Thời gian như đóng băng đối với Alex. Anh cứng người nhìn vào đôi mắt trắng dã trống rỗng của… sinh vật đó.
Đúng, đấy là một sinh vật, chứ không phải một động vật.
Chỉ nhìn thấy nó thôi cũng khiến Alex kinh hãi.
Thứ này không hề giống một con vật bình thường chỗ nào hết cả. Alex không rõ lắm, nhưng anh dám chắc nó không phải con vật tầm thường. Con thằn lằn xanh cũng có cảm giác rất khác với động vật bình thường, và cả sinh vật này cũng y hệt nó.
Tuy nhiên, sinh vật này mạnh mẽ hơn, và cực kỳ nguy hiểm hơn nhiều. Cứ như thể con thằn lằn kia không có tuổi so với sinh vật này ấy.
Thời gian dường như ngừng lại khi hai bên chỉ nhìn nhau chằm chằm.
Vù!
Thời gian lập tức trôi trở lại khi sinh vật đó bất ngờ lao vào Alex với tốc độ hung hãn. Cú vồ của nó không hề tạo ra bất kỳ âm thanh nào cả. Chỉ có tiếng gió thoảng thổi qua thôi, ngoài ra chẳng có tý âm thanh nào khác.
Cơ thể của Alex phản ứng theo bản năng, và Alex thả mình rơi khỏi cành cây, để cành cây chắn giữa anh và sinh vật đó.
BANG!
Chân trước bên trái của sinh vật này đã phá hủy hoàn toàn cành cây dày vốn đủ khỏe để nâng đỡ trọng lượng của Alex trong nhiều giờ.
Xoẹt!
Alex chợt cảm thấy đau rát dữ dội ở trên đùi sau, và anh thấy cơ bắp đùi mình bị xé toạc, tung toé máu. Sinh vật đó đã xé nát một phần lớn đùi của Alex. Nếu không có cành cây chắn ở giữa thì đôi chân của anh ta đã hoàn toàn bị phá nát!
BANG!
Lưng Alex đập mạnh xuống đất, phổi anh bị va đập mạnh khiến anh không thể nào thở nỗi.
Rắc!
Tiếng gỗ bị nghiền nát nhẹ vang vọng trong không gian khi sinh vật kia dùng móng vuốt dài để bám chặt vào cây. Lúc này, Alex nằm xõng xoài trên mặt đất, không thể hít thở được. Đùi phải của anh ta đang bị thương rất nặng.
Trong khi đó, sinh vật kia ở ngay trên cây và nhìn chằm chằm Alex. Sau đó, nó lại nhảy lên.
Tâm trí Alex rơi vào hỗn loạn.
Trong một thời gian dài, tâm trí anh không thể nghĩ ra bất kỳ suy nghĩ lý trí nào và anh cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống này trong tuyệt vọng.
Khoảng cách giữa Alex và sinh vật đó thu hẹp cực kỳ nhanh chóng, và nó há cái miệng đầy những chiếc răng dài đáng sợ.
Khi Alex nhìn thấy những chiếc răng, trong đầu anh chỉ xuất hiện hai suy nghĩ.
Ý nghĩ đầu tiên là: Bảo vệ!
Bàn tay của Alex lập tức vươn về phía sinh vật đó nhằm tự vệ trong vô vọng.
Ý nghĩ thứ hai là: Vũ khí!
Hình ảnh của nhiều loại vũ khí lướt qua tâm trí Alex, nhưng trong tiềm thức anh lại cố định vào hình ảnh một thanh kiếm.
Sinh vật đó tiến tới chỗ Alex và cắn xuống.
Vụt!
Thời gian như dừng lại. Alex kinh hãi nhìn về phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt trắng dã của sinh vật đó. ấy… anh vẫn còn sống!
Alex nhanh chóng nhận ra lý do tại sao anh vẫn còn sống.
Một thanh kiếm đen đã hiện hình trong tay phải của Alex và thanh kiếm đen đã đâm thẳng vào đầu sinh vật đó.
Nó đã chết rồi.
Thanh kiếm đã cắm xuyên qua não nó.
