Quân Thư là người tiên phong, sau khi hắn dẫn đầu, năm người còn lại cũng làm theo và lần lượt bị hút vào cuộn giấy.
Trước khi Vân Kiếm Bình đi vào, nàng còn trộm liếc nhìn Vi Tam Tuyệt một cái. Ánh mắt của nàng cực kỳ phức tạp, pha trộn giữa sùng bái, tổn thương và không cam lòng sâu sắc.
Nàng không bao giờ quên ngày sinh nhật sáu tuổi của mình, nàng theo nhũ mẫu ra ngoài du ngoạn, những người đi theo bảo vệ toàn bộ đều bị gϊếŧ, nàng suýt bị ma nhân bắt đi. Lúc đang vô cùng sợ hãi, Vi Tam Tuyệt giống như một tiên nhân từ trên trời rơi xuống, dùng ngón tay mình như một thanh kiếm, một đạo kiếm khí bắn ra lập tức chém vỡ đầu một ma nhân. Nhìn thấy hơn chục ma nhân với đầu vỡ tan thành bột, chỉ còn lại cơ thể đứng đờ ra trong chốc lát rồi máu từ cổ bắn ra xối xả, nàng không hề cảm thấy chút kinh hoảng nào, ngược lại còn cảm thấy một luồng kiếm khí mạnh mẽ trào lên trong cơ thể, tựa như măng mọc sau mưa điên cuồng vọt lên khỏi mặt đất.
Sau đó nàng không còn ham chơi nữa, dốc lòng tu luyện kiếm đạo, cuối cùng năm mười hai tuổi đã thi đậu vào học viện. Nàng đến bái Vi Tam Tuyệt làm thầy nhưng lại bị hắn trước mặt mọi người cười lạnh một tiếng nói: "Kiếm đạo của bản tôn không truyền cho nữ tử vì đó chính là vũ nhục kiếm của bản tôn."
Dừng lại suy nghĩ của mình, Vân Kiếm Bình thu lại ánh mắt, nhảy vào trong bức họa.
"Vi sư tôn, Khúc tiên sinh." Khi đến lượt hai người họ, chấp sự Chu Thành làm động tác mời.
Theo thứ tự lớn nhỏ, Khúc Duyệt chờ Vi Tam Tuyệt cất bước rồi mới bước đến chỗ bức họa. Sau khi mở ra, nó dài khoảng một trượng, lơ lửng ở giữa nàng và Vi Tam Tuyệt, do chênh lệch chiều cao của hai người, một đầu trục gỗ của bức họa ở ngang tầm ngực của nàng, trục gỗ ở đầu kia của bức họa chỉ ở ngang thắt lưng Vi Tam Tuyệt.
Vi Tam Tuyệt nâng một cánh tay lắm lấy trục bên trái của bức họa, Khúc Duyệt nắm lấy bên phải, bức họa được hai người kéo căng ra. Cả hai cùng nhắm mắt lại.
Trong đám người đứng xem có tiểu đệ tử không hiểu, kéo áo các sư huynh hỏi: "Sư huynh sư huynh, bọn họ đang làm gì vậy ạ?"
Vị sư huynh đang dắt tay tiểu đệ tử kiên nhẫn giải thích: "Vi sư tôn và Khúc tiên sinh đang xây dựng khung cảnh bằng thần thức của họ đấy! Quyển trục này gọi là Thần Tạo, là một vật chứa không gian, bên trong đựng rất nhiều "cát thần thức". Cầm lấy hai đầu của quyển trục, đưa thần thức của mình vào là có thể sử dụng cát thần thức để xây dựng cảnh vật bên trong."
"Cũng giống như sa bàn ấy, đệ đã từng nghe nói đến sa bàn dùng trong hành quân đánh giặc đúng không? Trong không gian của Thần Tạo, cát thần thức tạo ra cảnh vật rất chân thật nhưng mà nếu Vi sư tôn và Khúc tiên sinh buông tay ra khỏi quyển trục, không còn thần thức của họ chống đỡ, cát thần thức lập tức sụp đổ, cảnh vật vì thế sẽ bị hủy."
Khúc Duyệt không thể nghe thấy tiếng thì thầm của bọn họ, nàng đang hết sức tập trung điều khiển cát thần thức tạo quang cảnh bằng thần thức của mình.
Thần Tạo là pháp bảo tương đối cao cấp, tốn kém rất lớn mới có thể luyện chế được một cái, học viện quốc gia cũng chỉ có một cái mà thôi.
Ở Hoa Hạ, Khúc Duyệt chưa từng được nhìn thấy bao giờ, vì lúc nàng còn đi học tại Học Viện Dị Nhân, học viện đã bắt đầu sử dụng khoa học kỹ thuật kết hợp với pháp thuật tạo ra kính thực tế ảo để huấn luyện học sinh.
