Vương Tuấn đã làm xong bữa tối, mùi gạo mới rất thơm, rau xào có nấm hương Trần Tố thích ăn.
Trần Tố vào nhà, một mình mở gian phòng nhỏ để tạp vật cạnh thư phòng bình thường ít dùng tới, chính là cái phòng Vương Tuấn dùng để nhốt cậu, đi vào liền không ra ngoài.
Vương Tuấn đứng ở cửa phòng nhìn Trần Tố, Trần Tố đứng dựa vào tường.
“Làm sao vậy?” Vương Tuấn nhìn Trần Tố, bộ dáng Trần Tố bây giờ rất hăng hái tinh thần, xem ra là muốn cùng anh chơi sách lược, biểu tình một chút cũng không đau khổ động lòng người.
“Có một việc em nói ra anh sẽ tức giận, không nói lại không được, em ngồi trong này trước hai ngày vậy.”
“Em là nói chuyện Tống gia? Anh không tức giận, Tống gia đối với sự thay đổi chủ ý của Tống Uy vẫn rất cảm kích công lao đó của em, chuyện này em có thể không cần để ý.” Vương Tuấn nhìn Trần Tố nói: “Anh không nói gì em đâu, anh làm đồ ăn ngon cho em rồi, không đói sao?”
Tâm tình Vương Tuấn phức tạp, trong tiệc đính hôn của Tống Uy Vương Tuấn tìm Tống Uy hỏi vì sao y lén gặp Trần Tố, khi đó Tống Uy đã nói chuyện mẹ anh, nếu không phải trong hội trường Trần Tố và cô dâu cãi nhau trước, Vương Tuấn cũng sẽ không bỏ qua cho Tống Uy, lúc đó Vương Tuấn tức giận, Vương Tuấn căm ghét người khác nhắc tới mẹ, đối với anh mà nói, anh không có mẹ! Tống Uy vượt quá giới hạn rồi! Sau đó lại đuổi theo Trần Tố đi ra ngoài, khi đó tâm tình Vương Tuấn cũng là ác liệt, cho nên anh mới để cho Trần Tố đi một mình, anh một mình lái xe chạy vòng quanh đường lớn nửa ngày, sau về đến nhà tâm tình rốt cục lắng xuống, Vương Tuấn liên tưởng đến mấy ngày nay bộ dạng Trần Tố tinh thần hoảng hốt, Trần Tố chính là vì cái này mà phiền lòng sao?
Vương Tuấn đã tĩnh lặng lại, từ ba năm rưỡi trước Vương gia muốn Vương Tuấn ký công văn buông tha quyền thừa kế tài sản, ngay lúc đó Vương Tuấn không kí. Sau Vương gia dùng thủ đoạn pháp luật đều đóng băng bất động sản và tài khoản của Vương Tuấn, sau khi bọn họ lấy đi hết thảy, Vương Tuấn đem tiền từ khi bắt đầu nhớ được đều trả lại cho Vương gia, vì khoản tiền này anh bán đi toàn bộ phần kinh doanh mà anh đã bỏ vốn và bọn Cao Viễn tham gia quản lí, một khắc đó Vương Tuấn không cảm thấy nợ Vương gia nữa, cũng không còn để ý chuyện Vương gia, mấy năm nay Vương Tuấn còn thường có việc làm ăn đi tới Thượng Hải, Vương Tuấn đã được giải thoát từ trong gông cùm xiềng xiếc, nhưng cho dù vậy Vương Tuấn vẫn không muốn gặp người gọi là mẹ, căn bản không muốn biết chuyện của bà, cũng không muốn gặp lại bà, nhưng Trần Tố vì anh mà phiền muộn sao?
“Đi thăm bà đi.” Trần Tố nhẹ nhàng thở dài nói ra những lời Tống Uy nói với cậu, “Cho dù oán hận hơn nữa, anh cũng ngẫm lại bà ấy là mẹ ruột anh, sinh mệnh bà thật sự sau cuối rồi, chăm sóc người thân trước lúc lâm chung là bổn phận của anh, anh không đi em liền không đi ra.” Trần Tố quyết định cùng Vương Tuấn làm đến cuối cùng, dù sao trước đó Trần Tố chọn căn phòng này gần điều hòa ấm áp, bị đói không phải chuyện lớn, Trần Tố vốn không có tinh thần ăn uống quá lớn.
Vương Tuấn đồng ý, là vì Trần Tố mà đồng ý.
