Ngoại trừ im lặng cũng chỉ có lặng im, người cãi nhau hẳn là bị lời của ông cụ dọa sợ.
Rốt cuộc có người lên tiếng, “Có một việc tôi vẫn không rõ ràng lắm.” Đó là người bên Cố gia, là một vị lão nhân không mở miệng rất bình thường thế nhưng vừa lên tiếng liền uy nghiêm bức người, ông hẳn là trưởng bối lớn nhất Cố gia, mặt trông rất quen, Trần Tố nhớ ra, ông chính là ông lão đứng chung một chỗ với cha Lưu Trấn Đông trong tiệc đính hôn của Tống Uy, ông lão đảo qua bọn họ chậm rãi nói: “Vừa nãy các người vẫn nói Cố gia dùng quyền lực muốn độc chiếm tài bảo của Vương gia, đó là có ý gì?”
Hiển nhiên không ít người bị lão trung y nói cho giật mình, đặc biệt người bên Cố gia rất là mờ mịt.
Trọng tâm câu chuyện là người Vương gia nêu ra trước, họ không dám nhìn cha Vương Anh Đường, tự nhiên là không nói nữa. Người không biết đều nhìn Trần Tố, Trần Tố cũng rất giật mình đối với lời của lão trung y, ánh mắt ông lão nghiêm khắc, gương mặt đám người Cố gia đầy chấm hỏi, Trần Tố nói thật nhỏ: “Có người nói trước Cách mạng văn hóa Vương gia đem một số lớn đồ cổ dựa vào quan hệ Cố gia len lén đặt trong két bảo hiểm của ngân hàng nước ngoài, vài thập niên sau sẽ do con của đứa trẻ sinh ra bởi quan hệ thông gia của hai nhà lấy ra.”
“Cậu nói mê sảng cái gì vậy?” Lão trung y cau mày nói: “Làm sao có thể? Năm ấy đầy đường cái đều là tranh chữ tịch thu, so với liên quân tám nước xâm lược còn loạn hơn, cho dù giấu trong sân nhà mình còn không an toàn, chớ nói chi là đặt ở cái gì ngân hàng nước ngoài, niên đại đó ít ngoại hối quốc hữu
(sở hữu Nhà nước)như vậy. Ngân hàng có két bảo hiểm hay không tôi không biết, tôi lại không có tiền để gửi, nhưng, ở thời đại kia là chuyện không thể nào, niên đại ấy dù cho cậu muốn vào cánh cửa đó cũng phải tra ba đời nhà cậu, giấu ở đằng kia còn không an toàn bằng chôn trong sân nhà mình, lời này các người nghe được từ chỗ nào? Các người có phải là xem phim Mỹ nhiều quá, đầu óc mơ màng rồi không?” Lão trung y dùng ánh mắt từng trải vài thập niên đảo qua sắc mặt vài người, ông cụ lập tức hiểu rõ, “Người xưa không cam lòng phồn hoa biến mất liền truyền cho đời sau ý niệm giả tưởng, đừng nói là, oán hận của hai vợ chồng này là vì loại sự tình này mà thành chứ?!”
Bà là vật hi sinh Vương gia tự mình huyễn tưởng sao?
Ông ngoại Vương Tuấn mặt đều xanh lét: “Đây là có chuyện gì!” Ông lão nhìn bốn phía: “Những lời hỗn trướng này là ai nói?” Ông lão nhìn chằm chằm Trần Tố, Trần Tố tự nhiên không dám nói là nghe từ Vương Tuấn, lập tức quay đầu nhìn cha Vương Tuấn, mọi người theo phản ứng của Trần Tố cùng nhau nhìn Vương Anh Đường, Vương Anh Đường lạnh lùng đứng thẳng nhìn lại lão trung y và Cố lão.
Cố lão đã tức phát run: “Cố gia chúng ta là tam đại bần nông, năm đó ta mười ba tuổi làm công cho Vương gia các người không sai, theo kế toán đến tỉnh ngoài thu tiền liền cùng ĐCS nháo cách mạng, lúc đó ta đem khoản thu lên tới một ngàn đồng đại dương
(cỡ 55 vạn tệ)quyên cho đảng, thế nhưng ta viết là Vương gia các người quyên, nếu không phải như vậy, sau Kiến Quốc, tội tư bản Thượng Hải tích trữ đầu cơ nhiễu loạn thị trường, nếu không nhận quyên một ngàn đồng Đại Dương này cũng đủ cho Vương gia các người chắc chắn ngồi tù! Anh
(chỉ Vương Anh Đường)bằng cái gì vu hãm Cố gia bọn ta! Cố gia cho tới bây giờ đều không thiếu Vương gia các người, một ngàn Đại Dương kia chính là tiền mua mạng Vương gia các người! Thượng Hải mở Hộ
(tên gọi tắt của Thượng Hải)hơn trăm năm, toàn bộ là tư bản nhà giàu mới nổi, trải qua bao nhiêu tẩy trừ nào có cái gì danh môn thế gia? Khó trách anh nhìn Cố gia bọn ta không vừa mắt, ta vẫn cho là năm đó Cố gia bọn ta kiệt lực phản đối các người kết hôn nên anh ghi hận trong lòng, nguyên lai lại là có chuyện như vậy!” Cố lão hoàn toàn tức giận giơ quải trượng liền đánh.
