Quốc sư Thiên Phong quốc nghe kể lại tất cả về trận thi đấu thì mỉm cười: "Xem ra vị Khúc tiên sinh này đích thật có chút bản lĩnh, những mặt khác không nói, tính cách rất hợp để tham dự Thí Luyện Cửu Quốc, thảo nào tên ngụy quân tử Quân Chấp kia lại bảo vệ nàng."
Hộ vệ dò hỏi: "Chúng ta có
đào góc tường* không ạ?"
Đào góc tường: phá hoại, dùng thủ đoạn cướp người của đối phương. Thiên phong quốc sư lắc đầu: "Đào không được, tiểu cô nương kia nếu thật sự muốn huấn luyện sẽ không đến Thiên Phong quốc chúng ta. Dù có nàng ta hay không, Thiên Phong vẫn luôn là người dẫn đầu, sẽ không làm nổi bật được giá trị của nàng."
Hộ vệ hiểu ra, đáy mắt hiện lên tia xảo trá: "Vậy giải quyết nàng ta trước, phòng ngừa hậu hoạn."
"Chậc, chậc! Đây là biện pháp ngu xuẩn." Quốc sư hơi ngả người dựa vào lan can, thưởng thức cảnh đẹp Phúc Sương, đầy tâm trạng nói: "Cuộc sống thật tẻ nhạt, hiếm khi gặp được người thú vị, đương nhiên phải bày ra cách chơi thú vị mới được."
"Vậy cách chơi thú vị là gì ạ?"
"Hiện giờ nàng chỉ tuyển được bốn người, vẫn còn thiếu một."
- -- ---
Trong học viện, sau khi Vi Tam Tuyệt rời đi, các đệ tử trên quảng trường cũng từ từ giải tán.
Khúc Duyệt chứng minh được thực lực nên Vi sư tôn thay đổi chủ ý, chuyện này rất dễ hiểu. Ánh mắt của các đệ tử nhìn Khúc Duyệt đã khác trước, lời nói của Vi sư tôn như quyết định cuối cùng biến nàng thật sự trở thành lão sư huấn luyện cho Thí Luyện Cửu Quốc. Thái độ đối với Trục Đông Lưu cũng thay đổi, hắn không còn là trò cười nữa mà thật sự là người đại diện cho học viện trong cuộc đấu sắp tới. Một số đệ tử thậm chí còn hối hận vì lúc Khúc Duyệt tuyển người, họ đã không nắm bắt lấy cơ hội. Tuy nhiên, Thí Luyện cần năm người tham gia, hiện giờ đã có Hạ Cô Nhận, Quân Thư, Vân Kiếm Bình và Trục Đông Lưu, vẫn còn thiếu một, họ vẫn còn có khả năng.
"Sư tỷ, sao Vi sư tôn lại đột nhiên đổi ý vậy?"
Trục Đông Lưu được cho phép vào Kiếm Các lựa chọn một thanh kiếm mới, Giang Thiện Duy đi theo Khúc Duyệt quay về, dọc đường không ngừng hỏi han.
"Vi sư tôn sợ quỷ." Khúc Duyệt truyền âm nói.
Vi Tam Tuyệt mù màu là do Huyễn Ba nói cho nàng biết. Sợ quỷ chính là nhược điểm mà Đát Thi nói với nàng.
Nhược điểm sợ quỷ có chút liên quan đến tật mù màu. Vi Tam Tuyệt vốn không sinh ra trong tu đạo thế gia, hắn xuất thân là người phàm, từ khi sinh ra đã không phân biệt được màu sắc, thế giới đối với hắn chỉ có hai màu trắng đen. Nhưng dường như Thiên Đạo đã bồi thường cho khiếm khuyết này của hắn, hắn không cần sử dụng bất kỳ pháp thuật gì vẫn có thể nhìn thấy được linh hồn.
Tương tự như thính lực hơn người của Khúc Duyệt, bây giờ nó là "siêu năng lực" của nàng nhưng lúc nàng còn nhỏ gần như sắp mất mạng vì nó.
Một đứa bé người phàm từ khi còn rất nhỏ đã nhìn thấy quỷ, có thể hiểu được hắn phải chịu thống khổ thế nào. Dấn thân vào con đường tu đạo nghĩa là hắn không thoát được sự dày vò phải nhìn thấy quỷ.
Giang Thiện Duy không thể tin được: "Hắn là Kiếm Thần, sao lại sợ quỷ được?"
