Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 20

Editor: Lăng

Thục phi không trả lời Minh Tô được, nàng chỉ có thể đỡ nàng ấy dậy, lau nước mắt cho nàng ấy.

Nước mắt còn ấm, khuôn mặt Minh Tô vẫn nhìn ra được vài phần non nớt, khi khăn lụa lướt qua mặt nàng ấy thì Thục phi đột nhiên có chút hoảng hốt.

Năm tháng đối với các nàng mà nói đều quá mức tàn nhẫn, họ đã mất quá nhiều thứ theo năm tháng.

Thục phi nhớ là nàng hiếm khi có cơ hội lau nước mắt cho Minh Tô như vậy. Khi Minh Tô còn nhỏ, thì nàng luôn đối xử với nàng ấy rất nghiêm khắc, luôn chăm chú vào việc học của nàng ấy. Giữa hai người bọn họ rất hiếm khi có sự dịu dàng và quan tâm như một cặp mẫu tử bình thường.

Vào lúc yên bình nhất, dường như chỉ thỉnh thoảng nàng mới tới tìm Minh Tô, hỏi nàng ấy những ngày gần đây đã học cái gì, hoàng hậu đã dạy nàng ấy cái gì. Minh Tô nói rõ ra hết, mỗi khi nàng ấy nói đến hai chữ hoàng hậu thì tim nàng lại thắt lại, nói đến chỗ khác thì tim nàng lại giãn ra.

Có một ngày, trong lúc vô tình Minh Tô đã nói: "Mẫu hậu nói là mẫu phi thích thược dược nhất, tiếc là thược dược trong cung nở không tốt lắm, năm sau nhi thần sẽ trồng một khoảng thược dược cho mẫu phi, để mẫu phi thường xuyên tới ngắm."

Khi đó nàng đã bật thốt lên, hỏi: "Vì sao hoàng hậu nương nương lại nhớ là ta thích thược dược?"

Hỏi xong thì lại tâm loạn như ma, chỉ cảm thấy kinh tâm động phách như gặp phải chuyện đáng sợ nhất, không đợi Minh Tô trả lời, cũng không để ý tới sắc mặt của nàng ấy, vội vàng nói: "Việc cấp bách nhất vẫn là lấy việc học làm trọng, nếu như học xong dư sức thì lại làm chuyện khác."

Minh Tô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng thưa mẫu phi, con nhớ kỹ rồi."

Nàng ấy vẫn luôn khiến người khác yên tâm, lòng Thục phi đầy yên tâm, lại sinh ra sự trìu mến, đưa tay sờ lên bờ vai non nớt của nàng ấy, nói: "Con phải tự mình chăm sóc bản thân, tôn kính mẫu hậu của con."

Minh Tô gật đầu: "Nhi thần hiểu rõ, mẫu hậu không có hài tử, sau này sẽ bị các phi tần khác hϊếp đáp. Nhi thần chính là hài tử của mẫu hậu, về sau sẽ hiếu thuận ngài ấy, hệt như hiếu thuận với người vậy, không cho người khác bắt nạt ngài ấy. Từ khi nhi thần hiểu chuyện thì người đã dặn dò như vậy, nhi thần vẫn luôn ghi nhớ." Nàng ấy nói xong, lại cười một chút, cười rất lém lỉnh "Những lời này, không thể nói cho nương nương, là bí mật của con và mẫu phi đó nha."

"Đúng vậy, Minh Tô thật thông minh." Nàng cười khen nàng ấy.

Đáng tiếc, hoàng hậu nương nương lại không chờ Minh Tô trưởng thành được.

Bàn tay Thục phi đang lau nước mắt cho Minh Tô hơi run nhẹ, nàng nhìn nàng ấy, không biết là an ủi nàng, hay là an ủi bản thân: "Trên đời này, vốn có nhiều chuyện không có cách nào giải quyết được. Chỉ cần con cố gắng thì không cần tự trách móc bản thân đến thế."

Minh Tô nói: "Nhưng con vẫn cảm thấy là con chưa cố hết sức."