Hiện trường nhất thời hỗn loạn lên, ai cũng không ngờ bắt lấy quải trượng của ông lão là bà, hẳn là nói trong tất cả mọi người đang khϊếp sợ thì bà bình tĩnh nhất, bà bắt lấy quải trượng của ông lão: “Ba, con biết sự thật, con vẫn biết Cố gia vô tội!”
Phát ngôn của bà không thể nghi ngờ là một quả bom, ông lão khϊếp sợ quay đầu nhìn chằm chằm con gái, bà bình tĩnh dựa vào bên giường cầm lấy quải trượng của ông lão nói: “Con là con gái ba, con sinh trong nhà này, lại ở vào thời đại như vậy, con không phải không biết.” Bà nói rất đương nhiên.
“Vậy — vậy tại sao con không nói rõ ra với nó?”
“Giải thích liền phải ly hôn.” Bà bình tĩnh khiến người khác không rét mà run, “Con yêu hắn, hắn không yêu con.”
Bà nhìn cha mình, “Ngài không cách nào hiểu. Con thật sự thích hắn, muốn cùng hắn bạch đầu giai lão, con dùng phương pháp không ly hôn giữ lại hắn ba mươi năm, coi như hắn chưa từng yêu con, con cũng là vợ trên pháp luật của hắn, thẳng đến sinh mệnh con kết thúc cũng không thể thay đổi.”
Mọi người nhìn bà, bà vẫn khoan thai như vậy: “Đến bây giờ con có thể sắp phải chết rồi, con cũng không biết có phải yêu hắn hay không, con ngay cả cái gì là yêu đều không hiểu lắm, nhưng con thật sự không hận hắn, lúc con ôm con của hắn là hạnh phúc thật sự chưa bao giờ có được, cho tới nay con chỉ hối hận vì sao lại dùng tay mình bóp cổ đứa nhỏ con chân thành chờ đợi nó sinh ra.” Bà nhìn hai tay mình, “Con vẫn nhớ rõ cảm giác đứa nhỏ trong tay con,” bà liếc mắt nhìn Vương Anh Đường nói: “Yêu, tôi từng yêu tê tâm liệt phế! Hận, tôi từng hận thống thống khoái khoái! Bác sĩ nói tôi sống không được nửa năm, sang năm anh có thể cưới cô gái anh muốn cưới,” bà ra hiệu luật sư của bà đem công văn muốn kí ngay từ đầu đặt lên đầu gối, “Đây là cổ quyền Vương gia mười năm này tôi ác ý thu mua muốn mượn sản nghiệp của Vương gia nắm trong tay, hiện tại lấy giá hợp lí bán cho anh, không phải là bởi vì tôi sống không lâu nghĩ thông suốt rồi, mà là bởi vì tôi ngay cả hận cũng không biết nên hận thế nào.”
Dưới vẻ ngoài bình thường, bà là một người phụ nữ lợi hại, cha mẹ Vương Tuấn quả nhiên đều không dễ chọc, bà chính thức kí tên mình lên văn kiện.
Vương Anh Đường nhìn chằm chằm bà khàn khàn hỏi: “Tại sao cô không nói cho tôi biết, tại sao!”
“Đúng nha, vì sao không nói? Lúc đó tôi cũng không biết vì sao không nói cho anh, tôi chỉ muốn kéo dài hôn nhân, nhưng bây giờ tôi biết nguyên nhân khác rồi,” bà nhìn Vương Anh Đường: “Anh là người dựa vào giấc mộng xa xỉ từng có của người đi trước để duy trì tôn nghiêm mà sống, hiện thực sẽ chỉ đánh vỡ mộng của anh, khi đó tôi yêu anh không muốn đánh nát giấc mộng của anh,” bà an nhàn bình tĩnh, “Hiện tại mộng này tuy rằng nát, nhưng mà không phải anh ở trên chính giấc mộng của mình thành lập gia nghiệp hào phú thuộc về chính anh sao.” Bình thường như bà cũng có lúc rực rỡ loá mắt.
Người khác không đành lòng nhìn Vương Tuấn, như vậy Vương Tuấn chính là vật hy sinh của hai vợ chồng họ.
