Chương 29: Nghiêm Từ Chấn Nhϊếp
Lăng Ngôn nhìn thoáng qua Lăng Viên, không dám nhiều lời, ngồi xuống ghế nhưng hai tay siết chặt lại.
Lúc này Lăng Mạc mở miệng nói:
- Lời nói đùa của tiểu nhi, không thể xem là thật!
Lăng Mạc vừa nói ra lời này, các trưởng lão đang ngồi cũng không ai lên
tiếng nữa, tam trưởng lão liếc mắt nhìn Lăng Thương, lại híp mắt yên
lặng.
Lăng Tiếu đột nhiên ha ha phá lên cười:
- Ha ha…
Thanh âm của hắn vang vọng toàn bộ lầu các.
Lăng Uy hừ lạnh nói:
- Không được ồn ào trong nghị sự điện!
Lăng Tiếu thu liễm dáng cười nhìn Lăng Uy quát:
- Nghe nói tứ trưởng lão vốn là vị trưởng lão công chính nghiêm minh
nhất trong gia tộc, hiện giờ cũng không gì hơn cái này, vừa rồi ta hỏi
ngũ trưởng lão, nếu như có người nhục mạ Lăng Duệ là tạp chủng, chính là đối với ngũ trưởng lão bất kính, hắn liền muốn gϊếŧ cả nhà của người
ta, mà bây giờ Lăng Duệ nhục mạ ta là tạp chủng, chẳng lẽ không tính là
bất kính đối với tộc trưởng sao? Tứ trưởng lão vừa rồi nói, tội này nên
phế bỏ huyền lực trục xuất gia tộc, nhưng chỉ bằng vào một câu của nhị
trưởng lão “lời nói đùa của nhi đồng, không thể xem là thật” thì không
dám định tội hắn sao? Nếu Lăng Duệ chỉ là một đứa con nít ba tuổi, Lăng
Tiếu này đương nhiên không thèm chấp nhặt với hắn, nhưng hắn đã cử hành
lễ thành nhân, đã là người trưởng thành, nhất định phải phụ trách lời
nói của mình, chẳng lẽ nhị trưởng lão cùng tứ trưởng lão không thèm để ý tới uy nghiêm của tộc trưởng hay sao?
Những câu nói của Lăng Tiếu vang vang mạnh mẽ, từng câu xuyên sâu lòng
người, mỗi câu đánh tỉnh tâm trạng, uyển như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng
vào trái tim các vị trưởng lão!
- Nói đúng, theo đạo lý phế bỏ huyền lực, trục xuất gia tộc!
Tam trưởng lão Lăng Viên mở to mắt, nhìn Lăng Tiếu, trong mắt mang theo ý cười tán thành nói. Nhưng dáng cười của hắn có vẻ còn khó coi hơn khóc, thịt béo thật quá nhiều.
- Đúng vậy, theo lý nên nghiêm trị Lăng Duệ!
Người thứ hai mở miệng chính là lục trưởng lão.
Tiếp theo thất trưởng lão cùng cửu trưởng lão cũng bắt đầu phụ họa.
Chỉ riêng bát trưởng lão đưa mắt nhìn qua nhị trưởng lão, không mở miệng.
Tứ trưởng lão Lăng Uy, ngũ trưởng lão Lăng Ngôn đều nhìn chằm chằm Lăng
Tiếu, Lăng Uy mang bộ dạng suy nghĩ sâu xa, tựa hồ muốn nhìn thấu Lăng
Tiếu, Lăng Ngôn thì nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng thù sâu như biển.
Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn Lăng Tiếu, ngón tay tiếp tục gõ lên ghế dựa, không tiếp tục mở lời.
Lăng Thương ngồi phía trên, cho tới bây giờ chưa từng mở miệng, gương
mặt trầm tĩnh, giống như đang ngủ, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Thật lâu sau, tứ trưởng lão thở nhẹ một hơi nói:
- Căn cứ hình phạt thứ mười chín của gia quy, Lăng Duệ bất kính đối với tộc trưởng, phế đi huyền lực, trục xuất gia tộc!
Tứ trưởng lão vừa nói ra lời này, ngũ trưởng lão nuốt xuống một bụng cơn tức, tiếp theo đứng lên hướng Lăng Thương khom người nói:
- Tộc trưởng, Lăng Ngôn dạy cháu không đúng, thỉnh tộc trưởng phá lệ khai ân, xử lý nhẹ tội!
Lăng Thương đột nhiên mở mắt, rốt cục mở miệng nói chuyện, thản nhiên nói:
- Niệm tình Lăng Duệ thơ dại, đặc chuẩn miễn phế bỏ huyền lực cùng trục
xuất gia tộc, nhưng phải phạt hắn đến sau núi diện bích nửa năm!
Ngũ trưởng lão vui vẻ cảm tạ.
- Tốt lắm, hôm nay triệu tập chư vị trưởng lão mục đích là thương nghị
việc Lăng Tiếu quay về nội viện, thỉnh các vị trưởng lão phát biểu ý
kiến!
Lăng Thương thừa cơ nói.
Lăng Thương vừa nói, tam trưởng lão Lăng Viên lập tức phụ họa:
- Ta tán thành!
