Trần Tử Dữu và Chu lão phu nhân có một điều kiện trao đổi, cũng ngầm hiểu ý nhau.
Ngồi dưới mái hiên trong vườn hoa, nhìn vào một khóm hồng, Trần Tửu Dữu cố gắng nhớ lại: “Căn phòng của anh ấy, y phục của anh ấy, ngoại trừ màu trắng, vàng nhạt và màu xám thì gần như không còn màu sắc nào khác. Anh ấy cũng không thích màu đen, dụng cụ trong nhà và đồ điện đều không có màu đen.”
“Lê Hiên cũng thế.” Lão phu nhân nói.
“Anh ấy không ăn cay, ít ăn thịt, khẩu vị rất nhẹ. Anh ấy uống rượu nho trắng và sâm banh, cháu chưa từng thấy anh ấy uống vang đỏ.”
“Thật sao? Lê Hiên cũng ăn chay, mấy năm nay cũng không uống vang đỏ. Nó còn thích gì không? Câu cá? Cưỡi ngựa? Ca nô? Golf?”
“Cháu không biết.” Cô thành thật nói, thấy lão phu nhân có vẻ thất vọng, cô liền bổ sung: “Anh ấy không thích lái xe.”
“Thật sao? Lê Hiên lại rất thích đua xe, từ hồi thiếu niên đã tham gia đội đua xe.” Đôi mắt bà ảm đạm một chút làm Trần Tửu Dữu hối hận vì đã đề cập đến chữ “xe”.
Hôm nay từ chỗ lão phu nhân, cô đã được nghe nhiều chuyện về thân thế của cháu trai trưởng của Chu gia này.
Cha anh khi còn trẻ đã mang một bầu nhiệt huyết và hưng phấn trở về nước nhưng qua nhiều năm ông gặp không ít sóng gió, mặc dù may mắn vẫn bình an vô sự nhưng không có cơ hội thực hiện khát vọng và mộng tưởng nên sau đó, ông đã tâm nguội ý lạnh mà quay về đây, trong lòng ôm theo một đứa trẻ yếu ớt. Ông nói mẹ đứa bé đã chết, ông chưa kết hôn, cho đến vài năm sau ông cũng bất hạnh qua đời. Câu chuyện này rất có tính lịch sử, rất hồi hộp và còn có cảm giác rất hiện đại, so với thân thế của chính cô thì càng ly kỳ hơn. Lão phu nhân nói thêm: “Nó vẫn luôn tin rằng mẹ nó còn sống.”
Khi họ tạm dừng thì Chu Lê Hiên và Rica lại xuất hiện dưới bóng cây đằng xa. Cơ thể Chu Lê Hiên đã hồi phục rất nhanh, chỉ có một ngày mà anh đã bỏ được gậy chống, tuy không đi nhanh được nhưng đã có thể vững vàng như đang nhàn nhã dạo chơi. Rica vẫn hết sức chăm chú đi bên cạnh anh, vẻ mặt quan tâm như bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành gậy của anh.
Chủ đề nói chuyện của Tử Dữu và Chu lão phu nhân rất có hạn, lão phu nhân thích bác bỏ lời người khác, thích tranh luận kịch liệt để ép đối phương phải cùng quan điểm với bà, còn Tử Dữu lại không thích tranh luận, cũng không chịu dễ dàng đồng ý với người khác nên cô hiểu tốt nhất là im lặng.
Nhưng bà lão này lại không chịu buông tha cô, khi phát hiện lời nói của cô không hợp ý mình thì tìm đủ mọi cách để ở cùng cô như bắt Trần Tửu Dữu dùng tiếng Latin sơ cấp để đọc thơ cho bà, rất hào hứng uốn nắn âm điệu và tiết tấu của cô. Lúc này, lão phu nhân cư xử khác người này lại sai người lấy ra hai cuộn len, tuyên bố sẽ dạy Trần Tửu Dữu đan áo choàng. Bà tự móc sợi len, ra lệnh cho Trần Tửu Dữu đưa hai cây móc quấn lại một chỗ.
“Sao cô không hỏi ta làm sao biết được đứa bé kia cũng là cháu ta?”