Sinh vật này đã tự ngã xuống khi cố gắng cắn Alex. Vì thế, sức nặng của nó đã không đẩy Alex ra xa cho lắm. Vài giây im lặng chết người trôi qua.
"Hurgh!"
Alex cuối cùng đã có thể thở trở lại sau khi phổi của anh dần hồi phục lại sau cú ngã tai hại đó. Alex trố mắt nhìn sinh vật đó với vẻ sốc nặng, cố gắng chấp nhận sự thật rằng anh đã sống sót.
Vài giây sau, Alex vùng ra và rút thanh kiếm ra khỏi đầu sinh vật.
Vυ"t!
Sau đó, Alex chỉ nhìn vào thanh kiếm.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, tâm trí anh đã vô thức nghĩ về một vũ khí dài và sắc bén có thể sử dụng bằng một tay. Khối lập phương màu đen biến thành vũ khí phù hợp với tiêu chí mà anh đã chọn.
Dưới ánh trăng, Alex nhìn vào thứ vũ khí sẽ theo anh đến hết cuộc đời.
Ý nghĩ đầu tiên đến với Alex là: Dài!
Thanh trường kiếm tầm hơn một mét, trông như một thanh trường kiếm.
Ý nghĩ thứ hai là: Mỏng!
Thanh kiếm thẳng tuột và hơi mỏng.
Tuy nhiên, nó có hai lưỡi kiếm hệt nhau, khiến nó khác xa những thanh trường kiếm của phương Đông, như thanh Katana. Nói tóm lại, thanh kiếm của Alex trông giống như một thanh trường kiếm, thẳng hơn với hai lưỡi sắc bén.
Có thể nói rằng nó trông giống như một thanh trường kiếm châu Âu mỏng hơn, nhưng chiều rộng thì giống hệt những thanh khác.
Tuy nhiên, nó không có chặn kiếm. Alex kiểm tra vũ khí của mình sau khi anh dần bình tĩnh lại.
“Nó trông khá mỏng,” Alex nghĩ khi cau mày. ”Một thanh kiếm mỏng như vậy liệu có gãy vụn nếu va chạm với một thanh kiếm thực sự không nhỉ?”
Tay Alex bắt đầu run rẩy.
“Tuy nhiên, nó lại khá nặng. Thậm chí khó có thể cầm được nó bằng tay phải như thế này.”
Alex đặt thanh kiếm xuống, mũi kiếm chém nhẹ vào đất.
Dưới ánh trăng sáng ngời, Alex tiếp tục nhìn thanh kiếm. Tuy nhiên, càng nhìn thì anh càng thấy nó đẹp hơn.
“Mà có lẽ mình không nên áp đặt logic của thế giới của mình vào thế giới mới này”, Alex nghĩ. ”Hắn nói rằng thanh kiếm này có thể mạnh hơn bằng cách hấp thụ quặng kim loại nặng. Mà không chắc liệu ở thế giới cũ của mình có tồn tại loại quặng hay vật liệu nào mà trông không nhiều mà lại có thể nặng đến vậy.”
Đôi mắt nheo lại của Alex chợt lóe lên một tia phấn khích.
“Thực ra, nếu các thợ rèn kiếm có thể sử dụng đến những vật liệu mạnh như vậy, họ có thể sẽ không làm ra những thanh kiếm dày làm chi cả. Trông nó mỏng thế thôi mà đã rất cực rồi huống chi dày.”
“Mình nên kiểm tra nó một chút.”
Sau đó, Alex đứng dậy.
"Argh!"
Tuy nhiên, anh bất lực ngồi xuống lần nữa.
Alex đã quên mất rằng đùi phải của anh đã nát bét. Vừa cố gắng đứng dậy, cơn đau rát ác liệt lan khắp cơ thể anh. Dưới cơn đau tột độ, Alex ráng cử động cơ thể khi kiểm tra đùi mình.
Khi Alex nhìn thấy vết thương, anh hít một hơi thật sâu và nghiến chặt răng.
Vết thương quá nặng!
Anh thậm chí có thể nhìn thấy xương của chính mình!
“Mình cần dùng uống thuốc chữa trị trong túi của mình!”