Quay lại với cuộc tỷ thí, trận đấu giữa nàng và Vi Tam Tuyệt rất đơn giản, mỗi bên đặt ra cho đối phương năm thử thách trong phạm vi hợp lý, bên nào hoàn thành trước bên đó thắng.
Tiểu đệ tử hỏi: "Thí luyện Cửu Quốc cũng giống vậy sao ạ?"
Vị sư huynh lắc đầu: "Đương nhiên không, đây chỉ là một hình thức đơn giản nhất trong đó, thi đấu của Cửu Quốc gian nan và phức tạp gấp trăm lần, chỉ cần một tí bất cẩn sẽ toi mạng ngay!"
Tiểu đệ tử co rúm người hạ giọng cực nhỏ: "Hèn chi chúng ta đều đứng chót hơn sáu trăm năm nay."
Sư huynh:... Ta thật sự muốn nói cho đệ biết mỗi lần chúng ta xếp hạng chót, đều không phải vì khó khăn gì cả, mà bởi vì xuẩn ngốc thôi.
Trong chốc lát, Vi Tam Tuyệt đã dựng xong, hắn mở mắt, tay vẫn nắm chặt trục gỗ, nhìn thấy ở đầu bên kia, Khúc Duyệt toát một hôi hột vì mất đi linh lực quá nhiều. Hắn nhíu mày, chợt cảm thấy mình thật buồn cười, đã ở cái tuổi này mà còn hơn thua với một tiểu cô nương, càng sống càng đi thụt lùi mà. Liếc mắt một cái nhìn đám đệ tử đang vây xem, nhìn thấy đệ tử yêu quý - Hạ Cô Nhận không biết vì sao nãy giờ vẫn luôn xụ mặt, lại cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt cho bọn nhỏ trong học viện học hỏi, xem như làm tròn bổn phận đại trưởng lão, cho tên Cư Bất Khuất kia khỏi suốt ngày mắng hắn là đồ chiếm cầu mà không ị nữa.
Đợi khoảng hơn nửa canh giờ, Khúc Duyệt mới mở mắt, đôi mắt mệt mỏi tóe đầy sao: "Có thể bắt đầu rồi tiền bối."
"Được." Vi Tam Tuyệt hơi gật đầu.
Hai người một lần nữa nhắm mắt lại.
Ồ!
Mọi người đồng thanh ồ lên, hình ảnh rộng một trượng vuông do bức họa chiếu ra giữa không trung đột nhiên tách ra làm hai, sơn cốc yên tĩnh ban đầu không còn nữa, thay vào đó là hai cánh cổng xuất hiện ở mỗi bên.
Quân Thư, Vân Kiếm Bình và Trục Đông Lưu xuất hiện bên ngoài cổng bên trái, trước mặt họ có một chiếc đèn cung đình hình bát giác treo lơ lửng.
Ba gã kiếm tu do Vi Tam Tuyệt chọn lựa xuất hiện bên ngoài cửa bên phải, trước mặt họ cũng có một chiếc đèn cung đình.
Ồ!
Không có gió mà chiếc đèn chợt bay đi, ánh sáng lóe lên bên trong đèn.
Vân Kiếm Bình bị "ma trơi" bất chợt xuất hiện này làm giật mình, Trục Đông Lưu cũng khẩn trương nắm chặt chuôi kiếm, chỉ có Quân Thư gợn sóng bất kinh nói: "Đừng sợ, đây là thần thức của Khúc tiên sinh thôi!"
Quả nhiên, khi đèn l*иg bay đến trước mặt họ, tiếng nói cất lên, đúng thanh âm trong trẻo du dương của Khúc Duyệt: "Ta và Vi Tam Tuyệt chỉ thượng đàm binh, ta sẽ phải vượt qua cửa ải do hắn đặt ra và hắn cũng giải trừ thử thách do ta sắp đặt. Nhưng không ai trong chúng ta động thủ, chỉ dùng thần thức để hướng dẫn mọi người. Đồng thời mọi người dù biết cách phá giải cũng không thể chỉ điểm cho ta, chỉ cần cố gắng hết sức hoàn thành những gì ta căn dặn là được."
Quân Thư gật đầu.
Trục Đông Lưu theo thói quen cung kính chắp tay: "Vâng, tiên sinh."
Vân Kiếm Bình không nói một lời, ngạo nghễ bước đến bên cạnh Quân Thư, cách xa Trục Đông Lưu làm như trên người hắn có thứ gì đó ô uế. Trục Đông Lưu đã quen với việc này, thậm chí không thèm chớp mắt.
