"Quân Thiên Hoàn, ta uy hϊếp làm hại Dao Quang lúc nào?"
Sắc mặt Quân Thiên Lung hơi trắng, lời vu oan hãm hại vô liêm sỉ như vậy, thế mà Quân Thiên Hoàn cũng nói ra được.
Quân Thiên Hoàn quát một tiếng chói tai, sáu tên Linh Sư giả như con báo săn nhón chân, chợt tấn công Quân Thiên Lung.
Quân Thiên Lung chẳng qua cũng chỉ là Linh Nhân giả thất phẩm, đối mặt với Linh Sư giả có khí thế to lớn như vậy, chỉ trong nháy mắt đã luống cuống tay chân.
"Đừng sợ, có ta ở đây." Diệp Dao Quang mềm mại nói một tiếng, sau đó bước ra một bước.
Hai tay nhỏ bé trắng nõn của Diệp Dao Quang bay lượn trong không trung, linh lực ngưng tụ thành ký hiệu huyền diệu vô cùng, toát lên uy thế kinh khủng.
"Trời tròn đất vuông, tù."
Âm vang có lực.
Nói năng có khí phách.
Đạo lý thông huyền.
Ký hiệu hóa thành một tia sáng vàng, bay vào trong cơ thể của sáu Linh Sư giả đó.
"Đây là gì? Linh lực của ta, ta không có cách nào điều động linh lực của ta."
"Ta cũng vậy, ta cũng không điều động được linh lực của ta."
"Là những tia sáng vàng kia, là Diệp Dao Quang làm ra."
Diệp Dao Quang bước lên một bước dài, dứt khoát nhanh nhẹn vặn đứt cổ của những Linh Sư giả kia.
Răng rắc, răng rắc, âm thanh lanh lảnh ghê rợn rơi vào tim của mọi người.
Quân Thiên Hoàn trợn mắt há hốc mồm, run run vài cái.
Diệp Dao Quang hếch cằm lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người Quân Thiên Hoàn.
"Hội thơ à? Các ngươi muốn bẫy ta, làm ta bị thương, làm ta nhục nhã, thậm chí gϊếŧ luôn cả ta, đây mới là sự thật."
Diệp Dao Quang cắt đứt cổ tay, máu tươi chảy ra thành dòng, chảy xuôi xuống mặt đất, giống như con rắn lúc nhúc, giống như vẽ ra một trận pháp có quy luật.
Diệp Dao Quang đi lên chủ vị, cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ nắm lấy đầu Quân Thiên Hoàn.
"Bỏ ta ra, Diệp Dao Quang ngươi đang phạm thượng đấy, bổn công chúa vẫn là Tinh Nguyệt công chúa, nếu như ngươi làm ta bị thương Ngụy Quốc tuyệt đối không có chỗ cho ngươi dung thân đâu." Quân Thiên Hoàn lôi kéo cánh tay của Diệp Dao Quang, chung quy cũng chỉ là châu chấu đá xe.
"Công chúa? Giỏi lắm sao? Nếu phụ hoàng ngươi chọc phải ta, ngươi có tin là ta cũng gϊếŧ luôn ông ta không?"
"Tiện nhân, sao ngươi dám..."
Năm ngón tay Diệp Dao Quang phát lực, nắm thật chặt đầu của Quân Thiên Hoàn.
Bộ óc hồng trắng bắn tung tóe khắp nơi, mặt của Tố Ngữ Nhu và Diệp Khuynh Tiên bẩn hết sạch.
Tố Ngữ Nhu đã gϊếŧ vô số người, nhưng thô bạo như Diệp Dao Quang thì chưa thấy bao giờ.
"Đi." Tố Ngữ Nhu gấp rút thở dốc, kéo Diệp Khuynh Tiên còn ngây ra như phỗng muốn rời đi.
"Các ngươi không đi được đâu." Âm thanh thật nhẹ giống như một con thú lớn khủng bố gầm gừ, nàng đuổi kịp Tố Ngữ Nhu và Diệp Khuynh Tiên dễ như trở bàn tay.
Tố Ngữ Nhu và Diệp Khuynh Tiên sợ hãi vô cùng, cố hết sức bỏ chạy.
Vừa mới đến cửa cốc, một tia sáng đỏ đã kéo bọn họ trở lại dưới chân Diệp Dao Quang.
Nhìn hai người giống như con kiến ở dưới chân, khóe môi Diệp Dao Quang nhếch lên, nàng nở một nụ cười khát máu.
Nàng dùng tuổi thọ làm cái giá phải trả, cưỡng chế nâng cảnh giới tu vi lên, bày ra huyết trận Tù Thiên Tỏa Địa Thí Thần.
Huyết trận Tù Thiên Tỏa Địa Thí Thần được gọi là vây giữ Linh Đế giả, gϊếŧ chết tiên phật, Tố Ngữ Nhu và Diệp Khuynh Tiên có chạy đằng trời.
Diệp Dao Quang nhấc chân lên, giẫm gãy hai tay của Tố Ngữ Nhu và Diệp Khuynh Tiên.
Hai thiếu nữ ngửa mặt lên trời đau khổ rống gào, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo thành giẻ lau màu đen.
"Diệp Dao Quang, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi tha cho ta."
Diệp Khuynh Tiên sợ hãi đến cực điểm, sợ đến choáng váng từ sau khi Diệp Dao Quang thờ ờ gϊếŧ chết Quân Thiên Hoàn.
Diệp Dao Quang ngay cả công chúa như Quân Thiên Hoàn cũng dám gϊếŧ, một thứ nữ như nàng ta thì là cọng hành gì chứ.
Diệp Khuynh Tiên khóc như mưa, cầu khẩn: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, trước kia đều là lỗi của ta, cầu xin tỷ tỷ nể mặt phụ thân, tha cho ta lần này."
Diệp Dao Quang nắm lấy tóc của Diệp Khuynh Tiên, nhấc người lên giữa không trung: "Những chuyện ngươi làm trong quá khứ, nói ra từ đầu tới ngọn."
Mái tóc Diệp Khuynh Tiên đau đớn, vẻ mặt vặn vẹo, bỗng nhiên nghe thấy lời này, nội tâm vụt lên một tia hy vọng, thầm nghĩ: "Đợi ta thoát khỏi đây, Diệp Dao Quang, ta sẽ khiến ngươi không được chết yên ổn."