Chương 20: Buổi Đấu Giá

Bộ công pháp Khiếu Nguyệt Trùng Lang kia vô cùng đặc biệt.

Linh giả tu luyện Khiếu Nguyệt Trùng Lang ở trong khoảng thời gian khác, tốc độ tu luyện, lực tấn công và lực phòng ngự không kém hơn nhiều so với các công pháp cấp Phàm thượng phẩm khác.

Nhưng Khiếu Nguyệt Trùng Lang có một điểm đặc biệt, đó là vào đêm trăng tròn, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhanh, lực tấn công và lực phòng ngự được nâng lên gấp bội. Nếu đem ra so sánh thì cái công pháp cấp Phàm thượng phẩm kia chẳng khác gì rác rưởi.

Chỉ dựa vào điểm này thôi Khiếu Nguyệt Trùng Lang đã được coi như là giống với công pháp cấp Pháp hạ phẩm rồi.

Ở nơi xa xôi như Ngụy quốc này, đại đa số các linh giả đều tu luyện công pháp không chính thống.

Một khi bộ công pháp cấp Phàm giống như công pháp cấp Pháp hạ phẩm này được bán công khai ở Nguỵ quốc thì sẽ gây ra chấn động khôn lường.

Phong Diên vừa ngạc nhiên vừa khϊếp sợ, bởi vì Diệp Dao Quang tùy ý mang nó ra bán giống như một đứa trẻ mang bảo thạch vui vẻ đi đổi lấy một xâu hồ lô đường vậy.

Cả khuôn mặt của Diệp Dao Quang được giấu trong bóng tối: “Ta biết ngươi nghĩ gì, ta đang rất cần tiền, nhưng lại không có hứng thú với mấy cách kiếm tiền nhanh như cướp bóc, gϊếŧ người phóng hoả, cho nên mới bán bộ công pháp này lấy tiền. Nếu ngươi cảm thấy được thì cho ta một cái giá.”

Phong Diên vội vàng nói: “Tiền bối, xin ngài cho ta chút thời gian, để ta và những người khác thương lượng một chút.”

Diệp Dao Quang gật đầu: “Cho ngươi thời gian nửa chung trà.”

Phong Diên cầm xấp giấy của Diệp Dao Quang nhanh chóng thương lượng với hai vị quản sự.

Vừa hết thời gian nửa chung trà, Phong Diên tươi cười quay trở lại: “Tiền bối, bộ công pháp Khiếu Nguyệt Trùng Lang này Thiên Cơ lầu chúng ta sẽ mua, năm trăm nghìn đồng vàng có được không?”

Diệp Dao Quang nói: “Được, đưa tiền đây.”

Phong Diên lấy một tấm thẻ vàng ra: “Tấm thẻ này là thẻ khách quý của Thiên Cơ lầu chúng ta, dùng nó để mua sắm ở Thiên Cơ lầu sẽ được giảm giá tám phần. Đồng thời nó cũng là một chứng từ, có thể rút tiền từ bất cứ nơi nào trên đại lục Linh Võ, mời tiền bối kiểm tra lại.”

Diệp Dao Quang đã quen tấm thẻ này đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, nàng nhìn lướt qua rồi tuỳ tiện cất vào túi, chẳng thể nhìn ra chút tham tiền nào.



Qua điều này, Phong Diên càng thêm cảm thấy Diệp Dao Quang cao thâm không lường được, nhận định Diệp Dao Quang là một thế ngoại cao nhân ẩn cư nơi núi rừng, đột nhiên có hứng thú ra ngoài du ngoạn, nhưng lại quên mọi chuyện ở phàm trần đều cần đến tiền.

Những chuyện tương tự như thế này không phải là chưa từng xảy ra, Phong Diên đã từng được nghe tiền bối kể nhiều lần.

Diệp Dao Quang đến vội vàng, đi cũng vội vàng, nàng chắc chắn không có ai theo dõi mình thì mới lén lút quay về phủ Tể Tướng.

Trong tay có tiền lòng không buồn, Diệp Dao Quang rất thoải mái, nàng lại lười biếng thêm một thời gian ngắn.

Buổi đấu giá của Thiên Cơ lầu được tổ chức đúng hẹn, Phượng quốc cách xa vạn dặm nhưng cũng có người đến đấu giá.

Biển người ùa vào cửa Thiên Cơ lầu, các nhân vật lớn cũng lũ lượt kéo đến.

“Triệu đại nhân Hình Bộ Thượng Thư, Ly Dương Hầu Trấn Quốc Công, Ly Vương điện hạ cũng đến, ba cô nương bên cạnh ngài ấy là ai? Chậc chậc, Ly Vương điện hạ thật có diễm phúc!”

“Suỵt, ngươi không muốn sống nữa à. Ba người đó đều là người có thân phận tôn quý, Diệp Khuynh Tiên là nữ nhi của Tể tướng, Tố Ngữ Nhu là nữ nhi của Tướng quân, người còn lại là Tinh Nguyệt công chúa Quân Thiên Hoàn. Ba người đó đều là thiên chi kiều nữ của Nguỵ quốc chúng ta.”

“Thiên chi kiều nữ? Ta cảm thấy các nàng còn không bằng hai chủ tớ mới bước vào nữa.”

“Tên ngu ngốc, ngươi có biết hai chủ tớ vừa đi vào là ai không? Các nàng là người của Phượng quốc, chủ là muộn muội ruột của Quốc chủ Phượng quốc, tu vi thâm sâu khó dò, thị nữ bên cạnh nàng cũng không phải người bình thường, song đao trên tay gϊếŧ vô số người.”

Mọi người nghe mà kinh hãi khϊếp sợ, thầm tự nói với bản thân là không được nhiều chuyện nữa, tránh chọc giận các vị đại nhân.

Nhưng đúng lúc này, ngựa trời bốn cánh bay từ trên cao xuống.

Cánh chim trắng muốt lấp lánh trong ánh mặt trời, ngựa trời bốn cánh kéo một thùng xe bạch ngọc nạm vàng sau lưng, sóng yên biển lặng đáp xuống phía ngoài cửa lớn Thiên Cơ lầu.

“Leng keng” một tiếng, chuông đồng treo ở mái hiên thùng xe lay động, con đường vốn ồn ào đột nhiên im lặng.