Thục phi hiểu rõ ý nàng ấy. Chuyện đã như vậy, nhưng lòng người lại khó buồn, chung quy vẫn luôn suy nghĩ, nếu như năm đó không làm như vậy thì sẽ như thế nào, nếu chọn một con đường khác thì liệu có tốt hơn không? Những ảo tưởng này theo thời gian sẽ trở thành con rắn độc trong tim mình, thi thoảng lại cắn một phát, đau đến mức hận không thể dùng mạng mình đổi lấy một lần quay đầu của người nọ, một cái lúm đồng tiền.

"Chờ một chút đi." Thục phi nói, "Nếu nàng muốn tẩy oan thì cuối cùng cũng sẽ về thôi."

Nghe được câu này thì Minh Tô mới tỉnh táo lại một chút, gật đầu, nghiêm túc nói: "Chờ nàng ấy trở lại, con sẽ khóa chặt nàng lại, không cho nàng ấy đi nữa."

Lời này đầy tính trẻ con, Thục phi cười cười, không nói nữa.

Minh Tô cũng yên tĩnh, rèm cửa trong điện khẽ lay động theo gió thu, khói trên lư hương bốc lên nghi ngút, đến giữa không trung lại bị gió thổi tản đi.

Suy nghĩ của nàng trôi về năm năm trước.

Ngày ấy, nàng hồi cung từ giáo phường, Trịnh Mật nói nàng đừng đến nữa nhưng nàng không làm được

Trịnh gia đã mất mẫu hậu không còn, nữ tử nàng yêu lại lưu lạc ở nơi giáo phường làm kỹ nữ, bầu trời tối tăm không chút ánh sáng. Nhưng chỉ cần nàng còn có một hơi thở thì không thể bỏ mặc Trịnh Mật được.

Nàng đi vào cửa cung, sắc trời vẫn sớm, hoàng cung vào cuối thu có hơi lạnh lẽo, lá rụng bay xuống khắp nơi, bị gió thổi qua, biến mất trong nơi cấm nội.

Nàng đi dọc theo cung đạo, trên lưng do được Trịnh Mật bôi thuốc nên dường như cũng không còn đau lắm. Minh Tô không biết là do thuốc tốt, hay chỉ là do cảm giác an ủi trong lòng, mà lại cảm thấy thuốc này qua tay A Mật thì tốt hơn nhiều lắm.

Nàng cẩn thận nhớ lại những việc hôm nay đã làm, xem có bỏ sót gì không.

Tuy là nàng đã dặn dò chủ sự giáo phường, bảo hắn không được nhân lúc nàng vắng mặt mà để mặc ác khách gây chuyện, hôm sau nàng chắc chắn sẽ đến.

Nhưng Minh Tô vẫn rất lo lắng, nàng biết, khắp nơi ở kinh sư đều là hậu duệ quý tộc, một công chúa hư danh thì đôi khi cũng không là gì, nhiều người có thế lực hơn nàng lắm. Cho nên ngày nào nàng cũng đến đó, lời nàng nói có lẽ không dùng được, nhưng nếu nàng ngồi ở đó, người khác cố kỵ hoàng gia tôn nghiêm thì sẽ không làm quá mức.

Nhưng ngày mai là thánh thọ hoàng đế, nàng thân là công chúa thì chắc chắn không thể xuất cung.

Minh Tô nhíu mày thật chặt, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt đều là tơ máu. Đã bao nhiêu ngày nàng không ngủ ngon giấc rồi. Trong khoảnh khắc sắp chịu hết nổi, nàng cũng đã từng nghĩ đời này khi nào mới sáng lên. Nhưng khi nghĩ đến Trịnh Mật, thì dường như không còn dày vò nữa. Dù sao thì, có khó khăn đến đâu thì nàng cũng sẽ bảo vệ A Mật, cắn răng chống đỡ là được.

Đi qua một con đường rộng lớn, rất nhiều cung nhân thấy nàng đều cúi đầu tránh đi, như thể là thấy ôn thần, sợ đến gần sẽ bị nhiễm phải xui xẻo

Minh Tô không để ý, nàng cũng không rảnh để quan tâm mấy chuyện này. Nàng bước nhanh về hướng hậu cung, khi sắp đi qua ngự hoa viên thì một tên hoạn quan lạ mặt chạy tới, vội vã hoảng sợ nói: "Tín Quốc điện hạ sao lại ở chỗ này? Bệ hạ triệu kiến ngài, điện hạ mau đi gặp thánh giá đi ạ."