“Không phải người không muốn nói sao?”
“Bây giờ ta lại muốn nói rồi. Chúng ta trao đổi nhé, cô nói cho ta biết sao cô và nó quen nhau, ta sẽ nói cho cô biết những gì cô đang nghĩ.”
“Chính cháu cũng không muốn nói.” Trần Tửu Dữu nói xong thì im bặt, chăm chỉ đan len.
“Cô kia, cô đan chặt quá rồi đấy.” Lão phu nhân gõ gõ bàn.
Họ đan hết cuộn thứ nhất lại đan tiếp cuộn thứ hai.
“Vợ của nó cô có quen không? Tính cách thế nào?” Chu lão phu nhân lại hỏi.
Cô do dự nửa giây: “Tính cách cô ấy và người cũng hơi giống nhau.” Cô cho rằng bà lão sẽ thích kết luận này của cô.
“Ha, hình như cô có vẻ không thích cô ta.” Bã lão tuyên bố.
Tử Dữu hơi nhếch môi, quyết định sẽ không bao giờ trả lời bà lão này bất kỳ một vấn đề nào nữa. Cô chuyên tâm đan len, một vòng lại một vòng. Nhưng bà lão lại thản nhiên thay đổi ngữ khí, vô cùng ôn nhu nói: “Cháu ngoan, tới giúp ta đan một chốc nào, ta đi gọi điện thoại.” Tử Dữu vì được bà gọi như vậy mà ớn lạnh cả người, ngẩng đầu thì thấy “cháu ngoan” của bà đang ngoan ngoãn đi từ cửa vào, nhận cuộn len trên tay bà rồi ngồi xuống, rất phối hợp với động tác đan móc của cô. Tình huống này vừa khó xử vừa ám muội, lại còn giống người một nhà nữa.
Tử Dữu nhớ lại lần trước hai người đi chơi đã rất hòa hợp nhưng lại chia tay không vui vẻ gì. Sau đó, cô cảm thấy mình không phải nhưng vẫn không có cơ hội thể hiện sự quan tâm. Vì vậy cô thành khẩn hỏi: “Vết thương ở chân của anh đã đỡ hơn chưa?” Cô biết mình đang nói lời vô nghĩa vì Chu Lê Hiên đã tự đi lại vững vàng thế kia.
“Khá nhiều rồi, cám ơn. Vết thương của cô thì sao?”
“À, cũng thế.” Anh gọi “Vết thương của cô” kỳ thật chẳng qua chỉ là chút trầy xước ngoài da.
Cô nghĩ tốt nhất nên sớm chấm đứt cái hoàn cảnh bất tiện này vì thế cô dùng tốc độ nhanh nhất đan hết cuộn len.
Cô thả kim ra, đặt len vào giỏ để trên bàn rồi đứng lên tính rời đi. Nhưng cô cảm thấy thật bất lịch sự vì thình lình cô bị con chó của lão phu nhân quấn lấy chân, để không dẫm lên nó, cơ thể cô bỗng mất thăng bằng, lảo đảo suýt ngã.
Chu Lê Hiên lập tức đứng lên đỡ lấy cô nhưng vì anh đứng dậy quá nhanh, chân không trụ vững nên chính anh cũng đứng không ổn, vì vậy hai người liền đồng loạt ngã lên chiếc ghế anh vừa ngồi, Tử Dữu ngã mạnh vào l*иg ngực anh, nghe thấy tiếng anh hít sâu, chắc hẳn đã đè lên vết thương ở chân của anh.
Cô chật vật đứng lên, sửa sang tóc tai, đang định xin lỗi và giải thích thì thấy mắt anh đang ơ hờ nhìn ra ngoài cửa.
Cô nhìn theo ánh mắt anh, ngay tại điểm dừng của hai người, Chu lão phu nhân vẻ mặt điềm nhiên như không đang đứng đó cùng với Rica ánh mắt phức tạp, khó hiểu.
Mặc dù Trần Tử Dữu biết là mình trong sạch nhưng cô không khỏi có cảm giác chột dạ như “bị bắt gian tại chỗ”.