"Màn khinh bỉ này thật thú vị." Khúc Duyệt cười một tiếng, đèn l*иg nhẹ lướt đến trước cửa lớn.
Thật ra trận đấu này có tất cả bảy cửa, ngoại trừ năm thử thách, cửa vào và ra cũng đều bị khóa và đòi hỏi phải suy luận để mở cửa. Vì đã có giới hạn "trong phạm vi hợp lý" nên khóa cơ quan cũng không quá phức tạp. Trên cửa lớn trước mặt Khúc Duyệt là một chiếc la bàn phương vị bát quái. Vi Tam Tuyệt tinh thông kiếm đạo, những thứ khác chỉ tạm được, Khúc Duyệt chỉ cân nhắc mười lăm phút rồi yêu cầu Quân Thư vặn la bàn. Sau vài lần nhấp, cánh cửa nặng nề trước mặt hắn từ từ mở ra.
Vân Kiếm Bình sửng sốt, nàng nhìn vẫn còn chưa hiểu ra sao mà, cấp ba và cấp bốn chênh lệch đến thế ư? Ánh mắt Trục Đông Lưu thì toát lên sự khâm phục, hắn quả nhiên không đặt cược nhầm người.
Quân Thư lại nói: "Ta cảm thấy, có khả năng cửa này Vi sư tôn hạ thủ lưu tình."
Khúc Duyệt gật đầu đồng ý: "Nguyên nhân đầu tiên khiến Vi sư tôn bại ngày hôm nay chính là vì khinh địch. Dù đây là thi đấu nhưng vẫn là trận chiến sinh tử, cho địch nhân đường sống chính là phá hỏng con đường của mình." Sau đó hắng giọng ra vẻ thâm trầm, "Khoanh tròn lại, rút ra điểm mấu chốt, bản phu tử kiểm tra lại sau."
Vân Kiếm Bình cười nhạo: "Chỉ mới mở cửa thôi mà đã vểnh đuôi lên rồi à?"
--- --- Bên ngoài Thần Tạo, trên quảng trường, các đệ tử thông qua hình chiếu giữa không trung có thể thấy rõ hết mọi chuyện phát sinh của hai bên.
Khi nghe được Khúc Duyệt nói lời này, chúng đệ tử vẫn nói câu "điên thật" như cũ, đặc biệt là trong mười lăm phút ngắn ngủn nàng mở cửa, Vi Tam Tuyệt đã sớm vượt qua hai cửa ải. Những thử thách Khúc Duyệt tạo ra đối với hắn mà nói chỉ như một tờ giấy.
Ẩn trong bóng thiên thượng thành, Cư Bất Khuất quan sát cuộc đấu từ đầu đến giờ, trong lòng vô cùng khó chịu. Ai, hắn đã chủ quan quá mà, dù Khúc nha đầu kia có danh sư cảnh giới Độ Kiếp dạy dỗ, học thức uyên bác, Vi Tam Tuyệt vẫn giữ phong phạm trưởng bối, không có chuyện không biết xấu hổ mà làm khó, thì khoảng cách giữa hai người họ vẫn còn quá lớn nha.
Đát Thi cũng không thể không chú ý đến những gì đang xảy ra trên quảng trường, thật không hiểu, nàng đã nói cho Khúc Duyệt biết cái nhược điểm kia, vậy mà nàng ta lại không dùng, còn biến thành cái dáng vẻ vô dụng kia nữa chứ?
Bên trong Thần Tạo, mấy người Khúc Duyệt không hề biết đến tình hình bên ngoài, cũng không hề biết Vi Tam Tuyệt bên kia đang làm gì. Vừa vào cửa, Khúc Duyệt ngay lập tức tập trung phá giải cửa thứ nhất.
Vi Tam Tuyệt có hai đặc điểm, một trong đó chính là hắn rất thích màu đen, kiếm bản mạng Trầm Mặc của hắn tuyền một màu đen, thanh kiếm Thần Hi của Hạ Cô Nhận không phải màu đen thì hắn bắt làm một vỏ kiếm đen tuyền, hắn thậm chí còn phơi nắng cho da đen hơn. Vì vậy ở cửa ải này hắn lập ra một bãi tha ma tử khí trầm trầm, hoa diên vĩ đen nở khắp nơi trên những ngôi mộ lớn bé đủ cỡ.
Đặc điểm thứ hai là làm việc vô cùng trật tự, nói thông tục chính là có nề nếp. Khúc Duyệt đoán năm cửa ải của hắn lập ra nhất định tương ứng với kim mộc thủy hỏa thổ.
