Chương 84: Thủ vọng đồng hành (3)

Năm ngoái, được mở mang kiến thức về quan niệm giáo dục của cục cưng nhà người ta, xúc động người vẫn luôn không có việc gì làm là cô, ở trong nhà tự kiểm điểm rất nhiều ngày, cô sáng tỏ thông suốt vận dụng tất cả tài nguyên, sưu tập một lượng lớn tư liệu lý luận giáo dục, mất ăn mất ngủ vì tương lai Tiểu Giai Giai định ra [Tài liệu phát triển toàn diện cho Lưu Giai Giai] và [Kế hoạch tinh anh từ khi còn nhỏ] đưa cho cha chồng mẹ chồng và chồng xét duyệt, tiếp thu ý kiến đám đông, cùng nhau thảo luận học tập.

Xét duyệt tài liệu con dâu đưa cho, ông nội bà nội Tiểu Giai Giai lập tức không làm.

Nói đùa, nếu làm theo cái chương trình xâm phạm nghiêm trọng quyền sinh tồn của thiếu nhi này, Tiểu Giai Giai nhà họ còn có thể giữ được mạng nhỏ không? Lập tức khẩn cấp triệu hồi con trai con dâu, vì tương lai của Tiểu Giai Giai, tư tưởng phương Đông và tư tưởng phương Tây va chạm mạnh cứ như sao Hỏa đυ.ng Địa Cầu trong Lưu gia, đại chiến mẹ chồng nàng dâu trong nhà Lưu Trấn Đông, bừng bừng khí thế lập tức khai triển.

Lưu ý, cái gọi là tư tưởng phương Đông là bà nội Lưu gia chủ trương tự do giáo dục, cho cháu gái một tuổi thơ vui vẻ. Còn cô con dâu nửa Tây của Lưu với tư duy phương Tây, chủ trương giáo dục tinh anh, cô sinh trưởng dưới môi trường tự do dân chủ thuần phương Tây, đối với tương lai của Tiểu Giai Giai tràn đầy khát khao. Cô vững tin, trưởng thành dưới tài liệu cương lĩnh cô soạn ra, Tiểu Giai Giai trong một tương lai không xa, nhất định trở thành nhân tài cao thượng, có nội hàm, không có gì sánh kịp.

(có nội hàm: như kiểu con người sâu sắc ấy)

“Trong kế hoạch tinh anh, mắc xích hàng đầu chính là [Từ khi còn nhỏ].” Con dâu Lưu gia khuyên bảo mẹ chồng đứng về phía cô, “Chúng ta đều là vì tương lai Tiểu Giai Giai, nữ nhân hà tất làm khổ nữ nhân chứ.”

Nghe xong lời này, mẹ Lưu đem tư thái mẹ chồng hung ác bày ra vẹn toàn, trừng con dâu, trực tiếp dùng bộ mặt diễn cảm bất mãn của bà.

Hôm nay, nguyên nhân chính tại sao mẹ chồng nàng dâu Lưu gia không thèm phân biệt nơi chốn lại khai triển đại chiến không cùng tư tưởng, là bởi vì ông ngoại bà ngoại chạy tới cứu hỏa.

Sau khi xem xét bản fax [Tài liệu phát triển toàn diện cho Lưu Giai Giai] thông gia gửi tới, hai người cực kì không hiểu nổi đã từng cân nhắc, là kí©h thí©ɧ gì khiến con gái lớn lên trong tư tưởng giáo dục tự do lại định ra kế hoạch như phát xít này? Cho dù IQ tăng cao, EQ cũng nhất định không đầy đủ. Lúc này, hai người bỏ chuyện trên tay xuống, lên máy bay, nhanh chóng chạy tới tới tham gia liên hợp tác chiến tiêu diệt tính tình càn quấy của con gái.

Lưu Trấn Đông không tham dự vào, quét mắt đủ loại biểu tình trên mặt đám người tới nhà hắn xem náo nhiệt, trong đó, Tống Uy nhiệt tình nhất, Vương Tuấn lại là người phiền muộn nhất.

Trước đó vài ngày, Lưu Trấn Đông mang theo bản photo [Kế hoạch tinh anh từ khi còn nhỏ] vợ chuyên tâm vạch ra đem cho Vương Tuấn xem. Bởi vì lòng hiếu kỳ quá nặng, Vương Tuấn lướt qua một lần, giữa những hàng chữ, phảng phất giống như trực tiếp tái hiện tuổi thơ của Tống Uy, hàn khí dâng lên. Tiểu Giai Giai đối mặt tương lai phía trước, tương đối không lạc quan.

Đối với cha mẹ vừa vào cửa đã dùng mẹ chồng bao vây tiêu trừ phê phán cô, vợ Lưu gia súc tích tiếp tục công tác thuyết phục, “Không thèm phân tích, một mực phủ định, có phải võ đoán quá hay không? Quá mức tự do, tuyệt đối không phải tự do chân chính, không có quy củ, làm sao có thể thành tiêu chuẩn?” Cô tiếp thu giáo dục tự do của tư bản chủ nghĩa, đối với tư tưởng giáo dục tinh anh, không chỉ ước mơ, còn tích cực chuẩn bị đem nó phát huy rạng rỡ.

Trong tay cô có ví dụ chứng minh logic của cô tuyệt không xuất hiện bất kỳ lệch lạc nào, ví dụ mang tính thuyết phục lớn nhất, hôm nay vừa vặn đều ở trước mặt mọi người. Xem, Vương Tuấn sự nghiệp thành công, Cao Viễn phấn đấu trên chiến tuyến tư pháp, Tống Uy bối cảnh vững chắc lại dấn thân vào quốc phòng, còn có vợ Tống Uy du học trở về hiến thân vào sự nghiệp quốc phòng, đây đều là những nhân tài đầy hứa hẹn trưởng thành trong giáo dục.

