảy xuống khỏi cây và đi đến rìa khu đất trống. Trước mặt Alex là một cái cây khổng lồ có một cái lỗ ở giữa. Cái cây rộng gần ba mét nhưng không phải là cái cây cao nhất.
Dù sao thì nó cũng đã chết rồi, gió lạnh đã phá hủy phần thân trên của nó.
Bên cạnh cái lỗ trên thân cây là vài mảnh gỗ được xếp tạo thành hình khung cửa lớn.
Đây không phải là khung cửa mà là túp lều tạm bợ tương lai của Alex. Mỗi ngày, Alex lại đốn thêm gỗ và bổ sung thêm gỗ vào. Trong vài ngày nữa, anh sẽ có túp lều nhỏ của riêng mình.
Alex dùng đá để làm đinh, nhưng để đóng đinh vào các tấm gỗ là một quá trình vô cùng khó khăn. Suy cho cùng, đá cứng nhưng rất giòn. Nếu anh ta chỉ đóng nó vào, chúng sẽ gãy.
Vì vậy, Alex đã phải dùng kiếm khoét lỗ và cẩn thận nhét viên đá vào.
Điều này làm cho cấu trúc rất không ổn định và rất lung lay, nhưng nó vẫn trụ được cho đến nay. Miễn là không có gì chạm vào nó và miễn là gió không quá mạnh thì nó sẽ giữ vững.
Alex đi đến một chiếc ghế dài gần công trình và lấy quần áo của mình. Quần áo cũ của anh đã bị xé thành từng mảnh từ lâu, kể cả quần áo dự phòng.
Quần áo mới của anh ấy được làm bằng lông sói. Ai cũng sẽ nghĩ rằng bộ quần áo như vậy trông hoang dã và khá mạnh mẽ, nhưng thực tế, nó trông nghèo nàn và rách nát đến đáng thương.
Tuy nhiên, bộ quần áo này lại xịn hơn nhiều so với những bộ trước. Suy cho cùng, Alex đã may vá giỏi hơn. Ai có thể nghĩ rằng một trong những kỹ năng thiết yếu để sống sót ở vùng hoang dã lạnh giá là may vá?
Nếu Alex ở vùng khí hậu nhiệt đới, anh ấy sẽ không phải bận tâm nhiều đến việc may vá. Anh ấy chỉ cần ở trong bóng râm hầu hết thời gian, và nếu đi lại xung quanh, anh ấy chỉ cần bảo vệ mình khỏi ánh nắng mặt trời chói chang mà thôi.
Một chiếc chăn đương nhiên sẽ dễ làm hơn quần áo thực tế. Sau khi mặc quần áo vào, Alex nắm lấy áo choàng của mình và khoác lên vai.
Alex nhảy vài cú để kiểm tra xem khả năng di chuyển của anh ấy có bị cản trở bởi bộ quần áo mới hay không và nhận ra rằng không.
Alex nhìn bầu trời đang tối dần. Anh ấy không thể nhìn thấy mặt trời, nhưng dù sao anh ấy cũng sẽ không thể nhìn thấy mặt trời, cho dù đang là giữa trưa.
Tại sao?
Bởi vì bầu trời giờ luôn đầy những đám mây xám xịt, lạnh lẽo. Cách đây vài ngày trời đã có tuyết rơi và Alex nhận thấy thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Mùa đông sẽ sớm đến thôi. Đây là một vấn đề lớn đối với Alex vì lúc này, nhiệt độ là tối quan trọng. Anh thậm chí còn đoán rằng nhiệt độ thậm chí có thể giảm tới -20 đến -40 độ C vào giữa mùa đông.
Ngay cả khi Alex bây giờ có một cơ thể vô cùng mạnh mẽ, anh ấy biết rằng mình không thể sống sót được ở nhiệt độ khắc nghiệt như vậy. Đây là lý do tại sao Alex tập trung vào việc may vá và làm lều tốt hơn.
Tuy nhiên, có một vấn đề lớn đang chờ anh. Hoàng hôn dần buống xuống, Alex nheo mắt lại và kiểm tra lại trang bị của mình. Alex chạm vào thanh kiếm của mình để tự an ủi và thở dài khi nhắm mắt lại.
Vài giây sau, Alex mở mắt với vẻ quả quyết.
“Chú mày đã lẻn quanh trại của tao đủ lâu rồi đấy. Việc ngủ càng lúc càng khó khăn hơn khi có mày lởn vởn xung quanh và tao chắc chắn rằng mày sẽ sớm thành công thôi. Túp lều và quần áo của tao sẽ luôn trong tình trạng nguy hiểm chừng nào bạn còn ở quanh quẩn gần đây. Nếu mày phá hủy túp lều của tao, tao sẽ không có đủ thời gian để dựng lại một cái mới kịp thời."
Alex chỉ quan tâm đến túp lều và quần áo của mình, hoàn toàn phớt lờ sự an toàn về thể chất của bản thân. Alex chậm rãi bước về phía trước, bóng tối hoàn toàn bao trùm khu rừng.
Bầu trơi không trăng cũng không có ánh sao. Chỉ có những đám mây đen phía trên Alex khi tất cả ánh sáng đều biến mất trong khu rừng. Tuy nhiên, Alex không còn là một con người bình thường nữa.
Mana không chỉ tăng sức mạnh cho cơ thể Alex, mà còn cường hoá hết các giác quan của anh. Năm giác quan của Alex đã trở nên nhạy bén hơn gấp nhiều lần, đến mức Alex thậm chí có thể nhìn thấy vài mét phía trước mình trong bóng tối đặc kịt hoàn toàn này.
Alex không biết làm thế nào Mana có thể cường hoá đôi mắt của anh ấy. Rốt cuộc, Mana thậm chí không thể chạm tới đầu anh ấy vì lý do nào đó.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng mắt anh đã sắc bén lên rất nhiều.
Alex bước về phía trước, rời khỏi túp lều.
Anh không muốn đặt túp lều của mình vào nguy hiểm.
Khi Alex bước về phía trước trong bóng tối hoàn toàn, anh nhận thấy một số bông tuyết rơi từ trên mây xuống.
Alex vẫn có thể nhìn thấy ánh trắng từ những bông tuyết, mặc dù trong rừng về cơ bản không còn chút ánh sáng nào nữa.
Anh chỉ nhìn thấy những tinh thể tuyết nhỏ màu trắng lập loè từ từ rơi xuống đất trên bóng tối tuyệt đối.
Vυ"t!
Alex nghe thấy tiếng lá xào xạc vô cùng nhẹ nhàng và anh nhìn sang.
Nó đã đến rồi.
Alex nhìn thấy một số đôi mắt trắng dã đang nhìn anh từ trên ngọn cây phía xa.
Đây là đôi mắt quá quen thuộc với anh. Alex chạm vào chiếc áo khoác trông giống hệt lông của sinh vật đó.
Alex đã đặt tên cho những sinh vật này là Truy Hắc Báo vì bản tính rình rập của chúng. (Stalker)
Loại sinh vật này gần như đã suýt gϊếŧ chết anh ta một tháng trước và Alex chỉ thắng nó nhờ may mắn.
Lần này, mọi chuyện sẽ khác.
#Darkie