Tuy nhiên Khúc Duyệt nhìn vẫn không hiểu bãi tha ma trước mắt rốt cuộc có ý gì. Vân Kiếm Bình thấy nàng vẫn luôn im lặng thì vô cùng sốt ruột, thầm nghĩ nhìn mãi làm gì chứ, cứ để bọn họ lên không phải được rồi sao? Khi bọn họ tới gần, chắc chắn sẽ có quỷ quái từ trong mấy ngôi mộ nhảy ra, cứ gϊếŧ sạch là được thôi! Vậy mà Khúc Duyệt cứ đứng mãi bên ngoài nhìn bãi tha ma. Vân Kiếm Bình Nhiều lần muốn lên tiếng đều bị Quân Thư dùng ánh mắt ngăn lại. Theo quy luật họ không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào, nàng ta đành cắn răng nhịn xuống.
"Thư giãn đi." Khúc Duyệt nghe thấy nàng ta cứ đi tới đi lui sau lưng ồn ào khiến nàng không thể tập trung.
"Ngươi chậm rì như vậy, bộ đến đây dạo chơi sao? Đợi ngươi nghiên cứu xong cửaq thứ nhất này, sợ là Vi sư tôn đã đi ra ngoài rồi!" Vân Kiếm Bình nói nhanh, thật ra tâm trạng nàng ta rất phức tạp, vừa muốn thắng lại vừa không muốn Vi Tam Tuyệt thua.
"Yên tâm, hắn không ra ngoài nhanh vậy đâu." Khúc Duyệt tiếp tục nhìn những nấm mồ trước mặt và những bông hoa diên vĩ tự đong đưa dù không có gió, "Hắn không thể mở cửa đi ra ngoài."
"Sao?" Quân Thư nhịn không được tò mò, "Tiên sinh đã bố trí cái gì ở cửa ra?"
"Khối rubik." Khúc Duyệt cười nói.
Hiển nhiên ba người sau lưng nàng đều không biết khối rubik là vật gì, Khúc Duyệt giải thích ngắn gọn cấu tạo của nó.
Quân Thư bừng tỉnh: "Thì ra là xúc xắc sáu màu!"
Khúc Duyệt ừ một tiếng: "Đúng, chính là xúc xắc sáu màu của Phúc Sương."
Quân Thư giơ ngón tay cái lên: "Thật là biện pháp hay để kéo dài thời gian!"
Ở phía bên kia.
"Nhãi ranh vô tri chỉ có chút tài vặt." Vi Tam Tuyệt vượt qua thử thách thứ năm xong, lãnh đạm nói một câu.
Từ lúc đi vào đến giờ chỉ không đến mười lăm phút, bẻ gãy nghiền nát, gió cuốn mây tan, mang theo ba gã đệ tử đến cửa ra. Ba gã đệ tử thực sự trải nghiệm một phen choáng ngợp được đại lão dẫn dắt. Hiện giờ chỉ còn bước cuối cùng, mở cửa.
Ở cửa vào Khúc Duyệt cài đặt một cái cửu liên hoàn, khóa ở cửa ra chính là một khối xúc xắc sáu màu đã bị xáo trộn, tất cả đều nằm trong phạm vi hợp lý.
"Cái này hơi khó." Ba gã đệ tử nghĩ thầm, Khúc tiên sinh vẫn có chút thông minh, Vi sư tôn chỉ nhìn bằng mắt, không thể tự mình làm, cần rất nhiều thời gian mới có thể chuyển mỗi mặt của khối xúc xắc thành một màu đồng nhất.
Vậy thì phải tranh thủ thôi, một người đệ tử cuống quít đi lên trước, đem xúc xắc sáu màu gỡ xuống, cầm trong tay nhìn về phía cái đèn cung đình chờ Vi Tam Tuyệt chỉ thị hắn xoay chuyển như thế nào.
Thế nhưng, Vi Tam Tuyệt lại im lặng giống như bị điểm huyệt, không thốt ra được lời nào.
Thời gian trôi qua, yên tĩnh đến đáng sợ.
Cư Bất Khuất đang tránh trong thiên thượng thành cực kỳ sửng sốt, rồi sau đó nhìn chiếc đèn thần thức của Vi Tam Tuyệt đang dừng trước khối xúc xắc sáu màu tóe tóe ra lửa ngọn, hắn vỗ đùi cười đến nỗi trào cả nước mắt.
Vậy là Học Viện Phúc Sương bọn họ có hy vọng rồi! Nắm rắn phải nắm tấc thứ bảy, đá người què phải đá chân, tặc điên Khúc nha đầu này trình độ không thua tên tặc tiện quốc sư Thiên Phong quốc!
Vi Tam Tuyệt là người mù màu, quăng cho hắn cục xúc xắc sáu màu, hắn có thể chơi mười năm.
---Vy Miu edit ---