Thực tế là ngày hôm đó, Rica chỉ nói một câu: “Xin lỗi, đã quấy rầy rồi.” Lão phu nhân thì thêm vào: “Hai đứa cứ tiếp tục đi.” thuận tay đóng cửa luôn. Còn Chu Lê Hiên không giải thích nửa câu. Cô mang tâm trạng tức giận trở về, ngày hôm sau viện cớ bị ốm không sang nữa.
Không ngờ Chu lão phu nhân đến tối còn đặc biệt sai người tới ‘thăm bệnh’, mang cho cô vài món ngon, Chu Lê Hiên thì phái người đến tặng cô chậu hoa quỳnh nhỏ được đặt trong một chậu sứ Thanh Hoa tinh xảo, đóa quỳnh thông thường chỉ có 5, 6 bông lớn nhỏ, năm nụ hoa trắng đều đã hé nở.
“Một tiếng nữa hoa sẽ nở, sẽ không phiền tiểu thư nghỉ ngơi.” Người đem hoa đến nói.
Quả nhiên đúng một giờ sau, hoa quỳnh nở bung, cánh hoa nhiều tầng tươi đẹp diễm lệ, màu sắc tinh khiết và thanh bình, hương hoa ngào ngạt lan đến từng góc phòng. Hoa lệ nở rộ như vậy cũng chỉ trong nháy mắt, gần một phút sau hoa liền xếp cánh lại, buông rũ xuống.
“Lê Hiên thiếu gia giống như đang theo đuổi chị ấy.” Lý Mộc Trừng nói.
“Không được nói linh tinh.” Tử Dữu nghiêm mặt, “Anh ta không phải có bạn gái rồi sao?”
“Ý chị là Rica? Chị ta là quá khứ rồi.” Lý Mộc Trừng phản đối.
Bởi chuyện đó nên khi Trần Tử Dữu lần nữa đến nhà lớn trong trang viên thì tâm tình có chút biến đổi.
Hôm nay Lão phu nhân không biết mời được ở đâu một giáo viên dạy thêu để chỉ cho Trần Tửu Dữu thêu khăn trải bàn. Cô cho rằng việc học này là để dành cho thục nữ.
Trần Tử Dữu vì ít nói chuyện cùng Chu lão phu nhân nên tự nhiên học rất nghiêm túc, chỉ có lão phu nhân thỉnh thoảng lại nói một, hai câu với cô, để không vô lễ, mỗi lần cô lại phải ngẩng đầu lên nên ngón tay cô liên tiếp bị kim đâm.
“Cô đó, kỹ thuật của cô so với vẻ bề ngoài thì kém xa đấy.” Lão phu nhân không hề đồng tình mà nói.
Trần Tửu Dữu bị tra tấn nửa giờ đồng hồ, ngón tay bị đâm đến nhiều, miễn cưỡng thêu được một một đóa hoa trên góc tấm khăn trải bàn chất liệu bằng đay cực tốt, vì đã làm hư mất một tấm khăn đắt tiền mà cô ảo não, lại bị lão phu nhân đề nghị cô nên tranh thủ thêu luôn ba góc còn lại.
Trong lòng cô đang thống khổ kêu gào thì Chu thiếu gia hai ngày không gặp lại đến thăm bà nội, nói muốn ra ngoài hóng gió.
Chu lão phu nhân nói: “Hôm nay con thay ta đến tham gia buổi đấu giá từ thiện của nhà Luis đi.”
“Không đi có được không? Con không có bạn gái. Rica vừa đi rồi, cô ấy đi làm chút chuyện cho con.”
“Nói Tử Dữu đi cùng con.” Chu lão phu nhân liền phát huy phong cách chuyên chế độc tài, không thèm hỏi qua ý kiến của cô mà trực tiếp quyết định thay cô.
“Cháu không có trang phục phù hợp, còn đầu tóc nữa.” Tử Dữu phản đối thẳng thừng.
“Thế này là được rồi.” “Để Lê Hiên đưa cô đi mua đồ mới.” Chu Lê Hiên và Chu lão phu nhân cùng nói.