Khúc Duyệt buồn cười: "Là người thì luôn có nhược điểm mà, Đại Ca Khúc Đường của ta đã gần đạt đến cảnh giới Độ Kiếp rồi nhưng vẫn rất dễ xúc động, hở tí là khóc liền, còn có Tam Ca Khúc Nguyên ta chưa gặp bao giờ nữa, nghe nói..."
"Không đúng, nếu Vi sư tôn sợ quỷ thì sao hắn lại thiết lập cả năm cửa ải đều là quỷ? Không phải nên tránh còn không kịp hay sao?" Giang Thiện Duy như chợt nghĩ ra gì lên tiếng ngắt lời Khúc Duyệt.
"Chính bởi vì sợ nên mới để lại ấn tượng rất sâu, nếu không, sao cảnh tượng được cát thần thức dựng nên lại sống động đến vậy?"
Khi Khúc Duyệt xây dựng các thử thách cho Vi Tam Tuyệt, nàng không nhắm vào nhược điểm sợ quỷ của hắn. Mù màu là khiếm khuyết bẩm sinh, thế nhân không giễu cợt mà thậm chí còn cảm thông. Nhưng sợ quỷ chính là tâm ma, là biểu hiện của nhu nhược yếu đuối, nếu bày ra trước mắt mọi người, hắn sẽ mất đi thể diện trở thành trò cười cho thiên hạ.
Khúc Duyệt không làm như vậy, nàng chỉ lộ ra một cái mặt quỷ lúc khối xúc xắc sáu màu nổ mạnh, ý nói với Vi Tam Tuyệt rằng lẽ ra nàng có thể làm cho khó hơn với năm cửa ải đều là quỷ và xúc xắc sáu màu, như vậy nàng chưa chắc bị chậm hơn một bước.
Vi Tam Tuyệt rõ ràng đã nhận của nàng một ân tình. Hắn rất kiêng kị người khác dùng quỷ tấn công, mặc dù quỷ yêu chẳng thể làm hắn tổn thương.
Khi Đát Thi nói điều này với nàng, đồng thời cũng nhắc nhở một chuyện. Cuộc đời Vi Tam Tuyệt ngoại trừ chán ghét ma chủng, hắn còn ghét nhất quốc sư của Thiên Phong quốc. Nghe nói vị quốc sư kia rất bỉ ổi, thường dùng quỷ làm Vi Tam Tuyệt tức giận, bức ép Vi Tam Tuyệt ra tay gϊếŧ mình để hắn có thể lấy cớ đó mà bỏ qua hiệp ước hòa bình của Cửu Quốc, xuất binh tấn công Phúc Sương.
"Chúc mừng Khúc cô nương."
Đi qua dưới đảo của Đát Thi, Khúc Duyệt nghe thấy nàng ta truyền âm.
Khúc Duyệt vội nói: "Cảm ơn tiền bối."
Đát Thi nói: "Tuy ta giúp ngươi nhưng ngươi cũng không tận dụng. Nhưng dù thế nào, Khúc cô nương có thể ở lại là rất tốt, tối nay giờ Tý, mong cô nương lên đảo của ta cùng thảo luận về bệnh tình của Nhϊếp Chính Vương."
Khúc Duyệt ngay lập tức nhận lời: "Vãn bối nhớ kỹ."
Ngừng một lát, Đát Thi lại nói: "Khúc cô nương, năm người tham gia Thí Luyện Cửu Quốc đều đã được xác định rồi ư?"
"Tiền bối muốn hỏi cho Vân Kiếm Bình?" Khúc Duyệt hiểu được ý tứ của nàng, "Cô nương ấy luôn ác cảm với ta, lần này chỉ vì muốn chọc giận Vi tiền bối..."
"Lúc trước chỉ là hiểu lầm, bây giờ sẽ không thế nữa." Giọng Đát Thi mang ý cười, "Nhưng mà Bình Nhi da mặt mỏng, lúc trước đã lỡ mắng cô nương nên bây giờ không dám đến nói chuyện với cô."
"Vậy vất vả tiền bối khuyên nàng da mặt nên dày thêm chút!" Khúc Duyệt không trực tiếp trả lời đồng ý với Đát Thi.
Vân Kiếm Bình quả thực là lựa chọn thích hợp. Trong đội ngũ cần có một cô gái, cô gái này tuy rằng thô bạo nhưng cũng có thể đóng vai trò bổ trợ âm dương.
