Alex leo xuống cây và chuẩn bị tinh thần cho buổi tập đầu tiên ở thế giới mới này.
Thần đã nói với Alex rằng anh nên tự xuống tay tổn thương cơ thể của chính mình thật nhiều nhất để luyện tập và sau đó thiền định để vận mana cường hoá cơ thể.
Nếu một dân gymer hoặc dân chơi thể thao mà nghe thấy điều này thì đương nhiên sẽ cảm thấy rất bình thường.
Tại sao?
Bởi vì nếu không có nhiều kinh nghiệm trong việc rèn luyện thể chất cơ thể, thì nỗi sợ đau sẽ lấn át tâm trí họ, khiến họ không dám làm gì quá mạnh để thực sự làm tổn thương cơ bắp của chính mình.
Khi một người mới chơi thể thao tập luyện cho đến khi không thể tập nỗi nữa, cơ bắp của họ sẽ không bị tổn thương quá nhiều do bản năng tự bảo vệ của cơ thể tự động kích dậy. Người đó sẽ cảm thấy bản thân không thể tiếp tục, nhưng còn người đã tự rèn luyện bản thân lâu hơn thì sẽ trụ được lâu hơn ma mới.
Alex có chút e ngại trước lời nói của Thần. Alex đã rèn luyện cơ thể của mình đến mức anh thậm chí còn có thể gia nhập tổ chức MMA lớn nhất thế giới.
Sẽ không hề ngoa khi cho rằng Alex từng có một thân hình cường tráng thường chỉ thấy trên TV, và cũng có lý mà. Rốt cuộc thì trận đấu của Alex cũng từng được phát sóng trên TV.
Vì lý do đó, nếu Alex quyết định dốc toàn lực, ý chí của anh bền bỉ đến mức anh thực sự sẽ rèn luyện cơ thể của mình cho đến khi gân của anh bị đứt cả.
Tất nhiên, anh ấy chưa bao giờ làm điều gì như vậy trước đây, vì làm thế là ngu ngốc đến mức không thể tin được.
“Nhưng thế giới này thì khác,” Alex vừa nghĩ vừa gãi cằm. ”Nếu Mana trong bầu không khí có tác dụng chữa lành cơ thể và cướng hoá gân cốt, thì việc luyện tập cho đến khi gân của mình đứt ra thực sự sẽ phát huy tác dụng dữ hơn.”
Alex nhìn khu rừng với vẻ mặt mâu thuẫn.
“Tuy nhiên, lỡ nếu Mana thực sự không giúp chữa lành những vết thương như vậy thì sao? Nếu nó có thể, nhưng phải mất vài ngày để vết thương như vậy lành lại thì sao đây? Vậy thì mình sẽ bất lực trong khoảng thời gian đó.”
“Ý là, mình có thể thử tập ở một ngôi làng nào đó an toàn, nhưng ở đây? Không chắc cho lắm.”
Alex thở dài.
“Có lẽ mình nên bắt đầu từ từ. Đầu tiên chúng ta hãy thử bắt đầu tập luyện trên mức trung bình. Cứ tiếp tục cho đến khi mình kiệt sức vì đau nhức trong vài ngày tới.”
Alex đã chuẩn bị tinh thần cho buổi tập luyện, điều mà đã lâu rồi anh không làm.
Alex cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng và mạnh mẽ hơn khi não kí©h thí©ɧ cơ thể sản sinh adrenaline để chuẩn bị.
Sau đó, Alex đã làm một điều rất đáng ngạc nhiên.
Anh cởi sạch hết quần áo ra.
“Mình sẽ toả nhiệt khi tập luyện và tốt nhất không nên để quần áo của mình dính mùi mồ hôi.”
Alex giãn cơ một chút và anh ấy nhảy lên nhảy xuống vài lần.
“Được rồi, tập thôi!”
Và thế là buổi tập đầu tiên của Alex bắt đầu. Anh ấy mất khoảng mười phút để khởi động bằng cách chạy, nhảy, lăn xuống đất, đứng dậy, đu mình trên cành cây và làm nhiều việc khác.