Tiếp đó, Trần Tửu Dữu phải đi cùng Chu Lê Hiên. Tuy không tự nguyện nhưng cô vẫn thấy thà đến buổi đấu giá còn hơn tiếp tục ngược đãi ngón tay mình, hôm nay cô đã đâm nó đủ rồi.
Chiếc xe sang trọng dừng lại. Cô nghĩ đã đến nơi, theo Chu Lê Hiên xuống xe mới phát hiện đây là cửa hàng quần áo, vì vậy hai người lại xảy ra tranh chấp nhỏ.
“Anh đã nói tôi thế này là được rồi.”
“Nhưng chính em nói không thích hợp mà.”
“Bây giờ tôi lại thấy thích hợp rồi.”
Trần Tử Dữu nghiệm ra một quy luật, bất luận hai người có nói cái gì thì đều dễ dàng quay lại cái vòng tuần hoàn, cô đoán kế tiếp anh sẽ nói: nhưng bây giờ tôi cảm thấy không thích hợp.
Nhưng Chu Lê Hiên lại nói: “Tôi thấy nên ‘thích hợp’ hơn một chút.”
Cô đành nghe theo ý muốn của anh mà đi thay một bộ váy khác. Bị anh kéo ra ngoài, khi bước xuống bậc tam cấp, Trần Tửu Dữu đột nhiên bị vấp, giây giày tuột ra. Cô đang định cúi người xuống thì Chu Lê Hiên đã ngồi xuống giúp cô thắt lại.
“Anh sẽ làm người khác hiểu lầm mất.” Tử Dữu thấp giọng bất mãn.
“Hiểu lầm cái gì?” Anh kinh ngạc hỏi.
“Hiểu lầm anh và tôi có quan hệ!” Tử Dữu giả bộ không quen anh, âm giọng hơi cao.
Chu Lê Hiên trầm mặc một lát: “Vậy em có hiểu lầm không?”
Lúc này hai người vừa đến cạnh xe, lái xe đã mở cửa. Trần Tử Dữu lên xe trước, nói: “Tôi sẽ không hiểu lầm, tôi tự hiểu.”
Lái xe chạy một quãng xa, Chu Lê Hiên đột nhiên dùng ngôn ngữ Z nói với cô: “Em luôn bài xích những người thích và theo đuổi em thế sao?”
Cô ngây ngẩn cả người. Tại đất nước cô du học, ngôn ngữ đó không phải ngôn ngữ bản địa, bình thường ở trong nước rất ít người dùng nó để nói chuyện với cô, không ngờ anh lại nói được. Hiển nhiên anh không muốn lái xe hiểu được cuộc đối thoại của họ, đồng thời anh đã biết không ít chuyện của cô.
“Chúng ta đã gặp nhau được mấy lần? Anh biết gì về tôi? Tình cảm của anh với tôi đến từ đâu?”
“Em không tin trên đời có nhất kiến chung tình ư?”
Xe cũng vừa đến nơi. Chu Lê Hiên bước xuống mở cửa xe cho cô, vừa đưa tay muốn đỡ cô thì cô đã tự vịn vào cửa xe đứng xuống, lướt qua anh định đi thẳng.
Chu Lê Hiên nắm cổ tay cô, cô giãy ra nhưng không được, nổi giận đùng đùng với anh: “Tôi không chơi cái trò vớ vẩn này với anh!”
Chu Lê Hiên nắm cổ tay mảnh khảnh của cô kéo vào hội trường. Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, thỉnh thoảng có người đến chào hỏi Chu Lê Hiên, anh luôn giữ một khoảng cách và thái độ vừa phải nhưng vẫn mỉm cười nho nhã, lịch sự. Anh thấp giọng nói: “Đừng quậy, nếu không người ta sẽ hiểu lầm thật đấy.”
Buổi đấu giá rất nhỏ và hiện vật cũng đơn giản, là những món tụi trẻ ở cô nhi viện làm ra, có bức tranh màu nước, tượng đất, búp bê vải tự làm. Chu Lê Hiên rộng rãi dùng số tiền có thể mua được tác phẩm của họa sĩ có chút danh tiếng để mua vài bức tranh mà mọi phương diện đều kém lại còn hơi cũ kỹ. Anh nói: “Trần tiểu thư, xin em cười một chút đi. Em cứ phụng phịu như vậy sẽ khiến người khác nghĩ em cũng là tác phẩm sắp sửa bị đấu giá đó.”Tử Dữu cố nặn một nụ cười: “Anh thật vui tính.”