Tiếp theo nhị trưởng lão Lăng Mạc cũng mở miệng:
- Ta không ý kiến!
Ngay sau đó các trưởng lão đều đồng ý, không có người nào phản đối, cả ngũ trưởng lão cũng không dám làm trái lại trong lúc này.
Vốn hôm nay hắn định làm khó dễ Lăng Tiếu, không ngờ bị Lăng Tiếu đánh
đòn phủ đầu đem hắn đánh ngược, thiếu chút nữa làm cho hắn không thể
xuống đài, khoản nợ này hắn sẽ nhớ kỹ.
- Tốt lắm, việc này cứ quyết định như vậy, sau này Lăng Tiếu có thể tùy ý ra vào nội viện, cho phép lật xem huyền kỹ trên lầu hai trong Duyệt
Tàng Kỹ, có thể lĩnh một món binh khí nhất giai, cho phép tham gia cuộc
trắc thí của gia tộc một tháng sau. Nghị sự hôm nay tới đây, tất cả giải tán đi!
Lăng Thương tuyên bố xong, lại xua tay tan họp, tiếp theo lại nói:
- Lăng Tiếu lưu lại!
Lăng Tiếu đang định xoay người nghe vậy liền dừng lại, đợi sau khi các
trưởng lão đã rời đi, Lăng Thương nhẹ nhàng vung tay, cửa phòng liền
đóng lại.
Lăng Tiếu cực kỳ hâm mộ với chiêu thức ấy của Lăng Thương, làm vậy ít
nhất phải đạt tới cảnh giới huyền lực ngoại phóng mới có thể làm được,
hơn nữa nếu như có thể khống chế tùy tâm sở dục, chỉ sợ phải linh sư
giai mới làm được đi!
Lăng Thương ngồi xuống, nhìn Lăng Tiếu hỏi:
- Nhi đồng, cháu thật giận gia gia sao?
Giờ phút này Lăng Thương không còn chút vẻ uy nghiêm của thượng vị giả, chỉ có bình tĩnh tường hòa của một vị gia gia.
Lăng Tiếu chẳng hiểu tại sao trong lòng cảm thấy chua xót, khẽ đáp:
- Lúc ban đầu có hận, cháu hận gia gia vì sao lại nhẫn tâm như vậy, đem
gia đình cháu không để ý tới, cháu hận gia gia vì sao suốt hai năm qua
không tới thăm Tiếu nhi một lần, cháu hận cháu vì sao không sinh ra
trong một gia đình bình thường, như vậy cháu có thể cùng gia gia chơi
đùa cho tới khi mình đã lớn!
Nói tới đây, Lăng Thương khẽ thở dài một hơi, quay mặt sang nơi khác không cho lão lệ chảy ra khỏi vành mắt.
Sau đó Lăng Tiếu lại nói:
- Nhưng hôm nay sau khi cháu gặp gia gia, cháu không còn hận, gia gia
thân là tộc trưởng, đương nhiên phải lấy lợi ích của gia tộc đi trước,
Lăng gia là đại gia tộc của Vẫn Thạch thành, những thế gia khác như hổ
rình mồi, muốn chiếm đoạt Lăng gia, gia gia phải nhìn toàn bộ thế cục,
nhất định phải quên gia đình riêng, huống chi bây giờ nội ưu trong tộc
chưa giải quyết, gia gia làm sao có thời gian đi chiếu cố gia đình cháu
đây? Cho nên Tiếu nhi cũng không còn hận gia gia!
Lăng Thương nhìn Lăng Tiếu đang chậm rãi nói, nước mắt chợt dâng lên, cũng may hắn nhẫn nhịn xuống không cho chảy ra.
Lăng Thương đi tới bên cạnh Lăng Tiếu, nặng nề vỗ vỗ lên vai hắn:
- Lăng Thương này có được đứa cháu hiểu biết như cháu thật sự trong lòng cảm thấy trấn an!
- Gia gia nói quá lời, nhưng cháu cũng hi vọng gia gia cố gắng rút một
ít thời gian đi thăm cha cùng mẫu thân của cháu, mấy năm nay họ thật sự
không vui chút nào!
Lăng Tiếu nhẹ giọng nói.
Lăng Thương gật đầu nói:
- Mấy năm nay khổ cho gia đình của cháu, hi vọng Chiến nhi cùng Tích Vân đừng trách lão nhân như ta mới tốt, kỳ thật gia gia làm sao không muốn
dỡ xuống gánh nặng tộc trưởng này, hưởng thụ tuổi già cùng con cháu đâu!
Lăng Tiếu chợt nói:
- Đừng, cháu còn muốn có một vị gia gia làm tộc trưởng đâu, thật phong quang ah!
- Tiểu tử, nói đi, muốn bồi thường cái gì?
Lăng Thương ra vẻ tức giận nói.
- Cái gì…bồi thường cái gì?
Lăng Tiếu có chút khó hiểu hỏi.
- Bồi thường hai năm qua đã vắng vẻ cháu, chỉ cần gia gia làm được sẽ tận lực thỏa mãn!
Lăng Thương chắp tay sau lưng thản nhiên nói.
- Vậy sao, vậy để cháu suy nghĩ!