Chương 42: Diệp Quyền Quý 1

“Quỳ xuống.”

Hai từ này vang lên mạnh mẽ, sát khí đằng đằng.

Diệp Dao Quang trải qua mưa gió tanh tưởi nhiều, cảm giác đối vớt sát khí mẫn cảm khác hẳn người thường.

“Giữa nguyên chủ và Diệp Quyền Quý rốt cuộc có thâm thù đại hận gì mà Diệp Quyền Quý hận không thể khiến nguyên chủ được chết yên?”

Diệp Dao Quang tư duy khác biệt, liền suy nghĩ giữa việc “phá hoại chuyện tốt của Diệp Quyền Quý” và “năm lần bảy lượt phá hoại chuyện tốt của Diệp Quyền Quý” chần chừ không chắc, do dự lưỡng lự.

Nét mặt Diệp Quyền Quý lạnh dần, bước lên bậc thềm, giơ tay ra định đánh Diệp Dao Quang.

“Ngài dựa vào đâu mà đánh tiểu thư nhà ta?”

Bạch Viên một lòng bảo vệ chủ, dễ dàng như trở bàn tay liền túm được cổ tay của Diệp Quyền Quý. Nàng bất bình phẫn nộ, đối chất với đối phương, giống như Diệp Quyền Quý là tên tra nam vứt bỏ vợ con vậy.

Bạch Viên giống như một đóa hoa hồng mũm mĩm, ngậm nụ vừa chớm nở, cá tính dứt khoát, khác với người thường. Nàng với khí thế không gì cản được ấy lọt vào tầm mắt của Diệp Quyền Quý.

Ai ai cũng biết, hoa hồng có gai, đẹp mà nguy hiểm, xinh đẹp quyến rũ nhưng lại có hàng rào ranh giới, chỉ có thể ngắm từ xa mà không thể chơi đùa. Như vậy lại càng khiến Diệp Quyền Quý tâm can nhộn nhạo không kìm được.

Diệp Quyền Quý không hề thích cảm giác khó chịu ngứa ngáy, chỉ nhìn được mà không sờ được, giữa đôi lông mày nhíu chặt lại.

“Ngươi là ai? Ngươi dám động tay động chân với ta, chẳng có lẽ ngươi nhìn trúng ta rồi?”

Bạch Viên vung tay Diệp Quyền Quý ra.



“Ta là Bạch Viên, người trung thành nhất nhất nhất của tiểu thư nhà ta. Có ta ở đây, ngài đừng hòng chạm vào một sợi tóc của tiểu thư nhà ta.”

Còn về vấn đề thứ hai, Bạch Viên vô ý bỏ qua luôn, xem như là Diệp Quyền Quý ngồi xe mệt mỏi, đầu óc chập mạch.

Trong lòng Diệp Quyền Quý bỗng nhiên run rẩy.

Đây, đây lẽ nào chính là cảm giác của tình yêu đích thực?

“Nha hoàn bên người Diệp Dao Quang? Thân là hạ nhân thấp kém, ngươi không những dám động tay động chân với ta còn dám đường hoàng, rõ ràng giới thiệu bản thân. Bạch Viên, ngươi đúng là một nữ nhân vừa kì lạ vừa đặc biệt.”

Hai mắt Diệp Quyền Quý lấp lánh tia sáng, hung hãn như hổ đói, hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Viên.

Bạch Viên ít trải sự đời, trong lòng sờ sợ lùi lại một bước, bám chặt lấy cánh tay của Diệp Dao Quang.

Lúc Diệp Quyền Quý bước lên bậc thềm, Diệp Dao Quang liền tỉnh táo trở lại, dang tay ngăn cản.

“Phụ thân, người muốn làm gì nha hoàn của con?”

Diệp Quyền Quý xua tay.

“Cút sang một bên, lát nữa ta mới cẩn thận tính sổ với ngươi cái chết của Tiên Nhi.”

Thái độ của Diệp Quyền Quý với Diệp Dao Quang lạnh lùng vô cùng, còn không cả bằng với người lạ. Trong lời nói và hành động lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn và hận ý giấu kín.

Diệp Dao Quang lười phải truy xét xem nguyên nhân của sự thiếu kiên nhẫn và hận ý ấy.

“Diệp Khuynh Tiên chết không liên quan đến con.”



Diệp Quyền Quý chau mày lại.

“Ta nói là ngươi, thì chính là ngươi làm. Diệp Dao Quang, ngươi lập tức tránh ra, nếu không ta không tha cho ngươi đâu.”

“Không phải là tiểu thư làm.”

Bạch Viên lon ton chạy lên trước. “Không phải là tiểu thư làm, ngài đừng vu oan cho tiểu thư.”

Ánh mắt Diệp Quyền Quý sáng lên đôi phần, trong lòng dâng lên mùi vị ngọt ngào.

“Ngươi lại cãi lại ta? Lẽ nào ngươi thật sự không sợ ta ư? Hay là ngươi ỷ vào có sự sủng ái của ta liền không sợ trời sợ đất, muốn làm gì thì làm?”

Bạch Viên nặng nề hừ một tiếng.

“Ngài không phân rõ trắng đen phải trái, có mắt như mù, ta mới không có sợ ngài đâu.”

Người trước mặt là Diệp Quyền Quý, là Tể tướng đại nhân, là người tai to mặt lớn dưới một người trên vạn người của Ngụy Quốc. Bạch Viên trên miệng nói không sợ, nhưng trong lòng lại sợ muốn chết.

Độ cong treo trên khóe môi Diệp Quyền Quý càng ngày càng rộng.

“Hừ, ngươi quả nhiên là dựa vào sự sủng ái của ta với ngươi mà vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm, đứng trước người trên dưới cả phủ lại chửi bới ta.”

Bạch Viên đáp: “Ta không hề chửi ngài, ta chỉ nói sự thật, tiểu thư không phải là hung thủ sát hại nhị tiểu thư.”

Diệp Quyền Quý đổi mặt nói: “Bạch Viên, sự nhẫn nại của ta có hạn, nhưng mà đứng trước ngươi, sự nhẫn nại của ta lại như vô hạn. Ngươi nói cho ta đi, rốt cuộc ngươi đã hạ bùa chú gì với ta rồi?”