“Quên đi, em cứ như vừa rồi là được.” Anh quay lại nhìn bục đấu giá.
Người chủ trì trưng bày một bộ bông tai, dây chuyền, nhìn qua dường như chỉ làm từ đá thường: “Đứa bé này tuy không vẽ những bức tranh xinh đẹp, cũng không làm những thứ trẻ con thường yêu thích nhưng lại rất trân quý món đồ này. Đá này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt nhưng đã làm bạn với cô bé mười năm rồi.”
Chu Lê Hiên lại rất chú tâm với vật đấu giá này. Viên đá có giá không cao nhưng vì có một người cạnh tranh với Chu Lê Hiên nên giá cứ tăng ào ào, chờ đến khi anh lấy được nó thì giá đã ngất ngưởng, làm xôn xao cả căn phòng, người chủ trì tới hỏi Chu Lê Hiên: “Vì sao tiên sinh lại ra giá cao như thế?”
“Tôi cảm động bởi tinh thần dâng tặng của đứa trẻ này, không phải ai cũng có dũng khí cho đi thứ mình yêu quý nhất nên tôi muốn thành toàn cho tấm lòng cô bé.” Anh dừng lại, nhìn người đã cùng anh nâng giá mấy chục lần: “Tôi nghĩ vị tiên sinh này nhất định cũng có cùng nguyện vọng với tôi.” Cả hội trường vỗ tay.
Trên đường trở về, Chu Lê Hiên nghiên cứu viên đá anh vừa ra giá rất cao để mua lại, rồi gọi điện cho chủ sự cuộc đấu giá: “Vui lòng cho tôi biết cách liên lạc với cô bé đã quyên góp viên đá này… Không cần, tôi muốn tự tay trả cho cô bé.”
Tử Dữu cảm giác muốn phát điên. Sự kiện về viên đá thiên thạch của Lý Mộc Trừng cô đã cố quên đi. Nhưng nhìn bộ dạng xem xét kỹ lưỡng của anh và những lời anh từng nói đã khiến cô cảm thấy như mình đã nhìn thấy một hình ảnh không thực, hình ảnh đó đến từ một nơi nào đó xa xăm.
Chu Lê Hiên chủ động phá vỡ yên lặng nói: “Đứa bé đáng thương kia nhất định không biết, chỉ một viên đá cũng có thể cho nó sống tốt cả đời.”
Lần thứ hai, anh lại biểu lộ đôi mắt sắc sảo với đá quý, quặng thô khiến Trần Tử Dữu khó giữ được im lặng: “Người tranh nó với anh cũng biết điều đó đúng không? Anh ta đã nhìn ra?”
“Có lẽ. Anh ta là một thương nhân rất thành công về đá quý.”
“Anh học chuyên ngành địa chất hay chuyên ngành đá quý?”
“Nghe nói tôi đã học tài chính và thương mại nhưng cha tôi nghiên cứu địa chất rất nhiều năm. Có lẽ ông đã di truyền gen này cho tôi chăng?”
Khi Trần Tửu Dữu và Chu Lê Hiên trên đường quay lại chỗ đấu giá một cách khó hiểu thì trong thư phòng, Chu lão phu nhân đang nói chuyện với con trai thứ của bà Chu Tưởng Ân.
“Mẹ,” Chu Tưởng Ân tuổi gần sáu mươi, khuôn mặt ông và Chu Lê Hiên có nét giống nhau. “Con muốn nói với mẹ về chuyện của Lê Hiên. Từ lúc tỉnh lại, cách nhìn nhận và giải quyết sự việc của nó so với trước kia hoàn toàn như hai người khác nhau.”
“Sau khi vượt qua cửa tử lại bị mất trí nhớ, nó khác với lúc trước là điều bình thường.” Lão phu nhân nhàn nhạt nói.
“Vài ngày trước con có gửi cho mẹ một thứ, chắc mẹ đã xem rồi.”