“EQ của bọn họ đâu có vấn đề? Sự nghiệp của bọn họ phát triển không ngừng, tích cực tham gia sự nghiệp từ thiện, năm ngoái lúc động đất, tuy rằng không quyên bao nhiêu tiền mặt, nhưng vẫn đều yên lặng quyên góp giúp đỡ học tập. Không nói nhà khác, chỉ cần xem Lưu Trấn Đông nhà chúng ta, tập hợp một thân phẩm chất ưu tú hiếu thuận, trung thành, cần cù, thiện lương v.v.., quả thực giống như thánh nhân, thiên hạ có chị em nào dám nói được gả cho người tốt hơn, hạnh phúc hơn con, có bản lãnh đứng ra!”

(ai nói EQ đám người này không có vấn đề?)

……

Nhìn chằm chằm giữa trang báo [Tân Hoa nhật báo], cha Lưu dự thích lâm vào yên lặng. Nhìn chằm chằm con dâu khoe khoang chồng mình, mẹ chồng chỉ thằng con nửa ngày, ngây ra không tìm được lời phản bác.

Đối mặt đường nhìn khen ngợi quét qua đây, “nhóm tinh anh” được từ ngữ ca ngợi bao quanh yên lặng mỉm cười. Ừm, trừ cái này ra, bọn họ còn có thể nói cái gì? Lưu Trấn Đông đến nay còn được vợ sùng bái có thể làm sao? Chỉ có thể tiếp tục duy trì trung lập, không lên tiếng, không dính vào, không biểu đạt bất kỳ ý kiến và kiến nghị gì.

Mím môi, Giang Diệp nhỏ tuổi lòng dạ không sâu nhịn không được, “phì” cười ra tiếng, Tôn Lợi và vợ Tống Uy cố ý xoay người thưởng thức tranh chữ của danh nhân cận đại trên tường cũng cười.

Nhìn con rể sự nghiệp thành công, ông ngoại bà ngoại Tiểu Giai Giai thỏa hiệp. Nhân duyên đυ.ng mặt ở sân bay này của con gái, hai người chưa từng chân chính xem trọng, nhưng qua vài lần tiếp xúc, phẩm hạnh thấp kém của con cháu cán bộ cao cấp đều không xuất hiện trên người con rể cư xử cà lơ phất phơ, khi nghe con gái nói con rể còn cùng bạn bè kết hợp làm quỹ từ thiện, càng làm hai người – vẫn luôn coi trọng nhân phẩm hơn gia thế – thoả mãn không gì sánh được.

Lần phân bua này, khiến hai người đặc biệt chạy tới cứu hỏa nhiều thêm suy nghĩ, sau đó quyết định bảo trì trung lập. Tuy sống ở nước ngoài, cách quốc gia có hơi xa, nhưng trong xương vẫn tồn tại bản chất tư duy học hỏi là trên hết của người Hoa, tuyệt không thua kém người trong nước, nếu con gái đang vì nhân sinh của đời kế tiếp lập kế hoạch phát triển lâu dài, làm người thế hệ trước, bọn họ tạm thời xem thế nào đã.

Trận đại chiến mẹ chồng nàng dâu này, vì ông ngoại bà ngoại Tiểu Giai Giai đương trường phản chiến, con dâu nửa Tây của Lưu gia hung hãn giành được toàn thắng.

Con dâu đến nay còn không nhìn thấu bản chất của con trai, thương yêu ôm lấy cháu gái lạch bạch chạy tới, mẹ Lưu tiếp tục lo âu chuyện vẫn lo lắn từ trước tới nay: Theo khoa học chứng minh, quyết định đứa nhỏ có thông minh hay không, gen di truyền của mẹ chiếm cứ yếu tố rất lớn, cháu gái không thể chỉ lớn người không lớn đầu óc, nếu không, độc đinh nhà họ Lưu coi như thảm rồi.

Hội bàn luận tương lai phát triển của Tiểu Giai Giai, lần thứ hai kết thúc, Tiểu Giai Giai dựa vào đầu gối bà nội ngẩng đầu cười, liếc mắt nhìn anh trai nhỏ trong cánh tay chú Vương, có chút bất mãn, bình thường chú Vương đều ôm bé mà, lập tức nhảy khỏi cái ôm của bà nội, quấn qua.

Không để ý tới đám bạn của con trai, chỉnh lại tâm tình một chút, cha mẹ Lưu gia chào hỏi nhà thông gia đặc biệt đường xa tới đây, người lớn hai nhà giao lưu với nhau.

Cuộc chiến hôm nay kết thúc rồi? Mọi người tản ra tứ phía lại tụ chung một chỗ, nên xuất phát rồi.

Một phen bắt Tiểu Giai Giai lên, vợ Lưu gia nhất định phải đi theo, cô rất muốn biết hiện trạng của bạn nhỏ Trương Dương, Thẩm Dục lấy [Luận ngữ] ru ngủ.

Một hàng xe riêng dưới sự chỉ huy của Lưu Trấn Đông, toàn bộ lái vào hầm để xe, xe buýt mới tinh được đặt trước đã đậu ngoài tiểu khu, tài xế đi cùng có hai người, đều là trung niên có kinh nghiệm nhất định, thay phiên lái xe, an toàn càng thêm được đảm bảo.

Chuyến này một nhà ba người họ Tống theo cùng. Tối hôm qua, tiếp điện thoại xong, Lưu Trấn Đông lập tức vọt tới Tống gia, cùng Tống Uy náo loạn một hồi, lần này Tống Uy nghỉ thăm người thân rất dài, rất sảng khoái đáp ứng đề nghị đi phương Nam chơi hai ngày, chỉ có một điều kiện nhất định, phải thêm tên hai vợ chồng họ vào quỹ từ thiện.

