Trịnh Mật rất ít khi chủ động như vậy.
Minh Tô bị nàng ấy ôm chặt lấy, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó là lo lắng. Nàng giơ tay vỗ nhẹ lên vai Trịnh Mật, nhẹ giọng nói: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Trịnh Mật lắc đầu nhưng vẫn ôm chặt nàng.
Việc này làm Minh Tô kết luận chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Não nàng nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ một vòng nhưng cũng không nghĩ ra trong cung còn có ai có thể bắt nạt Trịnh Mật, có chuyện gì mà có thể khiến nàng ấy thất thố như vậy.
"Đến tột cùng là làm sao vậy, nàng nói với ta đi." Giọng điệu Minh Tô càng thêm nhu hòa.
Trịnh Mật lại chỉ ôm nàng. Nàng cảm nhận cơ thể gầy gò của Minh Tô, gần như có thể sờ đến xương, gầy đến quái dị. Tuy là mảnh mai như thế, nhưng sự ấm áp trên người nàng ấy vẫn khiến người khác an tâm.
Có ra sao thì Trịnh Mật cũng nghĩ không ra những năm đó nàng ấy đã sống như thế nào, chỉ mình nàng ấy gánh vác mọi thứ, lòng nàng ấy khổ sở cỡ nào đây?
Trong những đêm khuya bừng tỉnh vì ác mộng, nàng ấy đã mơ thấy gì, phải chăng là bị mắc kẹt hoàn toàn trong lao ngục ẩm ướt u kia?
"A Mật......" Minh Tô vẫn hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, khẽ gọi tên Trịnh Mật, trong lời nói còn mang theo ý cười, như là chắc chắn có nàng ở trong cung thì không ai có thể chọc Trịnh Mật khó chịu. Cũng có chút vui mừng vì chẳng mấy khi được nàng ấy ỷ lại như thế.
Nàng khẽ vuốt vai Trịnh Mật, nghiêng mặt muốn hôn lên má Trịnh Mật, an ủi nàng ấy, để nàng ấy biết dù có chuyện gì cũng không cần quan tâm, vì có nàng đây rồi.
Chẳng ngờ lại nhìn thấy Trịnh Mật chảy nước mắt giàn giụa.
"A Mật!" Minh Tô tức khắc luống cuống, nàng cả kinh, tay chân cũng luống cuống theo, không còn sự thong dong như vừa rồi, nào có chút khí độ của bậc quân vương như vừa rồi, "A Mật, nàng đừng khóc, đã có chuyện gì? Nàng nói cho ta đi?"
Trịnh Mật nhìn thấy nàng ấy kinh hoảng, thấy sự quan tâm của nàng ấy khiến nàng không khỏi hơi lùi về sau, giơ tay vuốt ấn đường nàng ấy: "Đừng cau mày."
Giọng nàng run rẩy.
Minh Tô càng thêm hoảng loạn, Trịnh Mật khóc nhưng sắc mặt nàng ấy lại chẳng có chút ấm ức nào cả, mà là một sự bi thương sâu sắc, ánh mắt nàng ấy nhìn nàng tràn đầy đau lòng thương tiếc.
Minh Tô ý thức được điều gì, nàng thấp giọng hỏi: "A Mật, có phải nàng đã nghe được gì rồi không? Nàng đến cung Thượng Hoa?"
Nàng không chút đề phòng Trịnh Mật, kính trọng mọi nơi, những ngày nay hầu như toàn bộ hoàng cung đều quy phục, lệnh của thái hậu không khác gì lệnh vua cả.
Cho nên nếu Trịnh Mật cung Thượng Hoa thì chưa chắc thủ vệ ở cung Thượng Hoa sẽ bẩm việc này với hoàng đế.
Trịnh Mật lắc lắc đầu: "Ta không đến cung Thượng Hoa."
Minh Tô thở phào nhẹ nhõm, dung nhan vốn đang căng cứng của nàng ấy rõ ràng đã giãn ra, nàng ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho Trịnh Mật: "Đến tột cùng là sao thế?"
Trịnh Mật nhìn nàng ấy, bỗng chốc không biết nên nói như thế nào, Minh Tô nhìn vào mắt nàng, nhìn thấy sự thương tiếc giãy giụa trong đó, lòng nàng khẽ động: "Nàng biết chuyện từ nơi khác?"
Trịnh Mật chậm rãi gật đầu. Minh Tô cứng đờ, nàng hơi hé môi nhưng cuống họng như bị nhét bông, làm nàng không nói nên lời. Máu trên mặt bị rút sạch, hốc mắt đỏ bừng như bị gió cát đánh vào.
Minh Tô cực lực kìm nén, nhưng cảm xúc quay cuồng như lũ vỡ đê, nàng cố kiềm chế nhưng lại không áp chế được.
Sau cùng, nàng nghẹn ngào mở miệng: "Ta......"
Mới nói được một chữ là nước mắt đã lăn dài trên má, áy náy tự trách gánh vác trên lưng nhiều năm dồn dập dâng lên vào lúc này, gần như muốn đè nát nàng. Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TRЦмt rцуeЛ.VЛ ~
Trịnh Mật cũng không khỏi rơi nước mắt, nàng ôm lấy Minh Tô để nàng ấy dựa vào vai mình.
Minh Tô khóc đến run rẩy cả người, nhưng mặc cho nàng khóc cỡ nào, trút lòng cỡ nào thì cảm giác tội lỗi áy náy suốt những năm qua như đã mọc rễ trong lòng nàng, không sao mất được.