Đáng tiếc Khúc Duyệt không phải người hào sảng. Vân Kiếm Bình đã mắng nhiếc nàng mười ngày qua, muốn nàng nhận huấn luyện mà không cúi đầu xin lỗi là không có khả năng.
Đát Thi nghe qua liền hiểu: "Ta sẽ khuyên nó."
Khúc Duyệt chắp tay: "Buổi tối gặp lại."
--- hãy đọc tại vymiu.wordpress.com và truyenhdt.com @vymiu1910 để giúp editor có thêm động lực edit --- Trở lại phù không đảo của mình, vừa đáp xuống đất Giang Thiện Duy liền mở to hai mắt.
Trước cửa sân có một người chắp tay đang đứng, diện mạo giống Giang Thiện Duy như đúc, nhưng búi tóc gài trâm san hô và thắt lưng đeo chuỗi dạ minh châu đã chứng minh hắn là Huyễn Ba.
Giang Thiện Duy không thốt nên lời: "Tiền bối lại trộm giày của ta!"
"Lại?" Huyễn Ba liếc hắn, "Lần trước là chính ngươi đem giày ném xuống biển."
"Lần trước không tính, lần này chính là trộm!" Giang Thiện Duy trợn trắng mắt, vừa mới xuyên không tới đây cậu đã bị Huyễn Ba giả dạng nên không có chút hảo cảm nào với Tịch Yêu này.
Đột nhiên, khóe mắt cậu liếc thấy mảnh vườn thuốc bị phá nát, lập tức mặc kệ Huyễn Ba, vẻ mặt kinh hoảng vọt chạy đi, "Bạch nguyệt thảo của ta!"
Khúc Duyệt sợ cậu ta tưởng lầm Huyễn Ba là hung thủ, liền giải thích: "Là tiên hạc làm, ta đã buộc sợ chỉ đỏ trên chân tiên hạc đó, cậu có thể tìm nó báo thù!"
Giang Thiện Duy quả nhiên đỏ mắt phóng đi, vén tay áo hét lên: "Ta đi gϊếŧ nó liền!"
Khúc Duyệt không ngăn cản, còn dặn dò: "Gϊếŧ xong nhớ mang xác nó về, buổi tối bổ sung thêm thức ăn."
Giang Thiện Duy đã cưỡi tiên hạc bay xa, không biết nghe được hay không.
Khúc Duyệt đến gần Huyễn Ba, theo bản năng nhìn vào chân hắn: "Sao tiền bối lại thay đổi hình dáng?"
Huyễn Ba bất mãn: "Hóa hình lần trước ta không sử dụng pháp khí trữ vật được, chỉ có một đôi giày trên chân và mang cũng hơn mười ngày rồi, ta muốn đổi đôi mới."
Trong hải cung của hắn có vô số giày đếm không xuể, thoải mái lựa chọn để mang, chưa bao giờ hắn mang một đôi lâu đến vậy.
"Ta có một đôi giày mới đây." Khúc Duyệt định lấy từ trong nhẫn trữ vật ra.
"Ta cần giày mới của ngươi làm gì?" Huyễn Ba ngăn nàng lại.
"À, à..." Khúc Duyệt nhất thời quên mất, "Vậy tiền bối cứ mang giày của Tiểu Duy đi."
"Ta không muốn." Huyễn Ba cự tuyệt, hắn quả thực rất thích tướng mạo của Giang Thiện Duy nhưng ở chung một mái nhà, đâu thể nào chịu nổi có người giống hệt mình, đệ tử học viện cũng không được, "Đi, đi chợ nào!"
Vì thế Khúc Duyệt ngay cả cửa phòng mình còn chưa tới đã bị kéo ra khỏi cửa lớn học viện.
Huyễn Ba biến chiếc chum nước Định Càn Khôn thành một khuyên tai hình bình hoa nho nhỏ, Khúc Duyệt đeo khuyên tai lên tai phải, bản thân Huyễn Ba thì biến nhỏ bằng kích cỡ hạt đậu xanh, ngồi vắt vẻo trên mép bình hoa cẩn thận quan sát người qua lại trên đường.
Khúc Duyệt đi từ chợ Đông sang đến chợ Tây, đi bộ liên tục gần hai canh giờ, hai chân như sắp gãy lìa, nàng nhìn chằm chằm một nam nhân trên đường hỏi: "Tiền bối, ngài thấy hắn thế nào?"