Alex đã không tập luyện trong một thời gian dài, nhưng ngay khi quá trình tập luyện thực sự bắt đầu, anh ấy cảm thấy quen thuộc như lần cuối anh tập luyện.
“Thông thường, mình sẽ chỉ tập một số nhóm cơ, nhưng hôm nay, mình sẽ tập tất cả luôn!”
Alex chộp lấy thanh kiếm của mình và sử dụng nó như một cục tạ tạm thời. Rốt cuộc thì nó cũng khá nặng.
Anh ta vác nó lên vai, nhón chân lên, lại hạ xuống bình thường, lại nhón chân lên, v.v.
Đây chính là bài tập luyện bắp chân sau.
Sau đó, anh ta tập squat với thanh kiếm. (tức là tập đứng lên ngồi xổm xuống)
Đây chính là bài tập rèn luyện đùi.
Alex đủ kinh nghiệm để biết bài tập nào sẽ rèn luyện nhóm cơ nào.
Vì đây là một buổi tập luyện căng thẳng nên Alex quyết định kéo dài nó. Khoảng một giờ sau khi Alex bắt đầu tập luyện, trời đổ mưa.
Alex phớt lờ lửa và thức ăn. Lửa tắt thì tắt, thịt nguội thì vẫn có thể ăn được. Dù sao thì bây giờ nó cũng đã được nấu chín hết rồi.
Tuy nhiên, Alex liền chộp lấy chiếc túi của mình và lau sạch nó.
Sau đó, anh ta đào một cái lỗ nhỏ và đặt chiếc túi vào đó.
Anh nhớ rằng khi lọ thuốc chữa trị của anh bị vỡ, chúng đã làm ướt nó, nhưng phần lớn chất lỏng vẫn còn ở bên trong. Điều này có nghĩa là chiếc túi đang kha khá đầy nước.
Quần áo của Alex đã được đặt ở một nơi tương đối khô ráo, ở ngay trên cây của anh ấy.
Phải mất tận 90 phút thì Alex mới tập xong chân và chân anh cảm thấy khá đau nhức. Đây là thời điểm mà anh ấy thường ngừng tập luyện đôi chân của mình khi còn ở trên Trái Đất.
Vì lý do an toàn, Alex cũng ngừng tập chân vào thời điểm này. Trước tiên anh phải kiểm tra việc vận Mana cái đã.
Tiếp theo, Alex rèn luyện cánh tay và vai của mình.
Khi Alex tiếp tục tập luyện, anh chợt cảm thấy một loại cảm giác nguyên thuỷ nào đó. Ban đầu anh không chắc cảm giác đó đến từ đâu, nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra.
Anh ấy đang tập luyện ở một nơi hoang dã, tránh xa hết mọi loại trách nhiệm, gia đình, hình ảnh trước công chúng, công việc, v.v.
Chỉ có cơn mưa ướt đẫm cơ thể anh và vùng đất hoang vu gồ ghề này thôi.
Anh ấy không cần phải làm gì khác ngoài việc tập luyện.
Việc tập luyện là trách nhiệm duy nhất của anh ấy.
Không có gì khác quan trọng nữa cả.
Anh không cần phải lo lắng về công việc hay tăng ca, ôi những thứ chán chường không tẹo nào háo hức.
Anh không hề có tiền, nhưng anh nào phải lo lắng.
Anh ngủ một giấc mà không cần báo thức.
Việc anh cần làm bây giờ chỉ là trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong suy nghĩ của Alex, việc tập luyện dường như đã chuyển từ một bài tập thành một hình thức tu luyện tinh thần nào đó.
Alex cảm thấy đây chính là cảm giác nguyên thủy và cơ bản nhất của thế giới.
Chỉ có sức mạnh, không có gì khác.
Sau 90 phút, Alex đã hoàn thành xong phần tập luyện tay và vai.
Cuối cùng, Alex tập trung vào bụng, ngực và lưng.
Việc này mất 60 phút.
