Chương 26: Chó Chặn Cửa (2)
Mọi người ăn điểm tâm xong, Lăng Thao mang theo Lăng Tiếu đi tới nội viện Lăng gia.
Nội viện Lăng gia nằm tại thành nam, diện tích vạn mẫu, kiến trúc quỳnh
lâu ngọc vũ, mái cong kiều ngõa, phong cách cổ xưa thương mang, phảng
phất như đã trải qua vô số năm tháng, hiện tại vẫn sừng sững bao la.
Lăng gia đã trải qua mười tám thời đại, truyền thừa gần ngàn năm, ở tại
Vẫn Thạch thành duy trì địa vị đệ nhất gia tộc, nội tình đương nhiên là
người ngoài không thể tưởng tượng.
Lăng Tiếu cùng Lăng Thao đi tới trước cổng lớn, hai tượng mãnh thú giống hổ giống sư mở to miệng máu, uy vũ dữ tợn, đại môn dùng vàng đúc thành, bên trên còn điêu khắc hình long phương, có vẻ dị thường tôn quý.
Đây là khí thế của đệ nhất gia tộc Vẫn Thạch thành!
Hai huyền giả cao giai cầm trường thương trong tay ưỡn ngực uy vũ bất phàm đứng gác trước cửa.
Lăng Thao mang theo Lăng Tiếu muốn đi vào cổng lớn, không ngờ hai huyền
giả lại ra tay ngăn trở, hai trường thương bắt chéo cản đường.
- Đương!
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Lăng Thao trầm giọng nói.
- Ngũ trưởng lão có lệnh, Lăng Tiếu thiếu gia nếu muốn vào nội viện Lăng gia nhất định phải qua cửa ải của chúng ta!
Một huyền giả cao giai nói.
- Hỗn đản, Lăng Tiếu nhận lệnh tộc trưởng triệu kiến, hai người còn
không nhanh tránh ra, bằng không lão tử tiễn các ngươi đi gặp Diêm
Vương!
Lăng Thao nổi nóng, bị ngăn cản ngay cửa nhà mình làm hắn giận dữ.
- Thật xin lỗi Lăng nghi trượng, chúng tôi nhận lệnh của ngũ trưởng lão!
Hai người cùng kêu lên đáp.
- Ngươi…
Lăng Thao chán nản, muốn rút trường thương trên lưng, hắn biết rõ mình
không thể ra tay đối với thị vệ trong nhà, nhưng loại tình huống này rõ
ràng là khinh người quá đáng.
- Tam thúc không nên nổi giận, vì hai con chó săn thì không đáng, hãy
xem cháu làm sao chỉnh trị hai con chó giữ cửa không nghe lời này!
Lăng Tiếu vội vàng cười an ủi.
Lăng Tiếu vừa dứt lời, hai huyền giả cao giai gác cửa trợn mắt trừng trừng nhìn hắn.
Lăng Thao nhìn Lăng Tiếu, chợt nói:
- Được, nếu ngươi đánh không lại, lão tử cho dù liều mạng bị đá ra khỏi nhà cũng phải xử lý hai con chó này!
- Coi chừng không giáo huấn được chó, ngược lại bị chó cắn tổn thương đi!
Lúc này cháu trai Lăng Duệ của ngũ trưởng lão vừa lúc xuất hiện trước
cửa lớn, phía sau còn đi theo Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử, vẻ mặt diễn ngược
nhìn Lăng Tiếu.
Hôm qua hắn nhận được tin tức đã chứng minh Lăng Tiếu có thể trùng tu
huyền lực, dọa hắn nhảy dựng, nhưng không bao lâu nghe được tin Lăng
Tiếu bị ám sát, bản thân bị trọng thương, vì vậy lại cao hứng, không ngờ hôm nay Lăng Tiếu lại được tộc trưởng triệu kiến, trong lòng bất mãn.
Nhưng khi hắn biết được gia gia của hắn muốn giáo huấn Lăng Tiếu, từ
sáng sớm hắn đã tới nơi này chờ xem cuộc vui.
Lăng Tiếu liếc mắt nhìn Lăng Duệ, chỉ thấy người kia mặc trường bào màu
xanh hoa lệ, tướng mạo bộ dạng rất tuấn tú, chỉ tiếc đôi mắt híp lại
thành khe hở làm hắn vô cùng chán ghét. Người trước mắt này chính là
người làm cho hắn thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương.
- Chỉ là một gã huyền giả đê giai cũng dám ở chỗ này gọi bậy, thật sự là liều lĩnh!
Lăng Tiếu khinh thường nói.
- Ngươi…miệng lưỡi thật bén nhọn, hừ, ta xem ngươi làm sao mà vào nội
viện, loại phế tài như ngươi vĩnh viễn thích hợp làm bình dân tạp chủng!
Lăng Duệ tức giận đến tím mặt quát.
Hôm kia Lăng Tiếu đánh bại La gia La Khinh Sương, chuyện này đã truyền
khắp Vẫn Thạch thành, hiện tại Lăng Tiếu mắng hắn làm hắn vô cùng uất
ức.
- Thật to gan!
Lăng Tiếu cùng Lăng Thao giận quát một tiếng.