Thật sảng khoái! Nghe xong lời này, lại cào Tống Uy mấy cái, lúc này Lưu Trấn Đông mới gọi tài xế xe buýt của công ty, bảo họ hôm sau lái xe tới. Đương nhiên, tiền tăng ca nhất định sẽ gấp bội. Đầu năm nay, mọi chuyện tốt nhất đều phải công tư phân minh.

“Chà, dùng xe buýt xa hoa thế này chở mọi người, đủ xa xỉ.” Leo lên xe buýt mới tinh, giáo sư Giang nhạo báng. Không phải dùng để chạy vận chuyển kiếm tiền, chỗ ngồi trên xe không bị thay đổi, khoảng trống rất rộng, tầm nhìn và không gian rất thoải mái.

“Ừm, nhìn thấy các vị đại gia bỏ ra rất nhiều rất nhiều tiền, liền không cảm thấy xe này có thành phần xa xỉ.” Lưu Trấn Đông hừ hừ cười. Dựa theo dự tính, vốn là đặt vé máy bay đi, nhưng gần đây trong tin tức đều là H1N1, thời khắc đặc thù như vậy, nếu không cẩn thận bị cách ly bảy ngày thì phiền toái. Được rồi, dù sao cũng là trong nước, so với hiệu suất máy bay trên trời, hiệu suất phương tiện dưới đất không đáng so sánh, tự mình thuê xe đi hiệu suất thấp thì thấp, hiếm có cơ hội mọi người tụ tập chung một chỗ, cùng nhau tán gẫu, xem như giao lưu tình cảm cũng tốt.

Lên xe, đàn ông đi sau, các cô chọn chỗ trước.

Đem bao lớn bao nhỏ đặc sản Bắc Kinh đặc biệt chuẩn bị đặt trên những chỗ ngồi trống, Giang Diệp và hai baba ngồi chung một chỗ, khẩn cấp chờ xuất phát. Cậu bé đã sớm nghe Cố Cảnh Thái nói, phụ huynh bên kia đều rất hiền lành, cũng rất hào phóng, khẳng định sẽ tặng quà gặp mặt, cậu bé cũng mơ tưởng mong đợi.

Đằng sau, liếc mắt đã thấy bày ở hàng cuối cùng là một bàn mạt chược được đặc chế, Tống Uy lập tức xắn tay áo mạnh bạo đập Lưu Trấn Đông, lầm bầm cười, “Đúng là anh em. Tới tới tới, bắt đầu thôi.”

Không để ý tới mấy tên đàn ông hiếm khi giở thói lưu manh, các quý cô ngồi vây quanh một chỗ, trò chuyện cũng rất náo nhiệt. Trong đó, vợ Tống Uy Lộ Thiên Nghi xinh đẹp lại có tri thức mị lực, đương nhiên trở thành tiêu điểm. Quý cô xinh đẹp nhường này, chẳng những quân hàm không thấp, còn là tổ viên quan trọng của tổ nghiên cứu khoa học, thật sự là người không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, nhìn vị nữ sĩ một thân xinh đẹp trí tuệ này, vốn học tập tấm gương sáng, không thể bỏ qua, vợ Lưu gia gọi con gái, “Giai Giai, con phải giống mẹ anh Tống này, vừa thông minh lại giỏi giang nha.”

Giờ này khắc này, Tiểu Giai Giai đang tranh cãi ầm ĩ cùng anh trai nhỏ chiếm cứ bắp đùi chú Vương.

Ngó em gái đang kéo chân nhóc, Tống Tiểu Uy ngồi ngay ngắn trên đùi cha nuôi hừ một tiếng, quay đầu đi không chịu nhường. Dáng vẻ phiền muộn nghiêm túc, Trần Tố ngồi bên cạnh thấy mà thú vị, vươn tay ôm lấy Tiểu Giai Giai đang không hài lòng, ôi, thân thể con nít mềm nhũn, ôm vào tay thật thoải mái, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đứa nhỏ không nháo không quấy.

Ôm Tiểu Giai Giai trong lúc không để ý đã lớn lên một ít, Trần Tố nhớ tới lần trước cùng mẹ gọi điện thoại, cháu trai cháu gái lục tục đi học, thành tích học tập vẫn luôn bồi hồi ở mức trung bình, lại không biết lấy chuyên cần bù thông minh, mẹ rất lo lắng việc này. Cũng nhắc tới chuyện kinh doanh, hiện tại, buôn bán tại địa phương đều không quá tốt. Hiển nhiên, lần sóng thần tài chính quốc tế này, không cách nào tránh khỏi ập vào nghề dệt có số lượng hành nghề nhiều nhất nước, phần lớn sản phẩm dệt may xuất khẩu chuyển thành tiêu thụ tại chỗ, một lượng lớn vật phẩm tốt mà rẻ đánh thẳng vào thị trường quần áo bậc trung, nếu không phải cửa hàng là nhà mình, tình huống liền không ổn.

Ở trong lòng chú Trần không bao lâu, Tiểu Giai Giai liền ngồi không yên. Trần Tố buông Tiểu Giai Giai ngoáy tới ngoáy lui ra, lúc này bé con sáp lại gần Vương Tuấn, bé lại kéo anh trai nhỏ quấy rối lần hai. Cũng không biết vì sao, Tiểu Giai Giai không sợ Vương Tuấn, ngược lại có chút sợ hãi cậu. Đẩy đẩy mắt kính, Trần Tố nhìn chằm chằm Tiểu Giai Giai, thật không thể hiểu mà.

Huyên náo phía trước không hề ảnh hưởng đến các nam nhân đẩy mạt chược, tự sờ một Đông phong, Cao Viễn ném ra, nói: “Tôi nghe Lưu Trấn Đông nói, vợ chồng hai người quyết định vẫn ở lại quân đội, không chuyển nghề quay về Bắc Kinh? Có thật vậy không?”