Lần này trở về, Vương Tuấn sớm đã nhận ra tâm tình Trần Tố có chút bất an, trước kia Vương Tuấn suy đoán Trần Tố bất an là do nɠɵạı ŧìиɧ? Hoặc là bởi vì dư luận xã hội? Vương Tuấn vẫn đang suy đoán, cái trước không có khả năng, Vương Tuấn rất tự tin. Cái sau sao? Vương Tuấn bắt đầu cảm thấy anh hình như ở vài chỗ cùng Trần Tố tâm linh không bất tương, bất quá cái này Vương Tuấn không lo lắng, nhìn ra Trần Tố vì chuyện của anh mà lo lắng, Vương Tuấn vui vẻ, cao hứng, thật cao hứng! Chính là bởi vì như vậy Vương Tuấn mới đi gặp bà, là vì Trần Tố.
Quyết định muốn đi, Trần Tố gọi điện thoại cho Tống Uy hỏi thăm tình huống của bà. Tình trạng bà rất kém, hình như bà tìm Vương Tuấn rất nhiều năm, Vương Tuấn cũng là cái tên sau này, không phải tên ban đầu của anh, không ai biết chuyện Vương Tuấn bị đưa tới Bắc Kinh. Mãi cho đến khi Tống Uy lần này xin nghỉ phép về thăm người thân, y bớt chút thời gian đến bệnh viện thăm một vị cấp trên nằm viện thì gặp được cha Vương Tuấn, Tống Uy hiếu kì liền đi theo tới một gian phòng bệnh nghe được một ít đối thoại xác định bệnh nhân chính là mẹ Vương Tuấn. Tống Uy cũng rõ tính tình Vương Tuấn nên không nói ra, chỉ là bảo Trần Tố để hai người bọn họ tự quyết định. Tống Uy ở trong điện thoại đặc biệt nhắc tới Vương Tuấn và cha anh ngoại hình phi thường giống nhau.
Trong điện thoại, Trần Tố lại một lần nữa vì chuyện hôm nay xin lỗi Tống Uy. Tống Uy ngược lại cũng nhẹ nhõm, vứt bỏ hình tượng xinh đẹp, y và Lộ tiểu thư sẽ yêu xa không liên quan đến vật chất không chịu ảnh hưởng cha mẹ, gia đình. Tống Uy nói không thể cũng hai người đi bệnh viện, nghỉ phép thăm người thân đã kết thúc rồi, sáng mai lên xe lửa đi, lần này phục tùng bố trí phải đến quân khu càng hẻo lánh, lại phải nhiều năm không gặp, hai bên bảo trọng.
Nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, Tống Uy trở thành một phần trong lực lượng lục sắc (màu xanh lá) của tổ quốc mà Trần Tố tôn kính.
Vương Tuấn ở một bên đối với khâm phục Trần Tố lộ ra khiến anh tương đối bất mãn, Vương Tuấn đang suy nghĩ có cần đem chuyện trước đây Tống Uy bao gái nhảy lộ ra ngoài không, suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, sơ ý một chút lộ luôn chuyện cũ của mình ra ngoài liền lợi bất cập hại. Nhớ đến lúc trước từ cấp hai đã cùng trong nhà xung khắc như nước với lửa, Tống Uy lập chí muốn thoát khỏi cuộc sống trong nhà muốn định cho y không có một ngày không gây chuyện, nhưng tốt nghiệp đại học một cái lại nghịch chuyển ba trăm sáu mươi độ khiến Tống gia đã buông tha y trở tay không kịp, thậm chí còn nhận định y muốn tới quân đội lấy mấy cái quân kỷ ra triệt để giải quyết cùng Tống gia chặt đứt hoàn toàn, khi đó người Tống gia suốt đêm cùng mấy người hồ bằng cẩu hữu của Tống Uy gặp mặt, đứng mũi chịu sào chính là nhà Lưu Trấn Đông, lúc đó Lưu Trấn Đông từ trên giường bị lôi dậy cũng là rất giật mình quyết định của Tống Uy, khi đó liền nhắc tới Trần Tố, muốn nói Tống Uy bị cái gì kí©h thí©ɧ, cũng chính là một đứa nhỏ ngây ngô sau khi biết bọn họ học trường nào liền đối với bọn họ thái độ vô cùng kính nể thái độ làm cho bọn họ đều có chút xấu hổ. Lại tìm Cao Viễn, khi họ biết được Cao Viễn cũng lựa chọn con đường luật sư cũng giật mình cực kỳ, đối mặt khuôn mặt hoài nghi, Cao Viễn nói cách lý giải thực tế nhất cho quyết định của bọn họ, cũng chỉ là thấy nhiều rồi, chơi đủ rồi, cũng nên trở về chính đạo.
