Chương 34: Hội Thơ Thưởng Cúc (1)

Đám hộ vệ Bạch Thanh Tuyền cúi đầu không nói gì, hoặc là không có sức mở miệng.

Tố Ngữ Nhu tu luyện tuyệt học gia truyền của phủ Tướng quân, Huyết Sát Thần Công, gϊếŧ địch càng nhiều, nhiễm càng nhiều máu, sát khí càng mạnh, thực lực càng mạnh.

Tố Ngữ Nhu trẻ trung nhẹ nhàng một thân toàn sát khí, nồng đậm giống như sơn hải, áp bức trái tim của đám hộ vệ Bạch Thanh Tuyền, dường như có đôi bàn tay khổng lồ tùy ý vuốt ve con tim yếu ớt của bọn họ.

"Nói." Tố Ngữ Nhu nói một câu trầm thấp có lực.

Bạch Thanh Tuyền là người dẫn đầu đám hộ vệ, nơm nớp lo sợ mở miệng, đẩy tất cả lỗi lầm cho Diệp Dao Quang.

Sắc mặt Tố Ngữ Nhu đen lại: "Thất bại trong tay một đứa phế vật như Diệp Dao Quang, các ngươi còn không bằng phế vật."

Tố Ngữ Nhu vung ngang tay, một tia hắc quang lướt qua trong chớp mắt, tám gã hộ vệ đằng sau Bạch Thanh Tuyền đầu rời khỏi cổ.

"Bạch Thanh Tuyền, ngươi là người cũ của phủ Tướng quân, tu luyện đến Linh Sư giả cửu phẩm cũng không dễ dàng gì, vậy nên ta cho ngươi một cơ hội."

Thi thể ngã trên mặt đất, vết thương chảy ra đống máu nhớt dính, giống như con rắn nhúc nhích, bò về phía Tố Ngữ Nhu một cách có trình tự, sau đó nhập vào cơ thể nàng ta, giúp nàng ta tăng cường sức mạnh.

Trong phút chốc, hấp thụ sức mạnh của tám tên Linh Nhân giả, Tố Ngữ Nhu tấn cấp lên Linh Sư giả nhị phẩm.

"Huyết Sát Thần Công, đây chính là Huyết Sát Thần Công." Bạch Thanh Tuyền sợ muốn chết, hô hấp yếu ớt gần như không thể nghe thấy.

"Cút ra ngoài, nhận năm mươi trượng."

"Vâng, đại tiểu thư."



Bạch Thanh Tuyền chợt thở ra một hơi, giây phút quay đầu lại, cổ hắn ta cảm thấy hơi lạnh.

"Không được, nữ nhân Tố Ngữ Nhu đó không định bỏ qua cho ta."

Bạch Thanh Tuyền nhanh chóng quay người đánh trả, hắc quang lại đến sớm một bước, chặt đứt đầu hắn ta.

Xì, máu tươi phun ra như mưa, mùi máu tanh mà lại tráng lệ một cách quỷ dị.

Tố Ngữ Nhu dựng màn che linh lực lên, bên ngoài là màn mưa máu.

"Linh Sư giả cửu phẩm tu luyện công pháp phẩm cấp không chính thống, thực lực cũng chỉ thế này mà thôi, ngay cả chiêu tập kích của ta cũng không ngăn được."

Nếu như Bạch Thanh Tuyền đã không ngăn được chiêu tập kích của nàng ta, chết cũng là vì hắn ta vô dụng.

Phủ Tướng quân không thu nhận phế vật.

Tố Ngữ Nhu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tố Võ Vọng, dịu dàng như nước.

"A Vọng, ngươi yên tâm, tỷ tỷ đã đồng ý với mẫu thân, nhất định phải bảo vệ ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu nửa phần tủi thân nào cả. Con tiện nhân Diệp Dao Quang dám cả gan ra tay làm hại ngươi, tỷ tỷ chặt hai tay nó cho ngươi, thế nào?"

Đứng dậy rời khỏi căn phòng, Tố Ngữ Nhu dặn dò hạ nhân chăm sóc cho Tố Võ Vọng thật tốt.

Tận mắt nhìn thấy Tố Ngữ Nhu gϊếŧ người chỉ trong nháy mắt giống như không có gì, hạ nhân ở phủ Tướng quân không một ai là không tôn thờ Tố Ngữ Nhu

Tố Ngữ Nhu đi đến Đào Hoa Viện, tìm Diệp Khuynh Tiên thương lượng một hồi, hai người quyết định mời Diệp Dao Quang tham gia hội thơ Thưởng Cúc năm nay.



......

Thiên Hương Lâu, phòng bao lầu hai.

Vịt quay mới lên xốp giòn thơm ngon, Diệp Dao Quang và Bạch Viên ăn uống vô cùng thỏa mãn.

Hai người đi dạo một vòng ở bên ngoài, mua hết cái nọ đến cái kia.

Cầm bao lớn bao nhỏ trở về phủ Tể tướng, hạ nhân đưa một tấm thiệp mới vào trong tay Diệp Dao Quang.

Thiệp mời do Tố Ngữ Nhu ở phủ Đại tướng quân gửi đến, mời Diệp Dao Quang tham gia hội thơ Thưởng Cúc năm nay.

Diệp Khuynh Tiên, Tố Ngữ Nhu, Tinh Nguyệt công chúa Quân Thiên Hoàn, ba người này thành lập một hội thơ, nổi tiếng khắp kinh thành, thậm chí còn vinh danh ở nước ngoài, không ít thiếu nữ thiên tài mỗi năm đều không ngại đường xa đến Ngụy Quốc tham gia hội thơ Thưởng Cúc.

Hội thơ Thưởng Cúc, một sự kiện cao nhã, từ trước đến nay đều không liên quan đến Diệp Dao Quang vừa xấu vừa không có tài.

Tại sao, hội thơ Thưởng Cúc năm nay lại mời nàng đến?

Sự việc bất thường ắt có quỷ!

Diệp Dao Quang vui vẻ đáp ứng đi về phía trước!

Hội thơ Thưởng Cúc ở một quốc gia nhỏ bé, nhưng là sự kiện đỉnh cao ở đại lục Linh Võ, nàng không phải muốn đến là được, Diệp Dao Quang nàng cũng không phải là sợ hãi hội thơ Thưởng Cúc có nguy cơ ở khắp nơi.

Hai ngày sau, Diệp Dao Quang đem Bạch Viên theo, đi đến một sơn cốc cách kinh thành ba mươi dặm.