Chương 16: Mua Binh Khí (2)
Nga, vậy thì tốt, chúc cha sớm ngày khôi phục thực lực.
Lăng Tiếu chúc mừng nói. Mười ngày qua phụ thân hắn một mực bế quan tu luyện, hiện tại xuất quan, cười đến vô cùng vui vẻ, hắn còn tưởng rằng phụ thân hắn đã đả thông toàn bộ kinh mạch rồi, không nghĩ tới chỉ là đả thông một đường kinh mạch mà thôi, không khỏi có chút hưng ý san lan rồi.
Lăng Chiến nhìn ra được Lăng Tiếu có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, không khỏi hỏi:
- Tiếu nhi, ngươi ban đầu đột phá đạo kinh mạch thứ nhất cần bao lâu?
- Cũng dùng thời gian rất lâu.
Lăng Tiếu không muốn đả kích lòng tin của phụ thân hắn, suy nghĩ một chút nói.
Nghe lời này, Lăng Chiến đứng thẳng người lên nói:
- Ngươi cũng không cần nản chí, là cha cũng phải trải qua ngày đêm tu luyện mới có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đột phá, chỉ cần ngươi mỗi ngày kiên trì cố gắng, tin tưởng ngươi rất nhanh cũng có thể có tốc độ như cha.
Lăng Tiếu có chút hết chỗ nói rồi, hắn lười đả kích lòng tin của phụ thân hắn, đang định trở về phòng.
Song, Lăng Chiến có chút quá hưng phấn rồi, đắc ý tiếp tục hỏi một câu:
- Tiếu nhi, ngươi đã tu luyện một tháng, tổng cộng đả thông bao nhiêu đạo kinh mạch?
Kỳ thật, ở trong lòng hắn nghĩ có thể hay không nhi tử chỉ là đả thông một hai đạo kinh mạch mà thôi, đả thông kinh mạch là một quá trình rất thống khổ, không biết nhi tử có thể hay không gϊếŧ qua được!
- Còn kém hai cái là toàn bộ đả thông thập nhị chính kinh.
Lăng Tiếu nói một câu, xoay người trở về phòng.
- Hai cái không tồi rồi… Cái gì, còn kém hai cái toàn bộ đả thông?
Lăng Chiến tự nói một câu, bỗng nhiên kinh hãi kêu lên.
Hắn tân tân khổ khổ tiêu tốn thời gian mười ngày mới đả thông đạo kinh mạch thứ nhất, vốn tưởng rằng đã rất giỏi rồi, nhưng mà nhi tử chỉ tốn một tháng liền đả thông mười đạo kinh mạch, tốc độ này so với hắn nhanh gấp mấy lần a!
Trong nháy mắt, Lăng Chiến giống như bị xối một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, tất cả đắc ý đều biến mất hết.
Mộng Tích Vân từ phía sau vỗ vỗ bả vai Lăng Chiến nói:
- Chiến ca, ngươi ở sáng sớm hét cái gì vậy.
- Không được, ta không thể thua nhi tử!
Lăng Chiến không hề để ý tới thê tử, ánh mắt trở nên kiên định nói một câu, đột nhiên sau đó xoay người chạy về thư phòng bế quan.
- Này, có chuyện gì thế, giống như là một đứa bé láo nháo a!
Mộng Tích Vân u oán nhìn thoáng qua trượng phu đang chạy về thư phòng, lẩm bẩm nói.
Lăng Tiếu hôm nay không tu luyện nữa, tối hôm qua hắn không thể đột phá đạo kinh mạch thứ mười một, biết đọa kinh mạch này có thể tổn thương quá lớn, cho nên tính toán đến Hoang Tùng sơn mạch một chuyến, tìm kiếm một gốc Ô Tham Vương nhị giai. Ô Tham Vương có công hiệu sơ kinh hoạt lạc, tăng huyền lực duyên thọ nguyên, có thể trực tiếp phục dụng. Mặc dù phục dụng Ô Tham Vương không thể giúp hắn trực tiếp xông phá kinh mạch, nhưng mà lại có thể mở rộng kinh mạch, khuếch trương kinh mạch đã được đả thông, tăng cường huyền lực, có thể giúp hắn ở thời điểm trùng kích kinh mạch nhất cử xông phá quan khẩu.
Ô Tham Vương ở Linh thảo đường có thể mua được, nhưng mà phải tốn 1800 kim tệ, số tiền kia nhưng không phải là người bình thường có thể lấy ra được, nếu như phụ thân hắn có thể được gia tộc trọng dụng, có lẽ chút này không coi vào đâu, nhưng mà hiện nay địa vị của cả nhà bọn họ mất hết, một tháng chỉ có 30 cái kim tệ phụ cấp, 1800 kim tệ này đối với bọn họ mà nói lại là con số thiên văn rồi.