"Mắt phượng không tệ, đáng tiếc miệng lớn quá, há một cái có thể nuốt nguyên con cá mè hoa."
"Vậy người ngồi sau xe ngựa thì sao?"
"Đường nét môi không tồi, nhưng mũi quá khó coi, hếch đến độ có thể rút ra chuôi kiếm."
"Vậy người kia?"
"Hình dạng gương mặt và ngũ quan có thể nói là hoàn mỹ nhưng mà lùn quá đi, hai cái chân như hai củ cải, thật đau tim mà."
Khúc Duyệt:... Mặt đẹp không phải được rồi sao, nửa người dưới của ngươi cả ngày ngâm mình trong chum, lo lắng đến chiều cao làm gì chứ hả?
Đầu của hải yêu thật khó hiểu mà.
"Hắn!" Hai mắt đột nhiên sáng lên, Huyễn Ba rốt cuộc phát hiện được mục tiêu, giọng vui sướиɠ, "Nhan sắc bậc này mới xứng với vẻ phong hoa tuyệt đại của ta!"
Khúc Duyệt nhìn qua thấy một công tử mặc hoa phục từ xa đang bước thẳng đến, dáng người cao ráo, gương mặt như ngọc, nổi bật trong đám người, không có chỗ nào để chê.
Công tử mặc hoa phục như cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang đánh giá mình nên quay sang nhìn, đúng lúc đối diện với Khúc Duyệt, ánh mắt chàng cũng ánh lên tia kinh diễm, hơi gật đầu ý chào.
"Là hắn đó!" Huyễn Ba thúc giục Khúc Duyệt mau bước lên.
Khúc Duyệt xấu hổ bước lên trước, đến gần vị công tử: "Vị công tử này!"
Mỹ nhân chủ động, hoa phục công tử có chiều đắc ý, dừng chân hỏi: "Cô nương có việc chi?"
Khúc Duyệt ngượng ngùng nói: "Xin hỏi giày trên chân công tử có bán không?"
Hoa phục công tử:???
Khúc Duyệt: "Ta sẽ trả tiền cho công tử, hoặc là đổi một đôi giày mới."
Hoa phục công tử:???
Cuối cùng, trong ánh mắt "ngươi có điên không" của hoa phục công tử, hai người kết thúc nói chuyện.
Khúc Duyệt bất lực buông tay: "Tiền bối, người ta không chịu bán."
Nam tử có tư chất như vậy, hơn phân nửa là con cháu sống trong nhung lụa nhà thế gia, ai thiếu tiền đến nỗi phải bán giày trên đường chứ? Huống hồ nếu nói cho đối phương có hải yêu nhìn trúng mặt ngươi, ai mà dám bán chứ?
"Cướp hắn!" Huyễn Ba đề nghị.
"Nơi này là vương đô." Khúc Duyệt cảnh cáo hắn không được làm bậy.
"Chỉ cướp một đôi giày cũng không được sao?"
"Không được."
Huyễn Ba không vui: "Ta muốn mang giày mới, không có giày mới ta sẽ về Bàn Long Hải!"
Khúc Duyệt đau cả đầu, nhưng nàng cần phải giữ lại quyển bách khoa toàn thư Huyễn Ba này: "Được rồi, vậy tiền bối chọn người khác đi, ta sẽ nghĩ cách!"
Lại lang thang thêm nửa canh giờ, Huyễn Ba lần nữa phát hiện con mồi, giọng điệu còn vui sướиɠ hơn khi nãy, như muốn bay lên trời: "Hắn hắn hắn! Bất luận là mua hay cướp, ngươi phải lấy được cho ta!"
Khúc Duyệt lại nhìn sang, là một khách điếm.
Nam nhân khiến Huyễn Ba động tâm lúc này đang ngồi bình thản uống trà sát cửa sổ lầu hai. Tư thế hắn cầm chung trà cực kỳ ưu nhã, trên ngón út còn đeo một chiếc
hộ giáp* dài nhọn.
Hộ giáp: nhẫn móng tay, là ống dài nhọn gắn vào đầu ngón tay mà các phi tần nhà Thanh hay đeo. Quả là tuấn mỹ không gì sánh được, nhưng mà... sao nhìn có gì đó giống cha của nàng vậy?
Mà trước lúc Khúc Duyệt nhìn về phía hắn, ánh mắt hắn đã sớm dừng trên người nàng.
Người này chính là quốc sư Thiên Phong quốc, Nguyên Hóa Nhất.
--- ---