Chương 24

Kha Dương từ nhỏ tới lớn ít để tâm tới chuyện nam nữ này nọ, trừ lúc đi nhà trẻ tò mò nghịch ngợm tốc váy cô bé nhà người ta thì số lần cận kề nắm tay nữ sinh có thể đếm trên một bàn tay, đơn giản chỉ là kéo tay kéo chân đi dạo phố.

Ngốc Tam Nhi thấy phương diện này Kha Dương quá thẹn thùng, nó nói Dương ca anh kỳ quái quá đi không phải coi phim cũng phát ti3t được à, người thật vật thật vừa nhìn đã trốn mất là sao?

Kha Dương lại cảm thấy mình không hề chạy trốn, cậu chỉ thấy mấy chuyện này rất vô nghĩa, thay vì kiếm nơi hẹn hò hôn hít mất thời gian còn không bằng đi chơi bóng rổ, con gái khó hầu hạ, lỡ như chọc cho không vui chắc chắn không thèm gặp mấy ngày, quá mệt.

Cho nên nụ hôn Diệp Huân hôn cậu khi nãy thật sự là nụ hôn đầu, tuy rằng cậu không coi trọng chuyện này lắm nhưng cũng không thể để Diệp Huân tiếp tục lôi ra chọc ghẹo.

Không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, có gì giỏi giang đâu, nếu đối phương là một cô gái nhỏ chắc cậu còn hơi do dự nhưng đằng này là tên con trai lớn tướng, coi ai sợ ai!

Vì vậy cậu nắm lấy cằm Diệp Huân hôn xuống, dùng sức như hổ đói vồ mồi làm hắn muốn cười vô cùng: “Mạnh mẽ quá nha, muốn hôn hay muốn cắn tôi đây….”

“Im chút coi.” Kha Dương nhíu nhíu mày.

Môi con trai với môi con gái khác nhau chỗ nào, Kha Dương không biết, nhưng mà môi Diệp Huân thật sự rất mềm lúc cậu hôn thêm lần nữa thì bị cảm giác mềm mại này cào nhẹ nhàng vào lòng mấy cái.

Lúc đưa đầu lưỡi thăm dò kẽ răng của Diệp Huân tự nhiên tim cậu đập nhanh hơn, hắn không phải cậu, rất phối hợp đưa đón còn vòng tay ôm thắt lưng cậu nữa.

Diệp Huân có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cơ thể Kha Dương giữa cánh tay mình, bàn tay hắn lần vào trong áo khoác rồi cách một lớp quần áo nhéo nhéo mấy cái, xúc cảm rất đã, căng cứng mà co dãn.

Tay Kha Dương chống tường như muốn nhũn ra, tim đập điên cuồng tới mức có thể đào luôn một lỗ giữa lồ ng ngực…..Tay Diệp Huân nhẹ nhàng x0a nắn thắt lưng cậu làm cậu căng cứng nhưng lại không muốn trốn đi, sợ lần này trốn tránh sẽ khiến Diệp Huân có cơ hội lôi chuyện này ra trêu tới chết nên chỉ đành bất động.

Diệp Huân muốn cười, mò tay vào trong áo Kha Dương m ơn trớn lưng cậu.

“Ông nội anh,” Kha Dương nghẹn giọng bám cánh tay hắn, giờ quả thật chịu không nổi rồi, đầu cậu ẩn ẩn hiện mấy cảnh phim 18 +, “Anh ác độc quá đi.”

“Da cậu không tệ.” Diệp Huân cũng không muốn ép Kha Dương nóng nảy, cười cười buông tay.

“Cảm ơn, da anh cũng đẹp lắm,” Kha Dương xoay người uống một hớp trà nhưng phun ngay ngụm trà lên mặt đất, “Mẹ nó ơi, phỏng chết em rồi.”

“Cậu sờ rồi à?” Diệp Huân ngồi xuống.

