Chương 40: Lửa Giận (1)

Mao Tinh Vũ đến rồi, ông ta mang theo lửa giận ngút trời mà đến.

"Diệp Dao Quang, tại sao Tiên Nhi lại chết? Tại sao người chết lại không phải là ngươi?"

Mao Tinh Vũ cất bước lại gần, một bước kéo dài mười thước.

Bùm!

Mao Tinh Vũ đến trước mặt Diệp Dao Quang, giơ tay lên định tát Diệp Dao Quang một cái.

Diệp Dao Quang bay ngược ra, đυ.ng vào bức tường của viện.

Tường viện có đầy vết nứt nhìn giống như mạng nhện, kêu ầm một tiếng sụp xuống.

"Tiểu thư." Bạch Viên tức không thể chịu được, nhào người bay về phía Mao Tinh Vũ.

Mao Tinh Vũ phất tay, quạt bay Bạch Viên đi, ông ta bước ra một bước đi đến trước mặt Diệp Dao Quang.

"Diệp Dao Quang, nói, tại sao Tiên Nhi lại chết?"

Mao Tinh Vũ kéo tóc Diệp Dao Quang, giống như cách mà Diệp Dao Quang kéo tóc Diệp Khuynh Tiên.

Diệp Dao Quang ngẩng đầu lên, máu tươi và nước miếng văng đầy mặt Mao Tinh Vũ.



"Tại sao nàng ta lại chết? Ngươi nên đi hỏi hung thủ." Diệp Dao Quang thấp giọng cười nhạo: "Có điều, với bản lĩnh của ngươi, cả đời này ngươi cũng không tìm được hung thủ đâu."

Sắc mặt Mao Tinh Vũ dữ tợn và đáng sợ: "Năm trước, Tiên Nhi không phải là không tham gia hội thơ, nhưng năm nay mời ngươi Tiên Nhi lại chết rồi, ta nghi ngờ ngươi chính là hung thủ."

Diệp Dao Quang cười lớn nói: "Ta là hung thủ? Mao Tinh Vũ, chắc là ngươi bị ngu rồi? Ta không thể tu luyện thì gϊếŧ hại Diệp Khuynh Tiên bằng cách nào, gϊếŧ hại những Linh Sư giả kia bằng cách nào?"

Hô hấp của Mao Tinh Vũ ngưng trọng, vẻ mặt cứng đờ. Đúng vậy, sự bất tài và phế vật của Diệp Dao Quang ai ai cũng biết, nghĩ sâu xa hơn mà nói thì dù Diệp Dao Quang dựa vào một cách thức xấu xa nào đó gϊếŧ chết Diệp Khuynh Tiên, cũng không thể nào gϊếŧ được hộ vệ Linh Sư giả bên cạnh Quân Thiên Hoàn.

Khoảng cách giữa Linh Sư giả và Linh Nhân giả giống như là sự khác biệt giữa trời và đất.

Một tên phế vật vắt hết óc, dùng âm mưu quỷ kế có thể gϊếŧ chết được Linh Nhân giả, nhưng khi đối mặt Linh Sư giả lớn mạnh, chỉ có một con đường chết.

Mao Tinh Vũ vì không thể làm rõ được điểm này nên mới không ra tay với Diệp Dao Quang ngay từ đầu.

Diệp Dao Quang lớn tiếng hét lên: "Triệu nghệ nhân, Lưu nghệ nhân, lẽ nào các ngươi muốn trừng mắt nhìn ta bị Mao Tinh Vũ gϊếŧ hại sao?"

Lời nói vừa dứt, hai người già bỗng xuất hiện.

Một người ở phía trước Mao Tinh Vũ, một người ở phía sau Mao Tinh Vũ.

Mao Tinh Vũ khinh thường liếc nhìn bọn họ một cái: "Triệu tiền bối, Lưu tiền bối, đây là chuyện riêng giữa ta và Diệp Dao Quang, mong hai người không nhúng tay vào."



Triệu nghệ nhân ho khụ khụ: "Mao Tinh Vũ, ta và Lưu đại ca cũng không muốn làm địch với ngươi, nhưng dù sao Diệp Dao Quang cũng là nữ nhi của Tể tướng đại nhân, đám người bọn ta đã là cung phụng của phủ Tể tướng, bảo vệ Tể tướng đại nhân và tử nữ là sứ mệnh của chúng ta."

Lưu nghệ nhân không nói nhiều lời ác độc, linh khí trời đất quay vòng quanh người, linh khí sắc bén bắn thẳng lên người Mao Tinh Vũ.

Triệu nghệ nhân và Lưu nghệ nhân có thể được Diệp Quyền Quý gọi đến, vốn dĩ cảnh giới của bọn họ đã cao thâm, Linh Sư giả bát phẩm khinh thường xưng hùng xưng bá, sống càng lâu kiến thức rộng rãi, bản lĩnh chìm sâu bên dưới cũng đủ để gϊếŧ chết Linh Sư giả cửu phẩm.

Mao Tinh Vũ cân nhắc lợi hại, tha cho Diệp Dao Quang, ông ta hừ lạnh một tiếng, sau đó lập tức rời đi xa.

Diệp Dao Quang ngã trên mặt đất, ho ra từng ngụm máu tươi.

Triệu nghệ nhân và Lưu nghệ nhân than nhẹ một tiếng, trước khi đi còn nhắc nhở Diệp Dao Quang, chớ đừng có đối địch với tên điên Mao Tinh Vũ đó.

Diệp Dao Quang cúi mặt xuống đất, khóe môi cong lên lộ ra ý chế giễu khát máu.

"Mao Tinh Vũ, được, được lắm, Diệp Dao Quang ta tung hoành ở đại lục Linh Võ mấy trăm năm, mối thù hôm nay, ngày sau nhất định sẽ trả lại gấp bội."

Tính tình Diệp Dao Quang kiêu ngạo, oán giận tất báo.

Mao Tinh Vũ đánh người đánh cả vào mặt, Diệp Dao Quang không còn mặt mũi nào nữa.

Bạch Viên bò lên từ trên đất, khóc lóc ôm lấy Diệp Dao Quang: "Tiểu thư, đều tại Bạch Viên vô dụng, đều tại Bạch Viên không bảo vệ được người."

Nhìn thấy vết sưng đỏ trên mặt Diệp Dao Quang, Bạch Viên đau buồn không thôi, khóc lóc đến nỗi không thở được.