Trần Tố nắm tay Vương Tuấn, Vương Tuấn rất lạnh nhạt bộ dạng không hề bị ảnh hưởng. Đây không phải là biểu hiện ra lạnh nhạt, Trần Tố nắm tay Vương Tuấn không cảm giác được cứng ngắc từ da thịt trong tay Vương Tuấn, Vương Tuấn trở tay cầm ngược tay Trần Tố, tay Vương Tuấn lớn mà ấm áp.
“Các người về đi,” bà ý bảo hai đứa con trai khác của Vương Anh Đường đỡ ông sắc mặt trắng bệch đi, “Thay ta nói với hai đứa, thật xin lỗi!”
Hai đứa con trai kia lặng lẽ đỡ Vương Anh Đường trong nháy mắt già đi lướt qua bên người Vương Tuấn. Ngoài cửa là nữ nhân vốn đứng dưới lầu, bà ta thấy Vương Tuấn lên lầu thì khϊếp sợ đi theo, những gì xảy ra bà ta đều nghe được thấy được, bà ta đỡ Vương Anh Đường không tiếng động rời khỏi.
Trong chớp mắt cửa khép lại, bà cầm lấy ga giường thống khổ che bụng vặn xoắn thành một đoàn, biến hóa đột ngột khiến tất cả mọi người có chút kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là tìm bác sĩ.
“Không được mở cửa!” Mồ hôi lạnh của bà chảy xuống, thanh âm vẫn mạnh mẽ như cũ: “Để cho bọn họ đi đã, tôi không nghiêm trọng.”
Không thể từ lời nói của bà phỏng đoán trong những câu vừa nãy có bao nhiêu là thật, lại có bao nhiêu là giả, tâm tình mỗi người đều rất phức tạp, tóm lại vô luận lời của bà thật hay giả, Vương Anh Đường mai sau đều sẽ sống trong tự trách, bà là người thắng!
Ông lão nặng nề gõ gõ quải trượng thất sắc buồn bã trầm mặc không nói.
Bà rất đau, mọi người đều không có cách nào. Lão trung y nhanh chóng tiến đến đặt rương thuốc xuống lấy ra hộp châm, bên trong có các loại châm dùng để châm cứu, mấy cây châm chuẩn xác đâm vào huyệt đạo của bà, có hiệu quả nhanh chóng, thống khổ giảm mạnh không ít, lão trung y rất thưởng thức: “Không tồi, có trách nhiệm, có quyết đoán! Vương Tuấn bề ngoài giống cha, nhưng cá tính lại giống cô.” Lão trung y thoáng nhìn Vương Tuấn tay trong tay với Trần Tố.
Nhấn nút điện tử khẩn cấp đầu giường, nhóm bác sĩ rất nhanh chạy đến, đau đớn của bà được khống chế xuống, chỉ là càng thêm tái nhợt, tiêu hao thể lực rất nhiều, lão trung y chuyên chú tiếp tục hạ châm, các bác sĩ đi vào cầm dụng cụ chuyên dụng có chút không có đất dụng võ nhìn từng cây ngân châm liên tiếp chính xác khiến bà từ trong thống khổ mà an tĩnh ngủ say, lão trung y hạ xuống một châm sau cùng liền đứng lên xoay người chuẩn bị cùng Vương Tuấn nói tình huống của bà.
“Ngài…ngài…ngài là!!” Bác sĩ chủ nhiệm cầm đầu tổ cấp cứu đi vào nhìn chằm chằm lão trung y thất thanh kêu to lên!
Bị ngắt lời khiến ông cụ rất không thích, lão trung y nhíu mày nhìn y, vị bác sĩ trung niên không tin nổi nhìn chằm chằm lão trung y kêu: “Ba!!!!”
Lão trung y kinh hãi trừng y, thật lâu không thể tin: “Cậu không phải Kiến Trung đó chứ?!”
“Phải, con là Kiến Trung! Ba! Đã nhiều năm như vậy ngài… ngài thế nào còn sống?!”
Trần Tố giật mình hỏi: “Vương Tuấn, anh không phải nói người nhà ông cụ mất hết rồi sao?!”
Lão trung y thất thanh cao giọng nói: “Các con không phải đều chết hết rồi sao?”
“Là ai nói?” Con ông cụ khóc kêu: “Bọn con vẫn ở quê chờ ngài về nhà! Là ai bịa đặt vậy!”
Lão trung y không nói gì, xem ra người bị hại từ nghe nhầm đồn bậy cũng không phải chỉ một mình Vương Anh Đường.
Ô long
(hiểu lầm không mong muốn)thiệt lớn nha! Cao Viễn bên cạnh vừa nhìn vừa nghe cảm thán quả nhiên là tòa án và bệnh viện chuyện xưa nhiều nhất a.