Lần này vợ chồng Tống Uy về là có nguyên nhân, đối mặt lựa chọn chuyển nghề hay ở lại quân đội, Tống gia mong muốn Tống Uy xuất ngũ về thủ đô định cư, tiến vào hệ thống hành chính. Con đường bằng phẳng như vậy, lại bị vợ chồng Tống Uy cùng từ chối. Xuất ngũ hay là tiếp tục ở lại quân khu, vợ chồng Tống Uy chọn cái sau. Quyết định này khiến Tống gia và Lộ gia trở tay không kịp.

Tống Uy dường như vĩnh viễn đi ngược với ý nguyện của người nhà, không hề hứng thú với tòng quân, đây là ấn tượng của người họ Tống cho tới nay. Hiện tại Tống Uy lại không muốn rời quân đội về bản địa phát triển, khiến Tống gia rất không tưởng tượng nổi.

Sớm đã không còn ở tuổi sắc bén xông lên phía trước, cũng không còn sự mâu thuẫn thỏa hiệp và không thỏa hiệp. Vợ chồng Tống Uy đối mặt tuổi nhi lập

(30)


tự mình lựa chọn, đối với cha mẹ vẫn luôn dùng lập trường cường ngạnh chỉ thị con cái, đều giữ vững im miệng không nói, không biểu thị ủng hộ, cũng không biểu thị phản đối, bởi vì bản thân họ đều là một bộ phận của cơ quan quốc gia. Cho dù như vậy, vấn đề giáo dục đời sau vẫn cần châm chước, vì thế, phụ huynh hai nhà uyển chuyển đưa ra kiến nghị, “Tiểu Uy đã sắp đi nhà trẻ, có thể suy nghĩ cho đứa nhỏ một chút, để Tiểu Uy ở lại Bắc Kinh không.”

Đây là bất đắc dĩ, vợ chồng Tống Uy quả thật quyết chí ở lại quân đội phát triển, vấn đề giáo dục Tống Tiểu Uy đang dần lớn lên, lại bày ra trước mắt. Ở TQ, bất luận ở gia đình nào vấn đề giáo dục con cái đều vĩnh viễn xếp hạng quan trọng nhất. Mặc dù bây giờ hoàn cảnh và điều kiện ở quân khu đã không như trước kia, nhưng hiển nhiên, hoàn cảnh giáo dục và lực lượng giáo viên vẫn không thể so sánh với trường học trọng điểm bản địa. Thời đại là thực tế, là ai cũng tránh không được cái con đường giáo dục thi tuyển này, vấn đề giáo dục con cái, nên mau chóng đặt lên chương trình nghị sự.

“Mọi người đoán xem, Tống Uy trả lời thế nào.” Lưu Trấn Đông tối hôm qua chạy tới nhà Tống gia một chuyến, bĩu môi nói, “Đối mặt cha mẹ, cha vợ mẹ vợ chân thành khẩn khiết hỏi, Tống Uy nói [Nga, con đã nghĩ rồi, Tiểu Uy để cho Vương Tuấn Trần Tố nuôi, hai người bọn họ có không ít di sản có thể thừa kế, Tống gia chúng ta tuyệt đối không thua thiệt]”

Giương mắt nhìn Lưu Trấn Đông miệng rộng, người đánh chủ ý lên di sản tương lai của Vương Tuấn – Tống Uy phong thái thản nhiên, “Làm sao, tôi nói sai cái gì sao? Từ lúc con trai còn đang trong bụng mẹ nó chưa chui ra, Vương Tuấn Trần Tố đã là cha nuôi của nó, người ngoại quốc gọi là [cha đỡ đầu], để bọn họ nuôi nấng cũng là đương nhiên mà.”

Nghe đến đó, giáo sư Giang haha cười lớn, về phần các quý cô tự tập phía trước, hứng thú quay đầu nhìn sang. Giang Diệp không có hứng thú với đề tài của các “dì”, sáp mà nhóm các chú bên này, nghe thấy quá thú vị, chờ mong nghe tiếp câu chuyện.

Ngồi đằng trước, Vương Tuấn không có ý định tham dự vào đề tài buồn chán này, làm như không nghe thấy, về phần Trần Tố dần dần lĩnh hội được phong cách mặt lạnh kể chuyện cười này của Tống Uy, cũng tự động lựa chọn xem nhẹ.

“Sau đó thế nào?” Giáo sư Giang thúc giục, “Nhanh kể, nhanh kể, hẳn là bị đánh đi.”

“Không.” Tống Uy tiếc nuối lắc đầu, “Cha mẹ tôi tựa hồ không có tế bào hài hước.”

Lưu Trấn Đông bên cạnh lanh mồm lanh miệng, nói thẳng: “Sắc mặt cha mẹ y với cha vợ mẹ vợ ngay tại chỗ xanh mét, cầm quải trượng của bà ngoại chặn lầu trên lầu dưới, đuổi theo đánh y, cảnh tượng gà bay chó sủa muốn bao nhiêu náo nhiệt có bấy nhiêu náo nhiệt.”

Nhún chân, tung một con Đông phong, Cao Viễn hối hận đầy mặt, sớm biết tối qua vui vậy cũng chạy qua xem một chút.

Tống Uy cửa trên ăn Đông phong liếc Cao Viễn, không thấy y bị đánh, hối hận chồng chất như vậy sao.

“Nói thật, không hối hận?” Lưu Trấn Đông có chút tiếc nuối cho tiền đồ của Tống Uy.

Tống gia, Lộ gia trong quân đội, bản địa đều có mạng lưới giao thiệp nhất định, vợ chồng Tống Uy lấy quân hàm hiện nay xuất ngũ, ở Bắc Kinh hoặc chọn một tỉnh tham gia chính trị, một đường đi lên, rất có triển vọng chính trị.