Kha Dương quay đầu lại nhìn ánh mắt Diệp Huân cười cười nhàn nhạt, hung hăng xoa miệng mấy cái, nói một câu: “Sờ rồi, đằng nào thì lúc tắm rửa cũng phải sờ chứ, lưng anh có nốt ruồi em đều biết.”

“Ôi,” Diệp Huân cười híp mắt, “Làm tôi sợ muốn chết nha Kha Tiểu Gia.”

Lúc Kha Dương còn nghĩ hắn muốn nói cái gì nữa thì phục vụ mang thức ăn vào nên hắn đành từ bỏ, cậu muốn đổ mồ hôi nếu người này vào sớm chừng hai phút không biết sẽ xấu hổ thành cái dạng gì.

Đợi phục vụ ra ngoài Diệp Huân vừa ăn vừa nhớ tới chuyện khác: “Cậu bôi cái gì lên mặt tôi vậy?”

“Tro.” Kha Dương cúi đầu ăn, thức ăn ở đây thật sự rất ngon, thật ra đối với cậu thức ăn chỗ nào cũng ngon cả với trình độ nấu ăn mười năm như một của sư phụ thì ngay cả cậu chỉ cần nấu một lần đã khiến Ngốc Tam Nhi mỹ mãn tới chết, cả tuần ăn không nổi đồ cha mình nấu.

“Tro gì?” Diệp Huân cau mày sờ sờ mặt theo bản năng.

“Vốn nên dùng tro đáy nồi nhưng nhà anh không xài bếp củi, không có tro,” Kha Dương nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của hắn trong lòng y như trả được thù, “Lấy tem đốt thành tro.”

“Tem gì?” Diệp Huân đột nhiên ngừng đũa lại.

“Tem cũ, phải dùng đồ cũ, em kiếm cả nửa ngày…..”

“Trong ngăn kéo của tôi?” Giọng Diệp Huân hơi cao lên.

Kha Dương sửng sốt, phản ứng của Diệp Huân làm cậu hơi mờ mịt, khi đó cậu còn hiếu kỳ tại sao Diệp Huân giữ lại một đống tem cũ mà theo dấu bưu kiện đều toàn được gởi từ nước ngoài, nhưng trong tình huống nguy cấp cậu đã không nghĩ nữa: “Làm sao vậy? Em thấy cũng không phải tem hiếm….Mà thật ra em cũng không biết tem hiếm hình dạng gì………”

Diệp Huân dõi theo cậu nhưng không nói gì, chỉ là ánh mắt nói không rõ là tức giận, kinh ngạc hay thống khổ làm cho Kha Dương cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì rồi.

“Sao vậy? Lúc đó em sốt ruột quá mà không thể hỏi anh mấy cái tem còn sử dụng hay không….” Kha Dương nhỏ giọng giải thích.

“Quên đi, không sao đâu,” Diệp Huân cúi đầu, tay chống thái dương hít sâu vài hơi rồi thở ra, “Ăn cơm đi.”

Kha Dương đốt bảy miếng, Diệp Huân cũng không biết mình có tất cả là bao nhiêu, chắc cũng không nhiều lắm. Nói thật, nếu Kha Dương không động vào mấy miếng tem này cả năm hắn cũng không nhớ tới mấy lần, nhưng vừa nghe đã bị đốt thì lồ ng ngực y như bị cái gì đâm vào khó có ngôn từ nào diễn tả hết được sự đau buồn này.

Nhưng cái buồn bực không phải như vậy mà là hắn không cách nào phát ra được, nhưng hắn không có lý do vì vậy mà mắng Kha Dương, tuy rằng hắn có chút muốn đập cậu thật….

Kha Dương im lặng ăn cơm, Diệp Huân không nói gì cậu sẽ không mở miệng. Đốt tem là do không còn biện pháp nhưng xem cách phản ứng của Diệp Huân có vẻ đây là đồ quan trọng, quan hệ đến bức hình hai người cười ngây ngô kia, Kha Dương có thể đoán được chút ít nhưng cậu không biết nên giải thích hay an ủi chỉ đành vùi đầu ăn.