Lão phu nhân giận tái mặt: “Trên đời này người giống người rất nhiều.”
“Mẹ, hai người cùng xảy ra chuyện tại một nơi. Vì sao những chuyện xảy đến với Lê Hiên…”
Lão phu nhân ngăn ông nói tiếp: “Chu Tưởng Ân, Lê Hiên là ta nuôi lớn, ta hiểu rõ nó hơn bất kỳ ai khác! Còn anh chỉ gặp nó một năm dăm ba lần. Anh thân là chú nó, lại hy vọng nó đã chết sao? Nếu anh còn nghi ngờ nó không phải cháu anh thì có thể đi xét nghiệm DNA!”
Cuộc nói chuyện mẹ con đến đây là chấm dứt, sau khi Chu Tưởng Ân ra khỏi phòng, Lý Từ bước ra từ đằng sau kệ sách, chỗ đó có một thông đạo ngầm.
“Tưởng Ân lần này có chút hấp tấp, có thể thấy là bị Lê Hiên ép rồi.”
Lý Từ cúi đầu thấp giọng nói: “Tôi cũng nghe nói, Tưởng Ân tiên sinh bị thiếu gia chọc tức đến mức phải dùng thuốc trợ tim.”
“Sau khi Lê Hiên bệnh nặng lại trở nên quyết đoán hơn. Trước đây nó sẽ không bao giờ va chạm chính diện với người khác.” Chu lão phu nhân khóe miệng như cười như không, “Lý Từ, trừ ta ra, ông là người ở bên Lê Hiên lâu nhất.”
“Vâng, thưa phu nhân. Từ năm thiếu gia sáu tuổi cho đến mười tám tuổi.”
“Vậy ông có thấy nó bây giờ thật sự không giống trước kia không?”
“Cách nhìn nhận vấn đề quả có chút khác biệt. Nhưng một vài thói quen của cậu ấy từ nhỏ, những chuyện nhỏ nhặt nhất cùng với bộ dạng trầm tư và nụ cười ấy, tôi cảm thấy rất giống trước kia.” Lý Từ thận trọng trả lời.
Lão phu nhân lâm vào trầm tư, giống như căn bản không nghe thấy những điều Lý Từ vừa nói, “Khi nãy Tưởng Ân cũng nói Lê Hiên và đứa nhỏ kia giống nhau như đúc. Ông nói lại cho ta tình cảnh ông gặp nó ngày đó đi.” Sau một lúc, bà mới nói tiếp, đồng thời khoát tay, “Ta biết ông đã nói hai lần. Ta chỉ muốn nghe lại lần nữa thôi.”
Vì vậy Lý Từ lại kể lại lần thứ ba: “Hôm đó Lê Hiên thiếu gia hẹn gặp tôi tại thành phố N vào buổi tối, tôi đến sớm nên thấy cậu ấy đang ngồi trong một nhà hàng, bên cạnh còn có khách, dường như đang nói chuyện gì đó rất quan trọng. Tôi đi qua chào nhưng thái độ cậu ấy rất lãnh đạm, tựa như không biết tôi. Lúc tôi lại gặp thiếu gia thì một chữ cậu ấy cũng không đề cập đến chuyện ban ngày. Đến khi tôi chủ động hỏi, cậu ấy mới nói muốn đùa với tôi một chút, sau khi gặp tôi xong cậu ấy lại vội vàng bỏ đi. Mãi đến sau này tôi mới biết được trưa hôm đó tôi đã gặp một vị thiếu gia khác.”
Chu lão phu nhân tựa như lần đầu tiên nghe được chuyện này nên rất chuyên chú, lúc sau bà hỏi: “Ông không nhận ra cậu ta không phải Lê Hiên sao?”
“Không ạ, thật sự rất giống, bất luận là cử chỉ hay nét mặt. Mấy năm qua, tôi cũng không được gặp thiếu gia nhiều.”
Chu lão phu nhân vuốt lông mày: “Con gái Tử Dữu của ông…” Bà trầm ngâm một lát rồi bỏ qua đề tài này, “Lý Từ, từ nay về sau ta sẽ không hỏi lại ông chuyện ngày hôm đó, chính ông cũng hãy quên đi. Đứa bé kia, nó và Chu gia không có bất cứ quan hệ nào hết.”