Nàng nghe được hai chữ "bệ hạ", theo bản năng sinh ra sợ hãi, cố gắng bình tĩnh nở một nụ cười rồi hỏi: "Trung quý nhân có biết bệ hạ tìm ta có chuyện gì không?"

*Cách gọi tỏ vẻ lịch sự với các hoạn quan bên cạnh hoàng đế và hoàng hậu.

Hoạn quan nói: "Sao tiểu nhân lại biết được chứ? Điện hạ không nên chậm trễ, mau đi thôi."

Minh Tô bất lực, chỉ đành đi theo hắn.

Nơi này cách Tử Thần Điện không xa lắm. Minh Tô thậm chí còn thấy gần hơn thường ngày rất nhiều, không bao lâu thì đã đến nơi. Khi thấy thềm ngọc của Tử Thần điện, hoạn quan kia nói: "Điện hạ mau đi đi, tiểu nhân còn có việc nên xin đi trước."

Dứt lời, không đợi công chúa trả lời thì đã xoay người chạy ngay.

Đây vẫn là lần đầu tiên cung nhân truyền chỉ rời đi giữa đường. Minh Tô cảm thấy có chuyện bất thường, nhưng ai lại dám giả truyền khẩu dụ chứ? Vì thế nàng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đi.

Đi được vài bước, nàng nhìn thấy có một nam tử mặc khôi giáp đi ở phía trước, nhìn phía sau thì nàng không biết đây là người nào, nhưng bộ khôi giáp kia, cùng với phục chế tương đồng với cấm quân. Nên Minh Tô phỏng đoán đây hẳn là một vị tướng quân nào đó thống lĩnh cấm quân.

Người nọ thân hình cao lớn, đi lại cực nhanh, hắn cũng đi về phía Tử Thần Điện.

Minh Tô cách hắn chừng ba mươi bước, cảm giác quái dị mới vừa rồi lại ập đến. Nếu bệ hạ đã triệu kiến vị tướng quân này, thì vì sao lại còn triệu kiến nàng? Hay là, vị tướng quân này cũng đi gặp thánh giá, vừa hay nàng gặp phải.

Tướng quân kia đi lên thềm ngọc. Minh Tô vẫn đi theo sau hắn nhưng không phát ra tiếng động.

Thềm ngọc của điện Tử Thần có chín chín tám mốt bậc thang, ngụ ý được chín tầng trời bao phủ lấy. Khi Minh Tô bước lên bậc đầu tiên thì đúng lúc vị tướng quân kia bước lên bậc cao nhất, bóng người biến mất.

Minh Tô càng thêm hoảng hốt, rồi lại không thể lùi bước, chỉ đành phải đi tiếp. Cứ đi mãi lên trên, nàng bỗng phát hiện, ngoài điện lại chẳng có một bóng người.

Minh Tô mím môi, đi đến ngoài điện, nhìn xung quanh một vòng, vẫn không thấy ai.

Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, bên ngoài Tử Thần Điện chắc chắn phải có vài tên cung nhân đứng chờ hoàng đế sai phái. Bấy giờ Minh Tô lúc này đã hiểu rõ, lúc này mà được triệu kiến thì tuyệt đối là không đơn giản, nàng nhớ lại vóc dáng của tên hoạn quan vừa rồi, nhưng nàng không thể nhớ được hắn trông như nào, hắn là loại người chỉ cần lẫn vào đám đông thì chẳng tìm ra được.

*Ý chỉ người rất bình thường, phổ thông.

Lần triệu kiến này rất có khả năng là có người giả truyền thánh dụ.

Bây giờ việc tốt nhất tất nhiên là im lặng rời đi không một tiếng động. Chỉ cần nàng vờ như chưa từng tới đây, thì cho dù kẻ bày ra trận này có ý đồ gì thì nàng đều tránh được.

Nàng xoay người, muốn quay về đường cũ, đi ra một bước thì lại nghĩ vậy vị tướng quân vừa rồi đi đâu? Nếu bệ hạ không ở đây thì hắn hẳn nên đứng ngoài điện đợi triệu kiến mới phải, hắn không ở ngoài điện, vậy thì có thể thấy được bệ hạ đang ở trong điện Tử Thần.

