Bạch Viên đẩy nha hoàn áo xanh trước người ra, sau đó đạp bay ra ngoài.
“Đỗ Quyên, ngươi đánh ta mắng ta thế nào cũng được, nhưng ngươi không thể để lỡ bữa sáng của tiểu thư.”
Bạch Viên nhìn từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt hiện lên tia sáng kinh người.
Nha hoàn áo xanh Đỗ Quyên đứng dậy khỏi mặt đất, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn trở nên vặn vẹo vì tức giận.
“Đánh cho ta, đánh chết cái con mập ú này.”
Hiện tại Đỗ Quyên là nha hoàn của Diệp Khuynh Tiên, đánh chó phải xem mặt chủ, Diệp Khuynh Tiên là đứa con gái mà Diệp Quyền Quý cưng chiều nhất, vậy nên địa vị của Đỗ Quyên ở trong đám hạ nhân cao hơn là điều dễ hiểu.
Theo tiếng ra lệnh của Đỗ Quyên, ba nha hoàn khác ở bên cạnh lập tức nhắm vào Bạch Viên.
Lấy một địch bốn, lại còn phải bảo vệ hộp đựng đồ ăn ở trong tay, Bạch Viên có thể xem như là trước sau đều có địch.
Lấy nhiều nạt ít thì sao, trước sau đều có địch thì sao, tích cách của Bạch Viên là kiểu quật cường không chịu khuất phục, không đυ.ng tường nam không quay đầu lại, thấy quan tài cũng không rơi lệ. Nàng vừa chịu đựng quyền đấm cước đá của bọn Đỗ Quyên, vừa hùng hổ phản kích.
Bốn tiếng kêu thảm “a,a” vang lên, bỗng người Đỗ Quyên bị Bạch Viên đá một cước lăn đi.
Trên mặt Đỗ Quyên là biểu cảm khó có thể tin được, lẽ nào đây chính là ưu thế của người béo?
Bạch Viên không để ý tới Đỗ Quyên, nàng vừa hộp đựng đồ ăn vừa chạy về phía Thiên Tiên Viện.
Trong mắt Đỗ Quyên lóe lên tia sáng cừu hận, ra tay đẩy ngã Bạch Viên.
Bạch Viên chạy được hai bước, trọng tâm không ổn thế là ngã xuống.
Hộp đựng đồ ăn rơi xuống đất, ào ào đổ ra ngoài.
Bạch Viên trừng mắt nhìn chằm chằm hộp đựng đồ ăn, chóp mũi cay cay mà thút tha thút thít.
“Bữa sáng của tiểu thư, bữa sáng của tiểu thư bị ta làm hỏng.”
“Ta là tội nhân, ta không xứng sống trên cõi đời này nữa.”
Bạch Viên chớp mắt một cái, ánh mắt hung ác tựa như thú dữ khóa chặt trên người Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên không nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.
“Ừm, không phải ta bị ngã hay sao? Sao ta lại không thấy đau chút nào?”
Bạch Viên bất ngờ phát hiện thân thể mình không hề chạm mặt đất.
“Tiểu thư.” Bạch Viên kinh ngạc thốt lên.
Diệp Dao Quang ôm Bạch Viên kiểu công chúa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi vui là nụ cười mỉm.
Bạch Viên vừa mừng vừa sợ, cánh tay của tiểu thư thật mềm mại, thật có cảm giác an toàn!
Sau phút chốc trầm mê sắc đẹp, Bạch Viên mới giãy dụa đứng xuống, oan ức khóc hu hu nói: “Tiểu thư, xin lỗi, đều là Bạch Viên vô dụng, bữa sáng của tiểu thư đều bị đổ hết.”
Bạch Viên thích nhất là ăn ăn uống uống, suy bụng ta ra bụng người, nghĩ rằng nếu không được ăn điểm tâm thì nhất định sẽ rất đau khổ!
Diệp Dao Quang lắc lắc đầu: “Việc nhỏ mà thôi, việc quan trọng hơn hết lúc này chính là ngươi.”
“Nô tỳ làm sao ạ?”
“Ngươi bị các nàng bắt nạt.”
Bạch Viên ngây ngô gãi đầu một cái: “Các nàng không bắt nạt nô tỳ, nô tỷỳmới là người bắt nạt các nàng, nô tỳ đạp một cái làm các nàng lăn ra đất, nếu như không phải còn có mọt hộp đựng đồ ăn, thì nô tỳ… Nô tỳ chỉ cần nửa bước là có thể đạp bay các nàng.”
Diệp Dao Quang cổ vũ: “Oa, không ngờ Bạch Viên lợi hại như vậy.”
Bạch Viên cúi đầu, càng thêm ngượng ngùng.
Ngốc nghếch, tâm tư đều viết hết trên mặt, Diệp Dao Quang càng vừa ý Bạch Viên.
Nếu đã nhận Bạch Viên rồi thì Bạch Viên chính là người của nàng, người của Diệp Dao Quang nàng không thể bị người khác bắt nạt.
Diệp Dao Quang dặn dò Bạch Viên tới phòng bếp lấy một phần bữa sáng khác, còn nàng thì ở lại “chiêu đãi” bốn người Đỗ Quyên thật tốt.
Bạch Viên đáp một tiếng rồi vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp.
Diệp Dao Quang đi vòng quanh mấy người Đỗ Quyên hai bước rồi nói: “Đúng là bổn tiểu thư không được cưng chiều, đúng là bổn tiểu thư trước giờ không thể tu luyện, nhưng trước sau bổn tiểu thư vẫn là con gái của Diệp Quyền Quý. Chỉ là một đứa nha hoàn, ai cho ngươi lá gan bắt nạt đánh đập người của ta, nói!”
Trong giọng nói quát nạt kia có một chút linh lực, như kim đâm vào trong tai bốn người Đỗ Quyên.
Bốn người Đỗ Quyên che trán, đau đến mức lặn lộn trên mặt đất, các khớp ngón tay chảy ra máu tươi sền sệt.
“Đại tiểu thư, nô tỳ sai rồi, nô tỳ cũng không dám nữa, cần xin đại tiểu thư tha thứ cho nô tỳ một lần.”
Bốn người Đỗ Quyên quỳ dập đầu trên mặt đất, nước mắt chảy xuống ròng ròng.