Sau đó, Alex cuối cùng đã hoàn thành.
Anh ấy đã tập luyện suốt bốn tiếng đồng hồ và anh ấy cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết. Môi trường mới lạ này đã đem lại cho Alex một nguồn năng lượng đáng kinh ngạc và việc tập luyện dưới mưa lúc đầu có chút hơi kỳ lạ, nhưng Alex ngày càng yêu thích việc tập luyện dưới mưa.
Nó giúp cơ thể mát mẻ, và giọt mưa tý tách đầy mê hoặc lòng người.
Alex hít một hơi thật sâu nữa và anh dần dần tĩnh tâm lại sau quá trình tập luyện.
Vài phút sau, Alex nhận ra đầu óc mình không còn tập trung nữa.
Anh ấy đã không ăn nhiều kể từ ngày hôm qua và anh ấy đang bị mất nước nghiêm trọng.
Alex kiểm tra chiếc túi và thấy nó chứa đầy nước.
Đáng buồn thay, nước không hề tinh khiết chút nào cả. Nó có màu hơi nâu.
“Bây giờ mình không thể kén chọn được.”
Alex uống nước màu nâu. Nó đương nhiên không ổn lắm, nhưng dù sao thì cảm giác mát lạnh chảy xuống cổ họng khô khốc của anh rất tuyệt vời.
Sau đó, Alex đi tới đống lửa trại.
Ngọn lửa đã tắt ngúm từ lâu, miếng thịt thì ướt đẫm nước mưa.
Tuy nhiên, Alex vẫn chộp lấy miếng thịt và ăn lấy ăn để.
Nó thiếu rất nhiều gia vị và không được ngon, nhưng ăn nó như thế này đã đánh thức một cảm giác đặc biệt, nguyên sơ trong Alex.
Điều đáng ngạc nhiên là thịt có vị khá ngon!
Nó hơi dai nhưng có hương vị rất nồng.
Alex định dứt nguyên miếng thịt, nhưng anh đã tự ngăn mình lại.
Tốt nhất là không nên ăn quá no, nếu anh khó có thể tập trung thiền định. Sau khi Alex ăn uống xong, anh ngồi xuống gần gốc cây và đặt thanh kiếm bên cạnh.
Sau đó, anh nhắm mắt lại và tập trung vào môi trường xung quanh.
Điều đáng ngạc nhiên là tiếng giọt mưa rơi tý tách không hề gây mất tập trung chút nào, mà trên thực tế, nó đã giúp Alex hòa vào môi trường xung quanh hơn.
Vài phút trôi qua, Alex cảm thấy có một luồng sức mạnh bí ẩn nào đó trong không khí, và anh tin chắc rằng mình chưa bao giờ cảm thấy điều gì như thế này trên Trái Đất cả.
Đây chắc hẳn là Mana!
Alex tập trung vào Mana và cố gắng điều khiển nó bằng tâm trí.
Phải mất một thời gian để anh làm quen với nó, nhưng sau khoảng nửa giờ, Alex đã dễ dàng kéo Mana vào cơ thể mình. Alex tưởng tượng mình là một lỗ đen hút mọi thứ xung quanh vào cơ thể anh.
Anh hấp thụ mọi thứ chạm vào mình.
Đương nhiên là đất, gỗ, không khí và các dạng vật chất khác không hề di chuyển, nhưng vì tâm trí của Alex có thể điều khiển Mana ở một mức độ nhất định, nên Mana liên tục chảy vào cơ thể Alex.
Ngay khi nó tiến nhập vào cơ thể Alex, anh cảm thấy cơ bắp mình trở nên ấm áp hơn, nhưng không nóng gay gắt.
Cảm giác rất tuyệt vời và thư giãn.
Giống như Alex đang tắm tiên vậy.
Cứ như thế, ba giờ nữa trôi qua.
Mặt trời đã khuất dạng dưới đường chân trời và lúc này, màn đêm đã buông xuống.
Alex mở mắt.
Bây giờ anh phải thật là cẩn thận.
#Darkie