“Em nói,” ăn cả mười phút cuối cùng Kha Dương không nhịn được, Diệp Huân vẫn không đυ.ng đũa, cậu gõ gõ chén của hắn, “Chuyện tình cảm em không hiểu, tình cảm của anh em lại càng không hiểu, em chỉ biết nếu anh chết rồi thì ảnh hay tem kia….dù có đầy phòng cũng không xài được.”

“Tôi không trách cậu,” Diệp Huân nhìn cậu một cái, “Cậu xem hình rồi?”

“Anh muốn trách em cũng không nhận,” Kha Dương tiếp tục ăn, cậu đói bụng thật, “Em coi hình rồi, mối tình đầu à? Hai người cười ngây ngô….. Anh ăn gì đi chứ, em ăn một mình không vui, sư phụ nói ăn uống phải giành nhau, không giành không có thịt ăn.”

Diệp Huân nghe Kha Dương nói đông nói tây một hồi thì tan mất mấy phần phiền muộn, hắn gắp một đũa đồ ăn: “Sư phụ cậu nuôi heo à.”

“Người trong hình…..” Kha Dương nghe giọng Diệp Huân không có tức giận nên tò mò hỏi tiếp, “Tình đầu của anh hả?”

“Không phải,” Diệp Huân trả lời rất bình tĩnh, không nhìn Kha Dương một cái, “Là anh em thôi.”

Kha Dương ngẩn người rồi đột nhiên nở nụ cười: “Hiểu rồi, tương tư đơn phương.”

“Ăn cơm, coi chừng tôi quất cậu.”

Kha Dương cơm nước xong thì quay về ngõ nhỏ, còn chưa tới sân nhà mình đã biết xảy ra chuyện. Một bóng người trong ngõ nhỏ ba ra, cậu thấy rõ đó là ông Hồ.

Cậu lẳng lặng đứng ở giữa đường nhìn mấy bóng người xẹt qua bên mình, ông Hồ mỉm cười lướt xuyên qua người cậu khiến cậu phát run, nơi ngõ nhỏ không thấy mặt trời lại càng trở nên âm trầm lạnh lẽo.

Ngốc Tam Nhi ngồi ở cửa sân nhìn thấy cậu liền nhảy dựng lên: “Dương ca anh không sao chứ!”

“Có thể có chuyện gì,” Kha Dương nhìn lướt qua nhà ông Hồ, sân đầy người, tiếng khóc cùng kêu gào vang vọng, “Ông Hồ mất rồi?”

“Ừm, mới mất không lâu,” Ngốc Tam Nhi theo cậu vào sân, “Ba em còn ở nhà ông ấy, anh nói sao ông Hồ mất là mất được…..Anh có thấy cái gì không?”

Kha Dương quay đầu nhìn về phía sân: “Anh thấy………”

“Đừng nói nữa!” Ngốc Tam Nhi hét lớn, “Đừng nói đừng nói, em đệch, mới hỏi đại thôi mà anh nói thật à.”

“Vô dụng,” Kha Dương vào nhà thay bộ đồ thể thao, “Em mới là con ruột của sư phụ anh đó, tốt xấu gì cũng lăn lộn nhiều năm như vậy nói ra thiệt dọa người.”

“Ông già cũng nói em là đồ ngốc mà,” Ngốc Tam Nhi ngồi trên giường cậu, “Vị cảnh sát kia có sao không? Hai người ổn chứ?”

“Không sao,” Kha Dương nhớ tới nụ hôn của Diệp Huân vô thức đưa tay sờ sờ miệng, cảm thấy mặt mình nóng đến bốc cháy rồi, “Anh qua nhà ông Hồ xem xem.”

