Chương 27: Nội Viện Lăng Gia (1)
Hai cước tích súc huyền lực toàn thân, đem hai gã thị vệ giẫm nát dưới chân.
Hai gã thị vệ không kịp phòng ngự, đương trường gãy mũi, phun máu, rơi thật xa.
Lăng Tiếu tiêu sái rơi xuống đất, sắc mặt thoáng trắng bệch, hít sâu một hơi, thản nhiên nói với Lăng Thao:
- Tam thúc đi thôi, hai con chó kia không dám tiếp tục loạn cắn người!
Lăng Thao nhìn hai thị vệ té lăn lóc, thoáng ngây người, phức tạp liếc
mắt nhìn Lăng Tiếu, sau đó cùng hắn sóng vai đi vào nội viện.
Vừa mới đi vào bên trong, Lăng Tiếu không khỏi cảm thấy trước mắt sáng
ngời. Đây xem như là lần đầu tiên hắn đặt chân vào nội viện Lăng gia.
Một con đường rộng rãi thẳng tắp nối liền phía trước, chung quanh trăm
hoa đua nở, tản ra hương thơm say lòng người, những tòa núi giả kỳ dị,
giống như linh thú chạy chồm, nước chảy vờn quanh phát ra thanh âm nhỏ
giọt róc rách, thỉnh thoảng lại có vài tiểu đình xen lẫn, nhìn qua chẳng khác gì hoàng cung nội viện, có vẻ vô cùng mỹ lệ, an tường tĩnh mịch.
Đi tới cuối đường là một luyện võ trường gần ngàn thước vuông, ở giữa có đài cao, đây là lôi đài luận võ của Lăng gia, đồng thời cũng là địa
phương trắc thí hàng năm trong gia tộc.
Trước mặt là một tòa lầu các hùng vĩ bất phàm, tổng cộng bảy tầng, dùng
Hồng Sam ngàn năm dựng thành, vách tường điêu khắc linh văn, thoạt nhìn
cực kỳ huyền ảo, mơ hồ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, có vẻ đại khí huy
hoàng.
Nếu có trận pháp đại sư tại đây, nhất định có thể nhận ra chung quanh lầu các được bố trí trận pháp.
Trong lòng Lăng Tiếu không khỏi than nhẹ:
- Lăng gia không hổ là đứng đầu tam đại thế gia, nội viện lại được kiến tạo hùng vĩ độc đáo như thế!
Trên luyện võ trường có không ít thiếu niên từ mười tới mười sáu tuổi đang được nghi trượng chỉ dạy luyện võ.
Có không ít thiếu niên khá lớn đều nhận ra Lăng Tiếu, bởi vì hai năm
trước Lăng Tiếu là thần tượng được bọn hắn truy đuổi, hiện giờ thần
tượng bị phá nát, biến thành phế tài bị người châm biếm.
- Kia không phải là sỉ nhục của gia tộc Lăng Tiếu sao?
- Phải đó, sao hắn có thể tiến vào nội viện? Loại phế tài này không có tư cách đặt chân vào nội viện nửa bước!
- Còn không phải sao? Đây quả thật làm dấy bẩn danh dự của gia tộc, gia tộc không cần phế tài như thế!
- Các ngươi không được nói Lăng Tiếu ca như vậy, huynh ấy là thần tượng
của ta, tuy rằng không thể tu luyện huyền lực nhưng ta tin tưởng huynh
ấy sẽ đứng lên lần nữa!
- Buồn cười, thái thượng trưởng lão đã nhận định hắn không thể tiếp tục
tu luyện huyền lực, cả đời này hắn nhất định chỉ là một tên phế vật!
Đại bộ phận thiếu niên luyện võ chỉ trỏ vào Lăng Tiếu, không ít người ác miệng mắng nhiếc, chỉ có một tiểu cô nương mặc y phục hồng nhạt ủng hộ
Lăng Tiếu.
Tiểu cô nương này là đường muội của Lăng Tiếu tên Lăng Linh, là tiểu nữ
nhi của đại bá Lăng Tuyệt, chỉ mới tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ
khả ái.
Đứng bên cạnh Lăng Linh là cháu trai của nhị trưởng lão Lăng Mạc tên
Lăng Chí, mười lăm tuổi đã đạt tới huyền giả đê giai đỉnh, thêm nửa năm
có thể đột phá huyền giả trung giai, thiên phú như vậy trong Vẫn Thạch
thành xem như là thượng đẳng, so với Lăng Duệ đã mười tám vẫn là huyền
giả đê giai mạnh hơn không ít.
- Ta không cho phép các ngươi nói Lăng Tiếu ca như vậy, huynh ấy mạnh hơn các ngươi rất nhiều!
Lăng Linh nắm chặt bàn tay nhỏ bé bi phẫn quát. Hiện tại a đầu đã là võ đồ tam cấp, nắm chặt cũng mang theo vài phần uy thế.
- Hừ, tiểu nha đầu xem kỹ, xem ta làm sao giáo huấn Lăng Tiếu ca của ngươi!