“Vâng” Lý Từ cung kính trả lời.
Lý Từ đi rồi, Chu lão phu nhân tiếp tục ngồi ngẩn người tại đó, cho đến khi quản gia gõ cửa: “Phu nhân, tới giờ người uống thuốc rồi.”
Bà cho ông ta vào. “Những nơi Lê Hiên ở trước kia đã dọn sạch rồi chứ?”
Quản gia nói: “Theo lệnh của người, tất cả những nơi thiếu gia từng ở đều được dọn dẹp sạch sẽ, một sợi tóc hay một dấu tay cũng không lưu lại. Thiếu gia luôn ưa sạch nên những nơi cậu ấy ở luôn được quét dọn ngăn nắp. Tôi còn tìm người xóa bớt sổ ghi chép của cậu ấy nữa.”
Sau khi quản gia đi, lão phu nhân bấm điện thoại phân phó vài chuyện. Cuối cùng, bà gọi cho bác sĩ thần kinh của Chu Lê Hiên, trao đổi về tình trạng hồi phục của anh.
“Lê Hiên còn thường xuyên đau đầu không ạ?” Bác sĩ hỏi.
“Nó cái gì cũng không nói.”
“Vậy sao? Cậu ấy là một bệnh nhân cực kỳ nhẫn nại mà tôi từng gặp, đau đến sắp ngất cũng không rên một tiếng.” Bác sĩ nói, “Nhưng cậu ấy rất quan tâm đến trí nhớ của mình, đối với cơ hội khôi phục trí nhớ nhỏ nhoi thì cảm thấy rất thất vọng.”
“Nếu nó biết được chứng mất trí nhớ của mình không phải là di chứng của vụ tai nạn mà do ta hại, nó có hận ta không? Ta biết rõ sẽ làm tổn thương nghiêm trọng trí nhớ của nó nhưng vẫn lựa chọn phương án trị liệu đó.”
“Cậu ấy sẽ không biết đâu. Hơn nữa, người cũng vì cậu ấy, mất trí nhớ so với hôn mê thì còn tốt hơn nhiều. Cậu ấy sẽ hiểu thôi.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Chu lão phu nhân cúp điện thoại. Tiếng nói lại biến mất, trong phòng chỉ còn lại mình bà. Bà đến bên bức tường, quỳ gối trước bàn thờ Phật, cúi đầu yên lặng cầu nguyện trong chốc lát. Khi ngẩng đầu lần nữa thì khuôn mặt bà đầm đìa nước mắt.
Tối đó, Trần Tử Dữu cũng lăn lộn khó ngủ.
Một giờ trước, cô và Giang Lưu đã nói chuyện qua điện thoại. Lần đầu tiên cô hỏi chi tiết về giờ chết của Giang Ly Thành nhưng Giang Lưu lại đoán bừa.
“Giang Lưu, có phải có điều gì tôi không nên biết?”
“Tôi đã nói hết rồi. Chính cô mới là người giấu tôi nhiều chuyện đó.”
Tử Dữu cũng nói qua loa chuyện của Chu Lê Hiên với Giang Lưu. Bí mật kia mặc dù đã bị cô nhìn ra nhưng cô đã có giao ước với Chu phu nhân, cô không thể nói. Vì vậy hai người cũng không hỏi được thứ mình muốn biết.
Cả đêm Trần Tửu Dữu ngủ không ngon giấc, trong mơ có rất nhiều hình ảnh dội vào đầu cô như đoạn phim quảng cáo, những đoạn ngắn ngủi chớp nhoáng.