Hai người đều động, nhưng Vân Tung Mị Ảnh của Lăng Tiếu tựa hồ còn nhanh hơn.
- Ba!
- A!
Lăng Duệ bị một tát đánh bay ra ngoài.
Lăng Duệ ôm gò má đỏ bừng, khóe miệng bật máu tươi, chật vật bò lên chỉ vào Lăng Tiếu nói:
- Ngươi…ngươi dám đánh ta? Ta phải đi gặp tộc trưởng tố cáo ngươi!
- Hắc hắc, đi đi, lại dám mắng ta là tạp chủng, mà tộc trưởng là gia gia của ta, vậy chẳng phải ngươi đang nhục mạ tộc trưởng, ngươi bất kính
với tộc trưởng, là tội khinh nhờn, chờ ta đi vào nội viện nhất định
hướng các trưởng lão xin trị tội ngươi!
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
Lăng Duệ nghe xong lời này, thần sắc biến đổi, “oa” một tiếng phun ra búng máu, hôn mê bất tỉnh đương trường.
Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử không dám nhìn Lăng Tiếu, ôm Lăng Duệ vội vàng rời đi.
- Thật là phế vật!
Lăng Tiếu khinh thường nói.
- Ha ha, tốt, tiểu tử thật tốt quá!
Lăng Thao vỗ mạnh lên vai Lăng Tiếu vô cùng hài lòng, ánh mắt nhìn Lăng
Tiếu phảng phất như mới lần đầu tiên quen biết cháu của mình.
- Được rồi, tam thúc chờ một chút xem cháu làm sao giáo huấn hai con chó này, làm cho bọn hắn phải mở to mắt nhìn xem sự chênh lệch giữa người
cùng chó!
Lăng Tiếu giắt lại cự kiếm, hắn không có ý định sử dụng kiếm.
- Tiếu nhi không thể khinh thường, hai người bọn hắn có tu vi huyền giả
đỉnh, chỉ cần ngưng kết nguyên lực đạt tới cảnh giới huyền lực ngoại
phóng là đột phá huyền sĩ, ta xem ngươi nên cẩn thận một chút đi!
Lăng Thao khuyên nhủ.
- Yên tâm đi tam thúc, chỉ là hai con chó không đáng cháu dùng toàn lực!
Vẻ mặt Lăng Tiếu khẳng định nói.
Nếu đổi lại lúc trước, hắn không dám tùy tiện, nhưng hiện tại hắn đã đột phá kinh mạch mười một, đạt tới cảnh giới võ đồ cửu cấp, tuy rằng còn
kém hơn hai người trước mắt, nhưng dựa vào bộ pháp Vân Tung Mị Ảnh tuyệt đối có thể chiến thắng.
- Được, ngươi cẩn thận!
Lăng Thao thấy Lăng Tiếu khăng khăng, cũng không nhiều lời, tránh ra.
- Đến đây đi, hai con chó chán sống!
Lăng Tiếu chỉ tay, vô cùng ô nhục chỉ chỉ hai gã huyền giả cao giai nói.
Hai huyền giả cao giai đều căm tức, nhưng mặt ngoài vẫn khách khí nói:
- Đắc tội!
Hai huyền giả cao giai đều tu luyện hôi giai huyền kỹ Vũ Thương Quyết của Lăng gia.
Vũ Thương Quyết, thương thuật như danh, tổng cộng chia làm năm thức, mỗi thức đều như mưa rơi rừng rậm, làm người khó lòng phòng bị.
Hai người cùng xuất thủ, trước mặt Lăng Tiếu liền tản ra khí tức huyền
khí đáng sợ, chỉ cần bị dính vào một chút liền bị xuyên thủng thân thể.
Lăng Tiếu nhếch môi cười nhạt, bước ra Vân Tung Mị Ảnh, nháy mắt vòng qua công kích hai thị vệ.
- Lưu Thủy Hành Vân!
Song chưởng xuất ra, huyền lực tích tụ, hùng hậu liên miên, nhanh như nước chảy, nặng nề vỗ lên lưng hai người.
Phản ứng của hai thị vệ cực nhanh, đồng thời thi triển Hồi Mã Thương.
Lăng Tiếu trầm xuống, hai người này tuyệt đối không phải thị vệ bình
thường, hai thương lại đâm thẳng tới cổ họng của hắn, rõ ràng muốn gϊếŧ
hắn.
- Một khi đã như vậy cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác!
Lăng Tiếu nhảy lên, giống như chim ưng vồ thỏ, hai chân hóa thành mười
cước ảnh hướng hai người đá tới, thân ảnh vô cùng phiêu dật linh động
cực kỳ.
Đây chính là thức thứ hai Phong Trung Kính Thảo trong Phong Thần Thối mà kiếp trước Lăng Tiếu thích sử dụng nhất, tốc độ cực nhanh, uy lực bá
đạo tới cực điểm.
- Phốc!
- Phốc!
Ở kiếp trước, Phong Thần Niếp Phong lấy Phong Thần Thối vô thượng, uy chấn giang hồ, thành thần thoại một thời.
Hiện giờ Lăng Tiếu đã sớm thẩm thấu tinh túy của Phong Thần Thối, chỉ
cần huyền lực tăng lên, sẽ tái hiện thần uy của Phong Thần năm xưa.