“Đây là vợ chồng bọn tôi cùng quyết định sau khi thương lượng. Đơn giản là muốn làm thật tốt kỳ vọng thôi.” Vuốt bài trong tay, Tống Uy nói, “Công tác của bọn tôi trong quân đều đã có chỗ đứng, thứ trong tay mỗi người đều đã làm nhiều năm, không muốn buông tha vào thời khắc quan trọng nhất. Huống hồ, về vật chất, vợ chồng bọn tôi so với cùng lứa ít lo lắng hơn nhiều. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có suy nghĩ dư thừa gì. Trong quân đội, giữa một đám đồng dạng là nhân tài ưu tú, muốn ngạo mạn cũng không thể, lăn lộn chung một chỗ bưng cà men ăn cơm Nhà nước rất nhàn nhã tự tại.”

Xếp bài mình, giáo sư Giang tiếp tục tính toán làm sao chiếu chết nhà trên, ngăn chặn nhà dưới, giương mắt nhìn Tống Uy, chà, lại là một tinh anh người tựa như tên, hồi đó nhìn không ra, thật có lỗi.

Lời này của Tống Uy cũng không phải cảnh giới cao siêu, cũng không tồn tại cái gọi là sứ mệnh tương lai TQ, mà y quả thật có hậu thuẫn. Năm đó từ trường học đi ra, sau khi phân chia một ít tiền lời vốn có, phần tiền của Tống Uy và Cao Viễn cuối cùng đều kín đáo đưa cho Vương Tuấn nhiều lần từ chối. Vốn bọn họ chỉ muốn giúp Vương Tuấn một chút, không nghĩ tới, đến khi sự nghiệp của Vương Tuấn có chút thành tựu, số tiền này được Vương Tuấn tính vào cổ phần công ty, mặc dù phân ngạch chỉ là hàng đơn vị, nhưng tiền lời nhiều năm, đã tương đối cao. Không phải lo lắng sinh hoạt, chỉ cần biểu diễn năng lực bản thân, Tống Uy và Cao Viễn đều nỗ lực và kiên trì trong lãnh vực của mình, từ lâu không quan tâm tiền lương mỗi tháng.

Nga, Tống Uy một lòng muốn kiếm tiền lớn thật sự trưởng thành rồi. Nhìn bạn thân, không biết tại sao, tuôn ra một loại tư vị chua xót khổ sở không hiểu, để che giấu loại cảm giác này, Lưu Trấn Đông cười ha ha, nói: “Yên tâm, tôi có ăn nhất định cậu có uống. Tiền tính cái gì, biểu diễn năng lực, mới là chuyện không phí cuộc sống.”

Ấy, nghe lời hào hùng này, Tống Uy đáng tính toán tài sản của Lưu Trấn Đông lập tức khẩn cấp xem bài, mấy ngày này nhất định phải từ túi tên nhà giàu tài đại khí thô này rút chút béo bở, trợ cấp tiền son phấn cho vợ.

Mấy người lớn hoà thuận vui vẻ, giữa bé trai với bé gái đã rất phân biệt rõ ràng rồi.

Tiểu Giai Giai và anh trai Tống vì vấn đề phân chia đồ chơi, quan hệ khẩn trương thăng cấp thêm một bậc.

Không trêu chọc không có nghĩa là không bị quấy rầy, khi tập tranh yêu thích nhất Tống Tiểu Uy mang tới cũng bị Lưu Giai Giai túm mất, Tống Tiểu Uy lập tức liệt Tiểu Giai Giai vào hàng ngũ không được hoan nghênh.

Thân là cha ruột, trong lúc bận rộng, Tống Uy ngẩng đầu nhìn một cái tình huống của con trai, thấy Tiểu Giai Giai dương nanh múa vuốt chiếm đoạt tài sản của Tống Tiểu Uy, lập tức biểu thị bất mãn: “Ai, Lưu Trấn Đông, nhà cậu sinh là con gái sao? Có nghĩ lấy chồng chưa?”

“Hiện tại con gái đều nuôi như con trai, thế nào, lạc hậu rồi sao.” Lưu Trấn Đông xoay người lườm lườm, bây giờ con gái đều quyết đoán hơn cả con trai, hắn rất hài lòng con gái mình, đây là quyết đoán, có biết không.

Trừng Lưu Trấn Đông không chỉ không biết giáo dục con gái, còn một bộ dương dương tự đắc, Tống Uy xoay xoay cổ hô: “Tiểu Uy, đánh em nó.”

“Đừng nói nhảm, Tiểu Uy, anh trai phải biết nhường em gái, đây là lẽ phải.” Lưu Trấn Đông nhanh chóng ngăn cản.

Quay đầu, Tống Tiểu Uy mặc kệ baba bất lương, tự mình chơi ngón tay, dáng vẻ không muốn nhìn tới đám người to to nhỏ nhỏ, khiến cái dì ở một bên vui vẻ.

“Được rồi, chúng ta kết thông gia thế nào?” Tống Uy hăng hái bừng bừng thắng được tiền mặt bỏ vào cái túi đã chuẩn bị từ trước.

“Cảm ơn đã cất nhắc, bất quá không cần, nhà tôi chỉ tìm con rể ở rể thôi.” ltf nhìn thấu bản chất bất lương của Tống Uy lời lẽ nghiêm túc từ chối.

Giáo sư Giang vẫn luôn không nói cái gì, đối mặt ánh mắt nhìn qua, mỉm cười nói: “Nhà chúng tôi không có con gái nhỏ vừa độ tuổi, cho dù có, về mặt kinh tế, sợ rằng không thể đạt tới tiêu chuẩn ngài yêu cậu.” Những người lớn mưu cầu danh lợi ghép đôi cho đứa nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, thật đúng là thú vui ác tính không bình thường.

“Được rồi, Cao Viễn, vị kia nhà cậu có mang?” Tống Uy bị từ chối lần hai chuyển sang mục tiêu kế tiếp.