Kha Dương chưa kịp bước vào sân viện ông Hồ đã bị sư phụ nắm thắt lưng xách ra ngoài, Kha Lương Sơn ngay cả ý nghĩ chuyển nhà cũng có, gã bị câu nói của ông Hồ trước khi đi làm cho người đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Con muốn xem, không lẽ ông Hồ đi rồi con cũng không được tiễn sao.” Kha Dương đẩy sư phụ ra dựa vào tường.

“Có cái gì mà xem, người trong đó loạn hết rồi, con bớt gây phiền đi!” Kha Lương Sơn kéo cậu về nhà.

Kha Dương không nói gì mà quay đầu nhìn thoáng qua sân viện rồi ngẩn người. Một cái bóng đen đứng phía sau cửa, cậu chỉ có thể nhìn nó qua khe cửa hẹp nhưng không hiểu sao lại thấy rất rõ ràng, lòng cậu chột dạ tới mức đi không nổi.

Nhưng chỉ mới vài giây thì bóng người đó nhạt mất, giống như lần trước Kha Dương nhìn thấy bóng ma sau cửa.

“Sư phụ”, Kha Dương nắm cánh tay Kha Lương Sơn, “Người có việc giấu con!”

“Đừng nói nhảm, về nhà, làm gì có nhiều chuyện để giấu thế chứ!” Kha Lương Sơn đi nhanh về phía trước không quay đầu lại.

“Người đó là ai.”Kha Dương ngừng lại, bóng người kia không phải do cậu hoa mắt nhìn nhầm mà xét theo kinh nghiệm của cậu đó hoàn toàn có thật, nhưng phản ứng của sư phụ khiến cậu khó hiểu, đây là lần đầu gã ngăn cản.

“Người nào.” Mồ hôi lạnh vất vả lắm Kha Lương Sơn mới lau được lại tuôn ra.

“Người mà người không muốn cho con thấy.”

“Người ta không muốn con thấy,” lòng Kha Lương Sơn trầm xuống, gã biết Kha Dương thấy được, lòng gã hơi giận vốn dĩ chuyện này trước giờ chỉ có mình gã chịu hết mười mấy năm, lửa giận đã dồn lại giờ bị câu này của cậu moi ra muốn bùng nổ, “Con muốn xem thì đi xem đi, đi! Đi! Xem gì thì xem cho đã đi!”

Kha Dương bị đẩy lảo đảo, đành né qua một bên cho sư phụ hùng hổ đi về trước, “Không xem, con có gì mà xem….”

Kha Lương Sơn về nhà bước luôn vào phòng không ra, chỉ quăng lại một câu, mấy đứa ở yên trong nhà không được đi đâu, bước nửa bước tối ta xử từng đứa hết.

“Sớm biết vậy không xin nghỉ rồi, thà đi học còn hơn ngồi ngu ở nhà.” Ngốc Tam Nhi vào phòng Kha Dương xách theo đ ĩa phim.

“Em muốn gì,” Kha Dương nằm trên giường muốn ngủ bù thì thấy đ ĩa phim lập tức hiểu nó muốn gì, “Ngốc Tam Gia ngài có thể yên tĩnh chút không, phòng ngài có máy tính mà.”

“Thêm người chơi mới vui,” Ngốc Tam Nhi bắt đầu xúi dại, “Bị nhốt không cho ra ngoài rồi đấu với em một trận đi.”

“Anh xin phép chịu thua, ngài lợi hại nhất trâu bò nhất.” Kha Dương kéo chăn lên, đôi lúc Ngốc Tam Nhi y như cắn thuốc đốt sạch não ví dụ coi phim bậy cũng phải thi coi ai bắn xa hơn nên mỗi lần Kha Dương phối hợp với nó cái gì đều cảm nhận trí thông minh của mình bị giảm mấy bậc.

Ngốc Tam Nhi không để ý cậu, khóa cửa lại, hạ màn xuống rồi bắt đầu mở phim, sau đó trèo lên giường chui tọt vào chăn của cậu. Kha Dương thở dài, đẩy quần áo qua một bên cho nó có chỗ nằm: “Mẹ nó anh phục em rồi.”

