Chương 36: Hội Thơ Thưởng Cúc (3)

Diệp Khuynh Tiên mỉm cười đi ra, từng bước như dẫm ra sen.

Bước chân Diệp Dao Quang vững vàng, đi thẳng về trước.

Hai người chạm mặt, một bước cũng không nhường.

"Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến rồi, muội muội chờ lâu lắm rồi đấy."

Diệp Khuynh Tiên cười duyên một tiếng, giống như chuông bạc êm tai.

"Tỷ tỷ, thuở nhỏ tỷ không thích đọc sách, muội muội còn lo tỷ tỷ sẽ không tham gia hội thơ Thưởng Cúc chứ."

Diệp Khuynh Tiên ngoài miệng thì lo Diệp Dao Quang sẽ không tham gia hội thở Thưởng Cúc, sau lưng thì lại nói với mọi người, Diệp Dao Quang là người ít học.

Đúng như dự đoán, người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Dao Quang, châm chọc Diệp Dao Quang không biết tự lượng sức mình.

Trọng điểm của hội thơ Thưởng Cúc không phải là thưởng cúc, mà nằm ở chữ thơ trong "Hội thơ".

Diệp Dao Quang là người ít học, thế mà vẫn tham gia hội thơ Thưởng Cúc, sợ là muốn nổi tiếng đến phát điên rồi?

Diệp Dao Quang còn không thèm nhìn Diệp Khuynh Tiên, nàng vung tay lên, quét Diệp Khuynh Tiên sang một bên.

Vẻ mặt Diệp Khuynh Tiên thay đổi, thái độ ác liệt thế này, động tác mãnh liệt thế này, Diệp Dao Quang đúng thật đã thay đổi rồi.

"Không gấp, không gấp, đợi một chút nữa sẽ là lúc ngươi xấu mặt thôi."

Diệp Khuynh Tiên chỉnh lại y phục, gương mặt u ám, cười lạnh nhìn bóng lưng của Diệp Dao Quang.



Diệp Dao Quang ngồi vào chỗ, bưng quả dưa trên bàn đưa cho Bạch Viên.

Bạch Viên ngồi đằng sau Diệp Dao Quang, nàng ấy không hiểu hội thơ Thưởng Cúc, phụ trách ăn uống là được rồi.

Một lúc sau, Tinh Nguyệt công chúa Quân Thiên Hoàn và Tố Ngữ Nhu ăn mặc lộng lẫy ra sân.

Nói những lời khách sáo ba hoa mất gần một canh giờ, hội thơ Thưởng Cúc mới chính thức bắt đầu.

Ba người Quân Thiên Hoàn, Tố Ngữ Nhu, Diệp Khuynh Tiên ngồi ở thủ tọa, bên dưới là muôn vàn thiếu nữ xinh đẹp.

"Hội thơ Thưởng Cúc những lần trước đều lấy hoa cúc làm chủ đề, năm nay cũng không ngoại lệ."

Quân Thiên Hoàn thân là công chúa, địa vị thân phận cao nhất, về tình về lý nên là nàng ta lên tiếng trước.

"Năm nay cũng lấy hoa cúc làm chủ đề để sáng tác một bài thơ, nhưng năm nào cũng thế rồi, quả thật là khô khan vô vị, vậy nên bổn công chúa và Ngữ Nhu, Khuynh Tiên đã thương lượng một hồi, quyết định thay đổi quy định hội thơ một chút."

Quân Thiên Hoàn dừng lại một lúc, ánh mắt như có như không rơi trên người Diệp Dao Quang.

"Hội thơ năm nay, người đứng đầu có thể giành được một phù khí thượng phẩm." Quân Thiên Hoàn nói.

Bắt đầu xôn xao, thiếu nữ ở trong hội trường sổi nổi thảo luận.

Phù khí, cách gọi đơn giản của vũ khí có phù văn.

Ở Ngụy Quốc, vũ khí cao cấp nhất là bảo khí hạ phẩm, chính là Huyết Sát Đao trong tay của Đại tướng quân.



Uống máu trăm năm, Huyết Sát Đao có sát khí bức người, một đao vung ra là cả bầu trời đều có sắc máu.

Đại tướng quân thân là cường giả đứng đầu ở Ngụy Quốc, vũ khí trong tay mới chỉ là bảo khí hạ phẩm ở trên phù khí.

Bây giờ Quân Thiên Hoàn nói với bọn họ, bọn họ có thể có cơ hội thắng được phù khí thượng phẩm, sao có thể không kích động được chứ.

Phù khí thượng phẩm, cái này gần như có thể trở thành truyền gia chi bảo của tiểu gia tộc.

"Có điều, từ xưa đến nay, có công là có thưởng, có sai là có phạt, người đứng cuối hội thơ thì phải tiếp nhận hình phạt." Quân Thiên Hoàn cười xấu xa: "Trừng phạt không nghiêm trọng, cắt lưỡi chặt tay, chọn giống vậy là được."

Lời nói vừa dứt, một mảng tĩnh mịch.

Cắt lưỡi, chặt tay, chọn giống vậy là được?

Đây là tham gia hội thơ, hay là tham gia cuộc chiến sinh tử vậy?

Rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi nhìn về phía Diệp Dao Quang, ba người Quân Thiên Hoàn đột nhiên làm một màn này, mục đích chính là Diệp Dao Quang.

"Diệp Dao Quang và ta không quen biết, nàng ta có cắt lưỡi hay chặt tay cũng không liên quan gì đến ta."

"Phù khí thượng phẩm có thể gặp không thể cầu, ta nhất định sẽ cầm được trên tay."

"Diệp Dao Quang là người ít học, nhất định sẽ thất bại thảm hại."

Giống như vậy, có một số thiếu nữ đập bàn, trách cứ Quân Thiên Hoàn coi mạng người là trò đùa.

"Quân Thiên Lung, nếu như ngươi không vừa ý, có thể rời đi bất cứ lúc nào." Ánh mắt Quân Thiên Hoàn u ám, giọng điệu có sự lạnh lẽo thấu xương khó có thể miêu tả.