Cho nên, Lăng Tiếu muốn đạt được Ô Tham Vương chỉ có đi Hoang Tùng sơn mạch tìm kiếm.
Bất quá, ở trước khi xuất phát đi Hoang Tùng sơn mạch, Lăng Tiếu nhất định phải đến chợ một chuyến, chuẩn bị một chút đồ dùng dã ngoại, còn phải tìm một thanh vũ khí vừa tay, phải biết rằng trừ võ công lợi hại nhất của hắn là Thiên Sương quyền, Bài Vân chưởng, Phong Thần thối ra, còn có những võ công có uy lực càng mạnh hơn khác một mực chưa biểu diễn qua.
Sau khi tắm rửa, Lăng Tiếu đổi lại một bộ trường bào trắng noãn, tóc dài do Bạch Vũ Tích cắt tỉa cực kỳ có hình, hợp mới khuôn mặt tuấn tú, lại có mấy phần phong thái mỹ thiếu niên nhẹ nhàng.
- Vũ Tích, ta hôm nay đi chợ, có muốn cùng đi hay không?
Lăng Tiếu trưng cầu hỏi.
Bạch Vũ Tích nhẹ giọng nói:
- Nô tỳ nghe thiếu gia!
- Đều theo như ngươi nói, sau này không cho phép lại nói hai chữ 'nô tỳ', nếu không ta không thể để cho ngươi hầu hạ nữa rồi.
Lăng Tiếu nghiêm mặt nói.
- Nô… Vũ Tích biết rồi.
Đôi mắt Bạch Vũ Tích khẽ hồng, nắm chéo áo có chút ủy khuất nói.
Trong lòng Lăng Tiếu mềm nhũn, vuốt ve một chút khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Vũ Tích nói:
- Sau này biết điều nghe lời một chút, ngươi phải nhớ kỹ sau này ngươi là người của Lăng gia chúng ta, không phải là một nô tỳ, nha hoàn, là con gái nuôi của mẹ ta, ngươi phải ưỡn ngực làm người có biết không?
Bạch Vũ Tích chớp chớp lông mi thật dài, trên mặt đỏ rừng tực rất là khả ái, nàng cảm thụ được vuốt ve ôn nhu của Lăng Tiếu, phảng phất cả trái tim đều bị Lăng Tiếu làm tan ra, lúc này thấp giọng đáp:
- Ta nghe thiếu gia, sau này ta chỉ hầu hạ thiếu gia, còn có cha mẹ.
- Ừ, đây là được rồi, đi theo ta đến chợ đi.
Lăng Tiếu gật đầu nói. Hắn nói như vậy là vì tạo lòng tự tin cho Bạch Vũ Tích, khiến cho nàng sau này có được cuộc sống kiên cường độc lập.
Sau một khắc hai người từ trong nhà đi ra, lần nữa đến chợ của Vẫn Thạch thành.
- Vũ Tích, ngươi biết có cửa hàng vũ khí nào không?
Lăng Tiếu quay đầu hướng Bạch Vũ Tích ở một bên nói.
Bạch Vũ Tích cũng không biết mới vừa rồi đang suy nghĩ gì, ngẩn người liền nói:
- Thiếu gia ngươi, ngươi hỏi ta cái gì?
- Ngươi biết ở đâu có bán vũ khí không?
Lăng Tiếu lần nữa lặp lại nói.
- Ta biết ở thành đông có một nhà.
Bạch Vũ Tích đáp.
- Tốt, mang ta đi qua.
Lăng Tiếu nói.
Sau khi đi một lát, hai người liền tới một gian cửa hàng ở nơi cửa treo binh khí đủ loại kiểu dáng.
Lăng Tiếu đánh giá một chút, cất bước đi vào.
- Hai vị, nếu muốn binh khí vừa tay nào mời tùy tiện nhìn một chút.
Một lão giả tuổi gần năm mươi tiến lên đón nói.
Lăng Tiếu hướng lão nhân kia gật đầu, sau đó trực tiếp đi tới chỗ để các loại kiếm khí.
Những kiếm khí này tạo hình đều có chút đặc biệt, chỉ là lại khuyết thiếu một loại linh khí hấp dẫn người, nhìn một cái liền biết chẳng qua là phàm binh phổ thông rồi.
Bất quá muốn ở loại địa phương này tìm một thanh binh khí tốt lại là rất không dễ dàng.
Lăng Tiếu cầm lấy một thanh cự kiếm chói mắt đánh giá một chút, bề ngoài của thanh kiếm này chế tạo đến cực kỳ đại khí, cuối kiếm là đầu rồng, thân kiếm khắc mấy đạo linh văn, hẳn là một thanh kiếm không tệ.