“Khỏi nói, nghiêm túc đó.” Ngốc Tam Nhi sờ sờ bụng cậu mấy cái.

“Nghiêm túc ông nội em.” Kha Dương nhắm mắt lại, cậu thật sự không muốn tiến hành loại hoạt động này với Ngốc Tam Nhi, đầu óc cậu giờ cứ mơ hồ mãi nhắm mắt tưởng tượng tất cả đều là Diệp Huân.

Ngốc Tam Nhi bên cạnh cứ rục rà rục rịch, Kha Dương đυ.ng trúng cái chân trần của nó liền run một cái: “Đệch, em tính làm cái gì.”

“Cởi qu@n đó, mặc nhiều không thoải mái còn ảnh hưởng động tác.” Ngốc Tam Nhi quăng quần lên gường còn muốn cởi luôn qu@n lót.

Kha Dương muốn khóc không ra nước mắt, cậu muốn ngủ nên chỉ mặc qu@n lót, thật ra Ngốc Tam Nhi chui vào chăn cậu không phải một hai lần, lúc nhỏ hai người sẽ không để ý nhiều nhưng giờ Kha Dương không được như vậy nữa, từ lúc xuất hiện nụ hôn giữa cậu với Diệp Huân thì mọi tiếng động khi nó cởi qu@n áo đều biến thành cảm giác mềm mại của đôi môi Diệp Huân.

Ngốc Tam Nhi chuyên chú nhìn màn hình không để ý tới mấy suy nghĩ trong lòng Kha Dương, chưa bao lâu nó đã nhập cuộc, bàn tay trong chăn bắt đầu hành động.

Âm thanh không lớn lắm vì sợ sư phụ nghe được, nhưng những thứ như tiếng r3n rỉ càng không muốn nghe lại càng truyền vào tai một cách rõ ràng nhất.

Ngốc Tam Nhi chia bớt thời gian sờ cậu một cái, vui vẻ: “Dương ca, không ngờ anh cầm cự được lâu vậy nha.”

“Cút.” Kha Dương đạp nó một cái đánh bay luôn bàn tay đang sờ.

“Thời gian có hạn đừng dây dưa nữa lỡ ba em kiểm tra anh đang làm một nửa lại bị dọa……không tốt cho sức khỏe.” Diễn viên trong phim bắt đầu hừng hực, Ngốc Tam Nhi cũng không rảnh nhiều lời với cậu nói xong câu đó lập tức quay lại với chính mình.

Hai mắt Kha Dương trân trối nhìn trần nhà, một tay lót đầu một tay đặt trên qu@n lót, đầu cậu rất loạn, tuy vang vọng bên tai là âm thanh của phụ nữ nhưng vẫn rất k1ch thích cậu.

Điều khiến cậu bất an là những hình ảnh hiện ra trước mắt tất cả đều là Diệp Huân, Diệp Huân cong cong khóe miệng thành nụ cười nhạt, tay Diệp Huân m ơn trớn cơ thể cậu, đôi môi mềm mại của Diệp Huân…. Thậm chí cả nốt ruồi trên lưng Diệp Huân nữa.

Cậu hốt hoảng chống chân nhổm dậy nhìn vào màn hình, cậu phải tìm mục tiêu để phân tán.

“Ế,” Ngốc Tam Tam Nhi đang vội vàng nghiêng đầu nhìn cậu một cái, “Em tưởng anh còn giả bộ tới lúc em làm xong chứ.”

“Câm miệng,” hình ảnh trên màn hình làm Kha Dương nhiệt huyết sôi trào, giọng nói trở nên gấp gáp, “Nói nhảm nữa thì cút về phòng em đi.”

Kha Dương nhìn chằm màn hình, kéo qu@n lót xuống, quản con mẹ nó, ai yêu ai kệ ai, giờ này còn nín nhịn được thì mẹ nó đếu phải đàn ông.