Alex nhìn lên cái cây nhưng nhớ ra rằng cành cây của mình đã bị phát nát hoàn toàn. Sau khi nhìn quanh khu vực một lúc, Alex cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc túi của mình dưới ánh trăng mờ.
Alex bò tới, liên tục bị cơn đau hành hạ.
Một phút sau, anh đến bên cạnh nó và lục lọi.
Tuy nhiên, khi anh nhìn vào chiếc túi, cơ thể anh rùng lên.
Túi đã ướt nhẹp, và có một ít chất lỏng màu đỏ thẫm chảy ra từ trong túi. Những chiếc lọ thủy tinh đã vỡ tan!
“Mẹ nó chứ!”
Alex lôi hết mọi thứ khác ra khỏi túi, kể cả những mảnh thủy tinh.
Sau đó, anh ta nghiến chặt răng và đưa chiếc túi lên miệng và cố gắng uống lấy uống để thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra. Anh làm thế là để không có mảnh thủy tinh nào lọt vào cơ thể.
Mùi vị thật kinh tởm!
Bụi bẩn trong túi trộn lẫn với chất lỏng màu đỏ khiến Alex suýt nôn mửa. Tuy nhiên, anh đã buộc mình phải chịu đựng.
Vù!
Uống xong, Alex bực bội ném chiếc túi sang một bên.
SSSSHHHH!
Đột nhiên, Alex cảm thấy một cơn đau rát lan khắp cơ thể, và tiếng của thứ gì đó đang cháy bỗng vang vọng trong đầu anh. Mười giây sau, cảm giác đó biến mất, Alex hít một hơi thật sâu.
Sau đó, Alex kiểm tra đùi mình và đôi mắt anh mở to khi nhìn thấy nó.
Vết thương đã biến mất!
Nó đã hoàn toàn biến mất!
Cứ như thể nó chưa bao giờ tồn tại ngay từ đầu vậy!
Alex cứ tưởng đợi chất lỏng màu đỏ này là một loại thuốc chữa trị nào đó, nhưng anh không ngờ nó lại có tác dụng mạnh kinh đến như vậy!
““À đúng rồi nhỉ, đồ của Thần ban cho đều không thể nào đơn giản được.”
Alex cố gắng đứng dậy và không gặp trở ngại gì cả.
Cứ như thể anh chưa từng bị thương vậy.
Tuy nhiên, Alex nhìn túi của mình lần cuối với vẻ tiếc nuối.
“Mình đã có ba tận cái như vậy, nhưng bây giờ, tất cả đều hoá hư không cả rồi”, anh nghĩ và thở dài.
Đáng buồn thay, Alex không thể làm gì được cả. Vì vậy, anh ta thu thập tất cả đồ đạc của mình, bao gồm cả thanh kiếm mới và trèo lên cây một lần nữa.
Ngày mai anh ấy sẽ dùng thử thanh kiếm mới của mình.
Ngay khi đến một nhánh cây mới, Alex ngồi xuống và mí mắt bắt đầu sụp xuống.
Bây giờ Alex thực sự rất mệt mỏi.
Alex liếc nhìn cái xác khổng lồ trên mặt đất lần cuối, vẫn không thể tin rằng mình đã gϊếŧ được một con quái vật khủng bố như vậy.
“Thứ đó phải nặng ít nhất 200 kg. Dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, mình cũng sẽ không bao giờ kéo nó lên cây được.”
“Đúng là tiếc thật, đành phải để nó lại trên mặt đất.”
Alex chuẩn bị sẵn chiếc giường tạm bợ của mình và nằm xuống. Anh ta đặt thanh kiếm của mình lên người để giữ cho mình không lăn ra và rơi xuống đất. Sức nặng của thanh kiếm đè lên anh, và việc có một vật sắc nhọn như vậy ở gần khiến anh lo lắng không dám di chuyển nhiều.
Nhưng sau cùng, an toàn quan trọng hơn sự thoải mái.
Điều đáng ngạc nhiên là ngay cả dưới chiếc giường khó chịu như vậy, anh vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Alex chỉ hy vọng đêm nay sẽ không xuất hiện thêm bất kỳ điều bất ngờ nào nữa.
Và thế là, Alex đã ngủ ở thế giới mới lần đầu tiên.
#Darkie