Đối với giải thích như vậy, Tống gia mang theo hoài nghi sâu đậm chỉ có thể miễn cưỡng tin tưởng, nhưng gần bốn năm qua, Tống Uy so với họ dự đoán còn thích hợp với quân đội hơn, lần này Tống gia thực sự yên tâm, song song cũng nhớ kỹ tên đứa nhỏ ngây ngô Lưu Trấn Đông nói, cậu ta gọi là Trần Tố.
Nhận được miêu tả trạng huống bà thật không tốt, Trần Tố nghĩ đến vị lão trung y kia, bệnh viện tốt nhất thủ đô cũng buông tha trị liệu chỉ có tâm lực sau cùng, Trần Tố thương lượng với Vương Tuấn mời vị lão trung y kia theo cùng, Vương Tuấn múc cháo ừm một tiếng đã biết.
Có lý do không cách nào đi vào giấc ngủ, Trần Tố vuốt ve sợi tóc cứng rắn của Vương Tuấn nói chuyện, Vương Tuấn nằm trong lòng Trần Tố nghe, Trần Tố nói tới mấy ngày nay giáo sư tìm cậu nói chuyện công tác, từ thân hình cứng ngắt của Vương Tuấn Trần Tố biết anh không đồng ý, Trần Tố nhẹ nhàng nói: “Tuổi em không còn nhỏ, em muốn đi làm.” Vương Tuấn không nói gì thêm xoay người ôm lấy Trần Tố đặt lên người mình vươn tay đè gáy Trần Tố, Trần Tố mở miệng tiếp nhận môi Vương Tuấn, tự nhiên muốn được Vương Tuấn âu yếm đồng thời cho Vương Tuấn ấm áp thuộc về mình.
Bởi vì đón vị lão trung y phải ngoặc đường vòng rất lớn, Trần Tố lại có bệnh say xe nên tự mình đi trước xác định vị trí phòng bệnh, hẹn sẽ ở ngoài khu nội trú chờ Vương Tuấn, Vương Tuấn đi mời vị lão trung y tới sẽ cùng Trần Tố cùng vào.
Đó là khu phòng bệnh cao cấp, Cao Viễn tới trước đã đứng ở cửa khu nội trú. Tống Uy vẫn là không yên lòng cá tính Vương Tuấn, gọi điện thoại bảo Cao Viễn xin nghỉ cùng bọn họ đi, có Cao Viễn là người ngoài sẽ hòa giải, có thể nói chuyện cũng có một bậc thang đi xuống.
Trần Tố cầm hoa tươi thăm bệnh rất khẩn trương, Cao Viễn là tò mò, hai người chờ Vương Tuấn tới rồi cùng vào, trong điện thoại Tống Uy nhắc tới cha Vương Tuấn đã ở Bắc Kinh, ông từng xuất hiện trong bệnh viện, Trần Tố Cao Viễn hiếu kỳ, cha Vương Tuấn là một người như thế nào?
Hơn mười phút Vương Tuấn còn chưa tới, Cao Viễn nhìn quanh đưa tay đẩy Trần Tố khẩn trương phát ngốc một cái, Trần Tố theo ánh mắt kinh ngạc của anh ta nhìn phía trước, một khắc kia Trần Tố cũng giống Cao Viễn bị hù dọa, Trần Tố thấy được Vương Tuấn hai mươi năm sau!
Trong mắt Trần Tố Vương Tuấn cho tới bây giờ đều là người rất để ý, cho tới nay Trần Tố chưa từng nhìn thấy Vương Tuấn mặc áo sơmi không ủi, ngoại trừ một lần kia tai nạn mỏ chật vật, Trần Tố một lần cũng chưa từng thấy vạt áo Vương Tuấn không chỉnh chu, Vương Tuấn là người rất để ý không nhìn nổi một chút loạn, thế nhưng như vậy còn chưa bằng người trước mắt! Ăn mặc tinh xảo phối với bó hoa đẹp đẽ quý giá, khuôn mặt đoan chính uy nghiêm giống như đao tước, kiểu tóc những năm năm mươi không lỗi thời, giày da không bất nhiễm một hạt bụi sáng như gương, nếu như nhất định phải tìm ra sự khác nhau giữa hai người cũng chỉ có thể là ông ta không cao bằng Vương Tuấn một mét chín. Bây giờ bọn họ biết vì sao Tống Uy lại nói Vương Tuấn và cha anh không phải giống nhau bình thường.
Ông ta đi ngang qua bên người Trần Tố mang theo mùi nước hoa xa hoa thành thục nam tính, ông là một quý ông rất có phẩm vị, ông ta xải bước vào thang máy, Trần Tố và Cao Viễn đều nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương, giống! Quá giống!