"Diệp Dao Quang thì có là gì chứ? Phụ thân không thèm quan tâm đến nàng ta, cũng đã từng nói thầm với mẫu thân, ông không coi Diệp Dao Quang là nữ nhi. Đúng là một món đồ thấp hèn, không chỉ cướp đi vị trí đích nữ của ta, còn cướp đi Vô Trần ca ca, có nhịn được hay không, Diệp Dao Quang nhất định phải chết."
Diệp Khuynh Tiên tự cho rằng mình ưu tú hơn Diệp Dao Quang về mọi mặt, nhưng hai chuyện là sinh ra và cưới xin, cho dù Diệp Khuynh Tiên nỗ lực như thế nào thì trước sau nàng ta vẫn thua Diệp Dao Quang.
Dù sao cũng là nộ khí lớn của tuổi trẻ thời niên thiếu, trong lòng không nghĩ được việc gì.
Mao Tinh Vũ hiểu tâm trạng của Diệp Khuynh Tiên, ông ta cũng đã từng trải qua cái tuổi này.
Mao Tinh Vũ trầm giọng nói: "Tiên Nhi, ngươi không phải lo buồn sốt ruột vì chuyện này."
Trong mắt Diệp Khuynh Tiên rưng rưng: "Thúc thúc, ta không nhịn được, con tiện nhân Diệp Dao Quang đó quá là chướng mắt."
Mao Tinh Vũ thở dài một hơi, chậm rãi bước xuống, mở hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Khuynh Tiên.
"Thêm một tháng nữa thôi, Tiên Nhi, ngươi chỉ cần đợi thêm một tháng nữa, đợi sứ giả của Thiên Hoàng Cung giá lâm, giao lệnh bài hỏa phượng cho Diệp Dao Quang. Ngươi yên tâm, đến lúc đó thúc thúc nhất định sẽ khiến Diệp Dao Quang chết không yên ổn."
Ánh mắt Mao Tinh Vũ thâm thúy, ở sâu trong mắt có tia nguy hiểm hiện lên.
Diệp Khuynh Tiên rầu rĩ đáp một tiếng: "Vậy thúc thúc phải chém đứt tứ chi của Diệp Dao Quang, biến nàng ta thành một con lợn người, ngày đêm làm bạn với chó lợn."
Mao Tinh Vũ dỗ dành Diệp Khuynh Tiên: "Được, đều nghe ngươi hết."
Diệp Khuynh Tiên lại nói: "Còn có, còn có, bây giờ không thể gϊếŧ Diệp Dao Quang, thúc thúc cũng phải đánh gãy cái chân chó của Diệp Dao Quang."
Mao Tinh Vũ cười từ chối Diệp Khuynh Tiên: "Chỉ là một Diệp Dao Quang hèn mọn, không cần thúc thúc ra tay. Tiên Nhi, không phải ngươi còn một vài người tỷ muội tốt sao? Mượn tay bọn chúng, sau đó ngươi tận mắt nhìn Diệp Dao Quang phải chịu khổ chịu phạt, lẽ nào không tốt hơn sao?"
"Tạ ơn thúc thúc, thúc thúc là tốt nhất."
Một lời đánh thức người đang mơ màng.
Diệp Khuynh Tiên vui đến mức nhảy cẫng lên, giống hệt một đứa nhỏ ba tuổi.
Mao Tinh Vũ mỉm cười, giọng điệu tràn đầy khinh thường: "Còn về Quân Vô Trần? Tiên Nhi, đợi đến khi ngươi trở thành đồ đệ nhập môn của Thiên Hoàng Cung, hào kiệt thiên hạ tùy ngươi lựa chọn, sao phải vì một Quân Vô Trần tầm thường vô vị mà làm lỡ tiền đồ tươi sáng chứ."
Diệp Khuynh Tiên chu miệng: "Nhưng mà ta chỉ thích Vô Trần ca ca."
Mao Tinh Vũ cười mà không nói, đứa trẻ này thì hiểu tình yêu là gì chứ, đợi đến khi nàng ta trở thành đồ đệ nội môn của Thiên Hoàng Cung, biết được một thế giới rộng lớn hơn nữa, Quân Vô Trần sẽ trở thành quá khứ không đáng để ý.
....
Thiên Tiên Viện.
Sân viện đẹp đẽ chỉ còn lại hai người, trống trải và quạnh quẽ.
Diệp Dao Quang chỉ vào nha đầu trắng béo: "Ngươi tên là gì?"
Nha đầu trắng béo hưng phấn nói: "Bẩm tiểu thư, nô tì tên là Bạch Viên."
"Bạch Viên?"
"Bạch Viên, vừa trắng vừa tròn." Bạch Viên cười ngốc nghếch giải thích nguồn gốc của cái tên này: "Mẫu thân của nô tì nói, khi nô tì vừa sinh ra đã trắng trẻo mập mạp, tròn vo, vậy nên lấy tên cho nô tì là Bạch Viên."
Diệp Dao Quang đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Trước đây ngươi làm việc gì?"
Bạch Viên theo sát Diệp Dao Quang: "Những công việc nặng nhọc như giặt đồ quét dọn."
Diệp Dao Quang nói: "Sau này ngươi đi theo ta, chuyên tâm hầu hạ ta là được."
Bạch Viên hét to một tiếng, làm Diệp Dao Quang kinh ngạc quay đầu.
"Thấy quỷ à?" Tim của Diệp Dao Quang đập thình thịch.
"Tiểu thư, nô tì thật sự có thể hầu hạ ở bên cạnh người sao?" Bạch Viên trở nên dè dặt.
"Bổn tiểu thư đã nói ra thì sẽ không nuốt lời. Nhưng nếu như ngươi dám phản bội ta, thì Bạch Viên, ta sẽ tự tay nấu ngươi thành thịt kho tàu, sườn ngâm tương, thịt viên, thịt quay ngũ vị thơm ngon..."
Diệp Dao Quang không kịp thở, niệm một thực đơn thật dài.
Đôi mắt của Bạch Viên vừa tròn vừa sáng, ngốc ngếch hỏi: "Tiểu thư, nô tì... Nô tì có thể ăn một chút không?"
Diệp Dao Quang không khỏi đỡ trán, nha đầu ngốc này còn có sở thích ăn chính mình sao?