Trịnh Mật ôm nàng ấy, nghe nàng ấy nức nở khóc, nghe nàng ấy khóc thảm vô cùng hối hận, tim như bị từng đao xẻo ra, nhưng lại không làm gì được.
Mãi đến khi màn đêm phủ xuống, các cung nhân vào điện thắp đèn, bữa tối đã chuẩn bị xong và được đặt ở sảnh phụ. Từng món ngự thiện đều được nấu theo khẩu vị của Minh Tô. Mắt Minh Tô sưng lên, nàng ngồi yên, sau khi khóc lóc xong thì dường như lòng nàng trống rỗng, trống rỗng như là nàng không còn gì.
Trịnh Mật cho cung nhân lui xuống, lấy khăn nhúng nước rồi vắt khô, lau mặt cho nàng ấy, lại đem cơm đến để nàng ấy ăn một chút
Minh Tô rất nghe lời, nuốt mấy đũa cơm. Khi lừa Trịnh Mật thì chỉ có mình nàng chịu đựng, duy trì sự bình thản trên mặt nàng, nhưng giờ Trịnh Mật đã biết được, nàng cũng không cần phải gượng cười, thậm chí còn cảm thấy không dám đối mặt Trịnh Mật.
Trịnh Mật đã nhìn ra, nhưng nàng không dám đi, nàng ở cạnh Minh Tô, dẫn nàng ấy đến tẩm điện, muốn nàng ấy nghỉ ngơi sớm hơn.
"Cứ ngủ một giấc thật ngon đi." Trịnh Mật nói.
Nàng cởi y phục thay Minh Tô, để nàng ấy nằm xuống rồi lại đắp chăn cho nàng ấy, sau đó nàng cũng cởϊ áσ ngoài, nằm xuống cạnh Minh Tô.
Các nàng nằm một lát, Minh Tô nhắm mắt lại, bỗng nhiên nàng ấy gọi: "A Mật......"
Trịnh Mật ở ngay cạnh nàng ấy, nàng cầm tay Minh Tô dưới lớp chăn, nói: "Ta ở......"
Minh Tô im lặng, không mở miệng nữa.
Gian điện yên ắng khiến người hoảng hốt
Không biết đã qua bao lâu, Minh Tô rút tay ra khỏi lòng bàn tay Trịnh Mật, nàng ấy lại nói: "A Mật......"
Hốc mắt Trịnh Mật ngập nước, nàng ráng nhịn không để nước mắt chảy xuống, cũng cố sức để giọng mình ổn lại, nỗ lực bình tĩnh nói: "Minh Tô, nàng không thể vứt bỏ ta được, dù cho m chỉ là nàng nhất nhời có suy nghĩ tách ra thì cũng đã muốn lấy mạng ta rồi."
Nàng rất hiếm khi nói những lời ác liệt như thế, Minh Tô gật đầu nhưng sự áy náy kia vẫn chưa được giải quyết.
Nàng đã thử buông bỏ, nhưng nàng vẫn không thể quên được hình ảnh Lý Hòe nằm trong vũng máu rêи ɾỉ.
Hắn bị tra tấn đến chết.
Dưới tay nàng.
Nhưng đến cuối cùng Lý Hòe vẫn chưa từng trách móc nàng lấy một câu. Nếu không phải thật sự quá đau, người phàm xá© ŧᏂịŧ thật sự không thể chịu nổi thì có khi hắn đã nhịn đau, còn cười nói nàng đừng bận tâm.
Nàng không muốn để Trịnh Mật biết, nàng sợ nếu A Mật biết được thì nàng ấy sẽ nhìn nàng thế nào?
Liệu có một lúc nào đó sẽ cho rằng nàng tàn nhẫn không, nàng ấy cũng sẽ thấy áy náy và phải cõng tính mạng đó theo chăng?
Một đêm không ngủ, cho đến khi Minh Tô đứng dậy, đi thượng triều. Nàng đứng trước giường, sắc mặt tuy tiều tụy, nhưng cũng thật uy nghiêm.
Nàng cười với Trịnh Mật, nói: "Nàng ngủ thêm lát đi."
Trịnh Mật gật gật đầu, Minh Tô xoay người, Trịnh Mật nhìn bóng lưng nàng ấy, trong lòng bỗng nhiên đau xót, gọi: "Minh Tô!"
Minh Tô quay đầu lại, Trịnh Mật nhìn nàng ấy, cố cười một chút rồi hỏi: "Không có việc gì, chỉ là...... Chúng ta dùng bữa sáng có được không?"
Trong mắt nàng ấy đầy sự khẩn cần, tim Minh Tô đau đớn vì ánh mắt của nàng ấy, nàng dời mắt nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng gật đầu nói: "Được thôi......" Nói rồi xoay người đi ngay.
Trịnh Mật dựa vào đầu giường, ngồi một lát rồi đứng lên.
Đây là tẩm điện của hoàng đế, mấy tên cung nhân đều hoàn toàn theo khuôn phép, thấy nàng ra ngoài cũng hành lễ như thường, như thể chưa từng thấy thái hậu qua đêm trong tẩm điện của hoàng thượng.
Trịnh Mật trở về điện Từ Minh, hận ý mãnh liệt vọt lên, một suy nghĩ hiện ra rất rõ ràng và sau đó đã chiếm lấy toàn bộ ý thức của nàng.
Thái thượng hoàng không thể tồn tại trên cõi đời được nữa!