“Xin thứ cho tôi từ chối, tôi không muốn làm baba xấu can thiệp tự do hôn nhân của con gái.” Cao Viễn bị Tống Uy nhìn chằm chằm lầm bà lầm bầm, nếu không phải nể tình mấy năm mới gặp được, chỉ riêng nội dung bất lương trong điện thoại lần trước, y đều muốn đập Tống Uy một trận, bất quá, hiện tại hẳn là đánh không lại.

“Tôi chỉ là quan tâm hỏi han một chút thôi, thật không phóng khoáng.” Tống Uy bĩu môi, Cao Viễn bốc đồng trước sau như một, cư nhiên có thể cưới được vợ, thật không có thiên lý.

“Có hay không có đều giống nhau, tôi không muốn, con nít ồn chết đi được.”

Nhìn Cao Viễn mạnh miệng, “Nếu không muốn, mỗi lần thấy Lưu Giai Giai cứ ôm không buông làm gì?” Giáo sư Giang không có chuyện liên quan tới mình cũng tìm một câu tán gẫu. Bị gạt qua một bên im hơi lặng tiếng, không phải thói quan làm người của y.

Nói gì vậy, Cao Viễn bất mãn, câu này của giáo sư Giang nghe giống như y là biếи ŧɦái vậy. Còn không phải bởi vì Lưu Trấn Đông kiên quyết không cho y ôm, y mới khăng khăng muốn ôm thôi.

Làm thẩm phán nhiều năm, hành sự tự nhiên cũng ổn trọng hơn. Buông tha chuyện tỏ ra thông minh, Cao Viễn lập tức chuyển chủ đề nhạy cảm nói về vợ chồng họ, nói: “Hai người lưu lại trong quân đội cũng tốt, nhưng đứa nhỏ làm sao đây? Dù sao cũng phải đi nhà trẻ, điều kiện quân cho dù tốt, vẫn không dễ chịu bằng trường học Bắc Kinh chứ? Nó nhỏ như vậy đã để ông nội bà nội nuôi? Cậu cũng nên suy nghĩ cho Tống Tiểu Uy nhà cậu.” Để Tống Tiểu Uy cho ông nội bà nội trông hộ, Cao Viễn vẫn rất sợ tác phong quân phiệt ngoan cố nhà Tống Uy, cực kỳ không dễ xem, đây cũng không phải chủ ý tốt.

“Cậu nói cái gì vậy?” Tống Uy liếc mắt, “Ngày đầu tiên tôi sinh ra, chính là vì vinh quang và mong đợi của cha mẹ mà sống, lẽ nào từng tuổi này, tôi còn phải vì nhân sinh đời kế tiếp mà sống sao? Một người nào có nhiều thời gian để lập lại vậy? Tôi có con đường của tôi, con tôi cũng có con đường nhân sinh của nó.”

Câu này không sai, Tống Uy thời niên thiếu bị “thống trị đàn áp”, có chút bóng ma trong lòng, Cao Viễn không nói, bên tai truyền tới tiếng Lưu Trấn Đông bật cười.

“Làm sao? Làm sao?”

Giơ tay chỉ Tống Uy, Lưu Trấn Đông cười haha nói: “Tối hôm qua tôi gϊếŧ tới nhà cậu ta, vừa vặn đυ.ng phải chú Tống lấy lòng cháu nội. Cậu không thấy đâu, Tống Uy ngồi bên cạnh, nhìn tới nhe răng toét miệng, nước miếng sắp chảy xuống tới nơi, bộ dạng đó muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.”

Hơi tưởng tượng, Cao Viễn lập tức giật mình, ngay cả bộ dạng chú Tống nghiêm nghị tới hà khác cười lên y còn không tưởng tượng ra được, càng không cách gì tưởng được bộ dáng chú Tống lấy lòng cháu nội, nghĩ thế nào cũng thấy ớn cả người.

“Đều là cha mẹ, này rất bình thường.” Giáo sư Giang quay đầu nhìn thoáng qua, Tiểu Giai Giai được nuông chìu còn đang ồn ào với Tống Tiểu Uy, “Đúng rồi, Tống Tiểu Uy hình như tâm tình không tốt a, làm sao vậy?”

“Không có gì, đang giận lẩy thôi.” Tống Uy hừ một tiếng, “Sáng sớm hôm nay cư nhiên giở thói ngang ngược không nghe lời, tôi lấy hình chụp nó đeo nơ lụa đỏ lõa mông, in phóng đại ra giơ cho nó xem.”

…..

Giơ ngón cái, Lưu Trấn Đông than thở, “Ác quá.”

“Không có chi, không có chi.” Tống Uy cẩn thận nghễnh đầu, hơi hơi sờ cằm.

Sờ bài của mình, giáo sư Giang cảm thán, cuối cùng y cũng rõ nguồn gốc vẻ mặt âm trầm của Tống Tiểu Uy rồi, có ba bất lương thế này, nhóc con kia muốn không mất tinh thần cũng không được.

Thật đáng thương, dù sao tấm hình đeo nơ lụa đỏ cởi truồng đó là Tôn Lợi chụp, Cao Viễn nhiều ít có chút trách nhiệm liên quan lập tức bày tỏ đồng tình với Tống Tiểu Uy bị baba bất lương khi dễ.

Nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ đoan chính ngồi trên đầu gối Vương Tuấn, Trần Tố thương hại đưa tay sờ sờ, thật đáng thương mà.

“Chị… chồng chị thật thú vị.” Quay đầu xem các nam nhân còn lớn tiếng ầm ĩ hơn các cô, các cô xoay người cùng nhau bày tỏ quan điểm từ tận đáy lòng với Tống Uy phu nhân Lộ Thiên Nghi.

“…” Cô lễ độ, hàm súc hơi nhếch môi, nói: “Kỳ thật, dạo này tôi mới biết được anh ấy có khiếu hài hước thế.”