Minh Tô dừng bước, trong lòng nàng sinh ra dự cảm bất an không thể nói rõ, lại khiến nàng hãi hùng khϊếp vía, vẫn cảm thấy không nên rời đi.

Minh Tô nhấp môi, quay người lại, nơi đây vẫn không có người, nàng đi đến trước cửa điện, đẩy một chút, cửa điện đẩy ra.

Hai tai ù lên vì căng thẳng, nếu như bệ hạ đang ngồi ở trong điện thì nàng đã tự tiện xông vào điện Tử Thần , đây là tội chém đầu. Minh Tô cắn môi dưới, tập trung nhìn kỹ, bảo tọa sau bàn không có ai ngồi.

Còn chưa đợi nàng thở phào nhẹ nhõm, thì có một giọng nói rất nhỏ vang lên từ trong điện.

Minh Tô đi vào, áp lỗ tai lên cửa nội điện. Âm thanh rõ ràng hơn một chút.

"Trịnh gia vẫn còn người sống thì trẫm không an lòng."

"Chỉ là một nữ tử, thân đã hãm trong giáo phường, sẽ không gây nên sóng gió gì. Huống chi nếu bệ hạ có tâm diệt trừ thì chỉ cần khiến sai người phân phó Giáo Phương Ty. Nàng ta tất lặng lẽ biến mất."

Minh Tô hít một hơi lạnh, vội vàng che miệng lại.

"Đúng vậy." Giọng nói của hoàng đế lạnh thấu xương, "Nhưng trẫm còn có một nữ nhi bất hiếu cứng đầu ở trong đó, đe dọa người Giáo Phương Ty không dám làm gì cả. Một công chúa không quyền không thế, mà có thể làm đến bước này thì đúng là trẫm đã xem thường nó rồi."

Tướng quân nói câu gì đó nhưng Minh Tô không nghe rõ, nàng cố gắng bình tĩnh, áp lỗ tai càng gần hơn, nhưng nhịp tim vang dội lại làm rối loạn thính lực của nàng.

Minh Tô gấp đến độ cắn chặt môi mới làm mình bình tĩnh lại, rốt cuộc cũng nghe rõ lời hoàng đế nói.

"Trẫm không cho phép người của Trịnh gia sống trên thiên hạ của trẫm, nhưng nàng ta đã vào giáo phường, quốc triều cũng không có tiền lệ ban chết nữ quyến, trẫm không tiện phạt nàng ta một cách công khai."

"Thần đã rõ."

Hoàng đế rất hài lòng: "Làm sạch sẽ chút, cũng nên cẩn thận." Nói đến chỗ này, giọng của hoàng đế hơi dừng lại, cười nói, "Người Trịnh gia thật sự rất ngoan cường."

"Thần lãnh chỉ, ngày mai là thánh thọ của bệ hạ, thần sẽ lấy đầu Trịnh thị để chúc bệ hạ vạn thọ an khang." Tướng quân cung kính nói.

Trái tim đang đập dữ dội không hiểu sao lại bình tĩnh trở lại, Minh Tô chỉ cảm thấy linh hồn mình tách ra, đang ở chỗ cao nhìn từng hành động của mình, bình tĩnh đến đáng sợ.

Nàng muốn nhẹ nhàng lui ra ngoài, nhưng lại bỗng nhiên nghĩ đến, mình phải biết người phụng mệnh ám sát A Mật trông như thế nào. Thế là nàng khống chế lực đạo, nhẹ nhàng đẩy cửa nội điện ra một khe hở, nhìn vào trong.

Hoàng đế đang ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, tướng quân quỳ trước mặt hắn, nghiêng mặt về phía Minh Tô.

Minh Tô thấy rõ, hắn có râu quanh môi, khuôn mặt trắng bệch như quỷ, đuôi mắt hẹp dài, mày kiếm bay xéo. Minh Tô đã từng thấy hắn, hắn là Điện tiền đô chỉ huy sứ, Trình Trì Sinh

Nàng không quên đóng cửa điện lại. Khi nàng rời khỏi điện thì bên ngoài vẫn không có người.