Lăng Chí xăn tay áo, vẻ mặt khinh thường nhìn thoáng qua Lăng Linh, sau đó đi nhanh về hướng Lăng Tiếu.
Mặc dù hắn là cháu trai của Lăng Mạc, nhưng hắn còn nhỏ tuổi, chuyện của Lăng gia không phải chuyện gì cũng nói cho hắn biết, hắn chỉ biết hôm
qua Lăng Tiếu bị đánh trọng thương, không biết Lăng Tiếu đã có thể trùng tu huyền lực, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn hôm qua, nếu hắn biết cũng
sẽ không tự mình chạy đi tìm đánh.
- Uy, phế vật, ngươi không có tư cách đi vào nội viện của gia tộc chúng
ta, thức thời mau nhanh cút đi ra, bằng không ta cho ngươi bài học!
Tính cách Lăng Chí ngang ngược, căn bản không xem Lăng Thao vào trong mắt, trực tiếp nhìn Lăng Tiếu quát.
Bởi vì trong gia tộc có một quy định bất thành văn, cùng một thế hệ có
thể luận bàn, chỉ cần không hạ sát thủ trưởng bối không được nhúng tay.
Cho nên Lăng Chí mới dám ở trước mặt Lăng Thao bất kính với Lăng Tiếu,
cũng giống như Lăng Duệ không xem Lăng Thao vào trong mắt.
Lăng Thao đã kiến thức qua thực lực của Lăng Tiếu, đối với sự khiêu
khích của Lăng Chí hắn cũng không nói thêm lời nào, chỉ ở một bên xem
kịch vui.
Vẻ mặt Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn Lăng Chí nói:
- Ngươi đang nói ta sao?
Lăng Chí chống nạnh nói:
- Lăng gia trừ ngươi ra còn ai là phế vật, phụ thân ngươi cùng ngươi đều là phế vật, thật sự mất mặt Lăng gia, nếu ta là ngươi đã đi chết cho
xong!
Lời nói của Lăng Chí nghe thật chói tai, Lăng Thao nghe được nhíu mày,
mà các thiếu niên đứng xa xa đều giống như muốn xem cuộc vui, tựa hồ bọn hắn đã chứng kiến được cảnh tượng bi thảm của Lăng Tiếu khi Lăng Chí
giáo huấn Lăng Tiếu.
Chỉ riêng Lăng Linh nắm chặt tay kêu lên:
- Lăng Tiếu ca không phải phế vật, Lăng Tiếu ca, huynh tấu Lăng Chí, hắn thật đáng ghét!
Lăng Tiếu nhìn Lăng Linh cười cười:
- Tiểu Linh nhi nói rất đúng, xem hắn ngu xuẩn chẳng khác gì đầu ngưu, quả thật thực chán ghét!
- Ha ha, Lăng Chí chính là một đầu ngưu!
Lăng Linh thiên chân khả ái, liền ứng theo lời của Lăng Tiếu cười nói.
- Thật to gan, phế vật ngươi dám nhục ta, ta cho ngươi biết tay!
Lăng Chí hét lớn một tiếng, thân hình bổ nhào tới Lăng Tiếu, hai đấm ngưng kết tám phần lực đạo đánh tới.
- Nói ngươi ngưu thì ngươi chính là ngưu, ta không nói họ tên, tự mình nhảy ra nhận, thật là ngu ngốc vô cùng!
Lăng Tiếu khinh thường nhìn Lăng Chí đánh tới, với lực lượng tuy Lăng
Tiếu không so được với huyền giả, nhưng tốc độ của hắn huyền giả cao
giai cũng không thể so sánh, chỉ có huyền sĩ mới uy hϊếp được hắn.
Lăng Tiếu vừa cười nói, bước chân thay đổi, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.
Hai tay Lăng Chí đánh tới, nhất thời đánh xuyên qua tàn ảnh, hắn quát to một tiếng:
- Không xong!
Đáng tiếc đã muộn, Lăng Tiếu đã vòng ra sau lưng hắn.
- Lưu Thủy Hành Vân!
- Ba!
Lăng Tiếu một chưởng vỗ lên gáy Lăng Chí, đem hắn đánh bay ra vài thước, trực tiếp chấn động hôn mê bất tỉnh.
Nhất thời toàn bộ thiếu niên trong luyện võ trường ngây người nhìn Lăng
Tiếu, bọn hắn còn không biết đã phát sinh chuyện gì, đã chứng kiến Lăng
Chí bị đánh bay, hơn nữa cũng không đứng lên được nữa.
Đó là phế vật không thể tu luyện sao?
Trong lòng bọn hắn đều nghi vấn. Đáp án cuối cùng chính là phủ định,
Lăng Tiếu chẳng những không phải phế vật, còn mạnh hơn bọn hắn, Lăng Chí một chưởng bị đánh bại, cho dù là huyền giả trung giai cũng chưa chắc
có được thực lực này đi!
Ở nơi đó chỉ có nghi trượng dạy võ cho các thiếu niên cùng Lăng Thao
nhìn ra được một ít dấu vết, hai người đều thầm nghĩ trong lòng:
- Bộ pháp của tiểu tử này thập phần quỷ dị!