Thật không? Tôn Lợi cảm thán. Quả nhiên là bạn bè Cao Viễn, mỗi người ẩn giấu thật sâu, không lộ vết tích.

Xoay vòng sờ bài, cuối cùng vẫn đem đề tài dời lên người Cao Viễn.

Trong một đám bạn bè lăn lộn với nhau từ nhỏ này, bên ngoài ôn hòa, bên trong hờ hững hơn bất luận kẻ nào, đây chính là bản chất của Cao Viễn, chỉ có khi y có huyết mạch của mình, nhân sinh của Cao Viễn mới có thể chân chính ổn định.

“Trung y Tây y đều khám rồi, hai vợ chồng bọn tôi đều không có vấn đề gì, cho nên không có thai, bác sĩ nói có thể là do khẩn trương. Cũng đã tới chỗ lão trung y, một câu [tất cả bình thường, lúc nên có thì có, thanh niên gấp cái gì!] liền đuổi bọn tôi về nhà.”

Đúng vậy, vậy là tốt rồi. Đề tài nhạy cảm này trong sự phối hợp ăn ý liền ngưng lại.

Phía sau pha trò, đằng trước cũng không yên tĩnh. Bị mẹ và các dì thiện ý lừa gạt, vung vẩy cánh tay béo mũm mĩm, Tiểu Giai Giai sáng sủa vui vẻ, ê ê a a phô bày tài nghệ, mỗi một khúc đồng dao non nớt đều được người cả xe hoan hô.

Nghe tiếng ca của Tiểu Giai Giai, Lưu Trấn Đông vui vẻ vô cùng. Tiểu Giai Giai nhà hắn tập hợp hết một thân ưu điểm của hắn và vợ, khuôn mặt đẹp, cá tính sảng khoái, rộng rãi không sợ thiệt, tiểu thiên sứ như vậy trên thế gian này là độc nhất vô nhị.

“Được rồi, không biết Tiểu Giai Giai nhìn thấy Thẩm Dục còn có thể nhận ra không?” Liếc bộ dạng đắc ý của Lưu Trấn Đông, Cao Viễn ám chỉ.

“Dừng!” Lưu Trấn Đông la hét, “Thuần khiết, thuần khiết một chút có được không.”

“Không thuần khiết chính là cậu đó.” Cao Viễn hừ hừ.

Dòm hai tên cãi nhau, giáo sư Giang vẫn bảo trì khiêm tốn cười híp mắt, xem ra, Lưu Trấn Đông ngoài miệng thật cứng, trong lòng lại âm thầm đau buồn cho tương lai của Tiểu Giai Giai.

“Ai! Vương Tuấn, đừng có chen một chỗ với Trần Tố nữa, qua đây, qua đây.” Tống Uy kêu la. Đều ngồi cách bạn đời của mình, dựa vào cái gì Vương Tuấn và Trần Tố ở chung một chỗ khanh khanh ta ta?

Xem nhẹ bọn họ nói chuyện tào lao, Vương Tuấn mắt điếc tai ngơ tiếp tụckhông quan tâm.

Thái độ ngạo mạn không thỏa hiệp này, lập tức dẫn tới tiếng ồn ào. Giang Minh Hoa và Giang Diệp đều cười đứng dậy nhìn sang, Tống Uy phu nhân lần đầu tiên chân chính tiến vào vòng tròn quan hệ cá nhân của Tống Uy, xem từ đầu tới cuối, cô không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt đám nam nhân đạp ghế ầm ĩ, hành vi của bọn họ thật sự buồn cười.

“Vương Tuấn! Vương Tuấn!” Theo tiếng ồn ào càng ngày càng cao, Trần Tố không chịu nổi, nhanh chóng ôm lấy Tống Tiểu Uy, cười cười thúc Vương Tuấn, “Đi đi, đi đi.”

“Một đám to mồm.” Từ đôi môi kiên nghị phun ra bốn chữ, Vương Tuấn vẫn đứng lên, không đợi đi qua, đã có người muốn đổi tay.

Một đôi tay túm Tống Tiểu Uy khỏi đầu gối Trần Tố chuyển giao cho mẹ xinh đẹp của đứa nhỏ. Chỉ là, khi Tống Uy tuyệt không chủ động rời bàn mạt chược lại ngồi vào vị trí bên cạnh Trần Tố, bên trong xe an tĩnh rất nhiều.

Nhìn Tống Uy đổi tay ngồi xuống vị trí Vương Tuấn mới ngồi, trong trí nhớ hầu như chưa từng tiếp xúc Tống Uy gần như vậy, Trần Tố giật mình. Giao du nhiều năm, trong vòng giao thiệp hẹp đến không thể hẹp hơn của cậu, Trần Tố kính nể Tống Uy. Loại kính nể này đến từ cảm giác nhìn không thấu và cự ly mơ hồ không thể đột phá. Bất kể tô điểm thế nào, Tống Uy đều là một người vô luận bên trong hay bên ngoài đều âm lãnh và đạm mạc, mà vừa vặn người như vậy, mỗi một lần lộ ra tình cảm con người, đều có thể làm mềm phòng tuyến sâu bên trong nội tâm bạn bè.

Tống Uy đổi tay với Vương Tuấn ngồi chỗ này không phải nghỉ ngơi, y có lời muốn nói với Trần Tố.

Có Vương Tuấn thêm vào, phối hợp với giáo sư Giang lão luyện thành thục, trên cơ bản liền ngăn chặn đề tài không dinh dưỡng. Huống hồ, Tống Uy máu cờ bạc mười phần đã nhanh như chớp chiếm vị trí bên người Trần Tố, bản thân chuyện này đã là bát quái lớn siêu cấp quỷ dị. Mỗi người đều vểnh tai, tích cực chờ sự tình phát triển.

Tiếng náo nhiệt chợt ngừng, khiến bên trong xe yên lặng gần như ngưng trọng. Hai tài xế phía trước thay phiên lái xe hiếu kỳ vô cùng, càng nín thở mà đợi.