Minh Tô nhanh chóng bước xuống bậc thang, lại quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bên trên có người đang đứng, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.

Là Triệu Lương, nội thị bên người hoàng đế.

Triệu Lương thấy nàng nhìn lại thì nâng tay áo chắp tay thi lễ, hành lễ với nàng.

Minh Tô vội vàng gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Nàng không nhớ rõ này mình đã đi qua con đường này như thế nào, thẳng đến khi vào Nam Huân Điện thì mới tìm lại được giọng nói của mình. Minh Tô nói với Thục phi: "Mẫu phi, nhi thần có việc muốn mật đàm cùng người."

Thục phi cũng không nói lời thừa thãi, lập tức cho cung nhân lui ra, dẫn nàng vào nội điện rồi đóng cửa lại.

Minh Tô đem chuyện chứng kiến được ở Tử Thần Điện nói hết ra.

"Xem ra là Triệu Lương cố ý nhắc nhở, là hắn di tản cung nhân bên ngoài Tử Thần Điện." Thục phi nói, "Nhiều năm trước, khi Triệu Lương mới vừa vào cung đã từng nhận được ân huệ của hoàng hậu nương nương, nhưng vẫn luôn không có cơ hội báo đáp. Hôm nay vừa lúc lộ ra việc này, để con cứu người cuối cùng của Trịnh gia, xem như chấm dứt này nhân duyên này."

Khi nhắc đến Triệu Lương thì Minh Tô đã đoán được là do hắn làm, chỉ là không ngờ là do hắn từng nhận được ân huệ của mẫu hậu.

"Vì sao phụ hoàng lại không tha cho A Mật, Trịnh gia chỉ còn một người duy nhất thôi mà, Trịnh thái phó dù sao cũng là thầy của ngài ấy, có ơn nâng đỡ dạy bảo ngài mà......" Nàng nói tới đây thì có chút nghẹn ngào, nàng biết bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, vì thế lại nói ra quyết định của nàng, "Mẫu phi, con muốn dẫn nàng ấy chạy trốn."

Thục phi gật đầu, đứng dậy đi về bàn trang điểm, lấy ra rất nhiều vật quý, có ngân phiếu, bạc vụn, còn có rất nhiều trang sức không có biểu tượng hoàng cung, bỏ hết vào trong tay nải rồi giao cho Minh Tô: "Cầm đi, chạy trốn hay sống sót đều không khỏi phải dùng đến tiền bạc. Bao nhiêu đây đã đủ để dân chúng bình thường sống giàu sang suốt mấy đời rồi."

Việc này không thể chậm trễ.

Minh Tô cũng không nói nhiều, chỉ nói một tiếng: "Đa tạ mẫu phi." Nàng nhận tay nải rồi đứng dậy muốn đi, Thục phi lại giữ tay nàng, nhìn nàng chăm chú, hỏi: "Con thật sự chỉ là muốn đưa nàng đi thôi sao? Để nàng ấy một mình rời kinh chạy trốn, con sẽ yên tâm sao?"

Minh Tô ngẩn ra, nàng đương nhiên không yên tâm, nhưng nàng không phải là người đơn độc không vướng bận, nếu như nàng đi cùng Trịnh Mật thì mẫu phi sẽ bị liên lụy.

Thục phi nhìn ra suy nghĩ của nàng, nói: "Con và nàng cùng nhau đi đi, nay trong kinh đã không còn gì để lưu luyến, thiên hạ to lớn, đi đâu thì đi. Hoàng đế thanh tẩy triều đình thì cũng là lúc phải dùng người, ông ngoại và cậu con đều được trong dụng, hắn sẽ không hạ thủ với ta đâu."

Nàng ấy nói đến chỗ này, bỗng nhớ tới chuyện quan trọng nhất, nhìn vào mắt Minh Tô, dặn dò: "Khi ổn thỏa xong xuôi, ngàn vạn lần phải nhớ lập một bài vị cho hoàng hậu nương nương, đừng để nàng cô hồn phiêu linh ở bên ngoài."

—--

Đến mấy đoạn mình ghét, hmu hmu.Thần Hôn - Chương 20