Tống Uy muốn làm gì? Không đến mức thật sự muốn đem Tống Tiểu Uy giao cho Trần Tố nuôi đấy chứ? Nhìn thoáng qua Vương Tuấn không biểu tình gì, Cao Viễn mấp máy miệng hỏi dò.

Không thể nào, Lưu Trấn Đông nhếch khóe môi xua tay, đừng thấy Tống Tiểu Uy lớn lên giống ba nhóc, một bản thu nhỏ âm u, nhóc chính là bảo bối của Tống gia với Lộ gia đấy, vì vấn đề Tống Tiểu Uy ở nhà ai, ông nội bà nội và ông ngoại bà ngoại đã ngoài sáng trong tối tính toán rõ ràng, Tống Uy dám mang Tống Tiểu Uy giao cho Vương Tuấn Trần Tố nuôi thật, tai họa gia đình ngay lập tức.

Vậy, đến cùng Tống Uy muốn nói cái gì với Trần Tố?

Xe bay nhanh trên đường cao tốc, bên trong xe một mảng tĩnh lặng, Trần Tố ngồi sóng vai với Tống Uy đều có chút lúng túng, Tống Uy có lời gì muốn nói với cậu sao?

Lại cách một đoạn, Tiểu Giai Giai không nhịn được giùng giằng chân nhỏ trên đùi mẹ, Tống Tiểu Uy chạy đến chỗ trống đằng sau cướp lại tập tranh nhóc thích nhất bị Tiểu Giai Giai quăng lung tung.

Xoa xoa cần cổ ngóng lên mỏi nhừ, liếc mọi người phía trước lắc đầu, thời gian chuẩn bị cũng quá dài đi, Tống Uy là nhẫn nhịn, hay là âm trầm? Dò không rõ chân tướng trong đó, thật đúng là không tiện nói.

Tống Uy động rồi, vươn tay ra, Trần Tố không hiểu gì hết cũng lập tức đưa tay thăm dò nắm lấy.

Nhìn Trần Tố, Tống Uy nói: “Cho tới nay, có câu nói luôn nghẹn trong họng, vẫn không nói với cậu.”

Cái gì? Cái gì? Trong không khí lờn vờn khí tức màu hồng mập mờ, vợ Lưu gia đè chặt vợ Cao gia hưng phấn không rõ, ổn trọng, ổn trọng, tuy rằng quả thật tràn ngập ánh sáng hồng nhạt mập mờ, nhưng tuyệt đối không có khả năng phát sinh gì gì đó.

“Ngài… Mời nói.” Tay còn bị Tống Uy nắm không buông, Trần Tố vội vàng nói, “Tôi có cái gì không đúng, xin chỉ ra chỗ sai.”

“Thật lâu trước đây tôi… Đi đi đi, đi qua một bên.” Tống Uy nghiêng đầu trừng Tống Tiểu Uy từ sau lưng ghế ló đầu ra, “Người lớn nói chuyện, con nít đừng sáp vào.”

Tống Tiểu Uy tò mò rụt đầu về, vợ Lưu gia đúng lúc ôm lấy Tiểu Giai Giai nhào qua ngóng nhìn, nói đi, nói mau, mọi người đang nghe đó.

Đuổi đám nhóc con dư thừa đi, Tống Uy tiếp tục nói: “Trước đây, đại khái là lúc Vương Tuấn và cậu chuyển tới gần Bắc Đại ấy, bọn tôi đã thương lượng có nên vì sự cố phát sinh lúc mới quen mà kiểm điểm xin lỗi không, vụ thương lượng này vẫn kéo dài cho tới nay, bọn tôi vẫn như trước lưỡng lự không tiến lên. Nguyên nhân là bọn tôi tin chắc rằng, vô luận thời gian có quay lại lúc đó bao nhiêu lần, dựa vào tâm tình và tính cách lúc đó, chúng tôi đều sẽ làm như vậy. Thay đổi, là chúng tôi sau này, cũng không phải chúng tôi lúc đó.”

Là chuyện này a, Trần Tố nói không nên lời.

Trần Tố thật sự nói không nên lời, có thể sự kiện “Hủy thi diệt tích” trong lòng một người có cá tính, có tôn nghiêm mạnh mẽ, sẽ là một vết rạn rất sâu không thể bù đắp, nhưng đối với Trần Tố lúc đó có chút ngu muội, tính cách có chút trì độn, yêu cầu với cuộc sống rất thấp mà nói, chỉ cảm nhận được vui mừng sống sót sau tai nạn. Về sau lại phát sinh rất nhiều chuyện, không ngừng khảo nghiệm tự tôn của cậu. Chờ tới khi cảm thấy vững chắc, Vương Tuấn đối với cậu không muốn xa rời và yêu thương, không ngừng lấp đầy thiếu sót và tiếc nuối của lời xin lỗi trên miệng.

“Bọn tôi cảm thấy, xin lỗi cậu rồi, liền đồng nghĩa với việc phủ nhận ý trời khiến chúng ta quen biết lúc đó. Cho nên, bọn tôi đều quyết định không biểu thị xin lỗi trên đầu môi.” Tống Uy nhéo nhéo xương trên tay Trần Tố, mấy bước quay lại phía sau, giơ chân đá Cao Viễn nhường chỗ.

Hóa ra là “xin lỗi” a, hừ, phương thức xin lỗi ngụy trang thành “không xin lỗi” này, thật đúng là không được tự nhiên, lại còn gây ra màu phấn hồng đầy không khí, làm hại thật nhiều người tâm địa không thuần khiết tim đập thật mạnh, thật là.

Trần Tố giống như nhận được lời xin lỗi chân thành nở nụ cười, người đã lớn chừng đó rồi, còn chơi trò không được tự nhiên, thật buồn cười