Lúc đầu cảnh trong mơ của cô rất an bình và tươi đẹp, trên bãi cỏ hoa tươi dưới ánh mặt trời, có hai đứa trẻ sinh đôi đang nô đùa, chỉ mặc một cái yếm lộ ra bàn tay bàn chân trắng nõn, đáng yêu, chúng ôm nhau đùa giỡn, lăn qua lăn lại. Nhưng hình ảnh này lại khiến cô vô cùng bất an, cứ như bất cứ lúc nào cũng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Hình ảnh trong mơ dần vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, tiêu tán thành một mảng sương mù, trong đó phảng phất có một thân ảnh cô độc nhưng cô không thấy được rõ. Kế đó, cô lại mơ tới thời khắc hai người con trai đó gặp nhau khi đã trưởng thành. Như một bộ phim khoa học viễn tưởng ly kỳ, một người kinh ngạc, người còn lại nét mặt vẫn thản nhiên, một người trong hiện thực, người kia trong thế giới hư ảo được sao chép về hình dáng nhưng bị ngăn cách bởi thế giới tâm linh. Cảnh vật đột nhiên thay đổi, cô trở thành diễn viên đang bàng hoàng, bối rối đứng trước mặt hai con người giống nhau như đúc ấy, cuối cùng cô đưa tay muốn giữ chặt một người, tay cô xuyên qua thân thể người đó, hóa ra anh chỉ là ảo ảnh, đổi lại người kia khóe miệng ẩn chứa nét cười đưa tay chạm vào cô rồi đột nhiên tan biến, vô ảnh vô hình.
Tử Dữu giật mình tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cô vẫn có thể cảm nhận được giây phút khi người đó biến mất thì cổ họng của cô giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, muốn khóc cũng không khóc được, cảm giác như bị đè nén. Cô vẫn nhớ rõ khi hai đứa trẻ song sinh đang chơi đùa trên cỏ, ánh mắt của cô cố gắng đuổi theo bọn chúng để phân biệt ai là ai. Có một đứa bỗng ngã sấp xuống, cô muốn chạy lại nâng nó dậy nhưng không di chuyển được, lòng tràn đầy lo lắng, nó lại đang ngọ nguậy tự đứng lên thì cô nhìn thấy rõ một vết bớt hồng nhạt trên bắp đùi nó.
Cô nhớ ra rồi. Trước kia, tuy phần lớn thời gian cô và Giang Ly Thành tiếp xúc thân mật đều ở trong bóng tối, khi có ánh sáng cô cũng không khi nào ngắm nhìn thân thể của anh nhưng lần cô bị ép đi cùng anh ra nước ngoài, cô đã từng giúp anh tắm rửa khi anh bị thương. Lúc đó cô chỉ qua loa cho xong chuyện nhưng vô tình nhìn thấy phía trên bắp đùi anh có một vết bớt nhỏ hình trái tim màu hồng nhạt. Dấu vết đáng yêu đó không hợp với con người anh chút nào, lúc ấy cô nhịn không được đã nhìn chăm chú, thiếu chút bật cười. Sau khi về nước bệnh tình ông ngoại chuyển biến xấu, cô hận Giang Ly Thành đến chết nên đã quên bẵng chuyện nhỏ nhặt này, hóa ra những thứ chôn giấu tận đáy lòng thật sự cô vẫn chưa từng quên.
Tử Dữu mò xuống giường mở máy tính, đánh mấy từ ‘song thai’, ‘bớt’. Kết quả tìm kiếm cho cô biết, cho dù là song thai cùng trứng, gien hoàn toàn giống nhau thì cũng khó có được vị trí vết bớt giống nhau.
Cô phát run, sau lưng và lòng bàn tay mồ hôi chảy ra đầm đìa. Cô đứng bên cạnh cửa sổ hút một điếu thuốc, để khói thuốc độc hại cùng những phiền muộn mà cô đã vùi sâu tận đáy lòng lại nặng nề nhả ra. Cô vừa nảy sinh một suy nghĩ điên rồ cùng với sự chờ mong khấp khởi không cách nào định nghĩa được làm cô cảm thấy sợ hãi và hổ thẹn.
Cô ép bản thân phải ngủ nhưng cô không ngủ say được, nửa mê nửa tỉnh, cô mơ thấy trước khi cha mẹ cô chết, mơ thấy lúc ông ngoại phát bệnh, cũng mơ thấy cô đang ngồi giữa những ngôi mộ, cô độc, không nơi nương tựa. Nhưng cô còn mơ thấy chính mình vào thời điểm được Giang Ly Thành cứu giúp, thấy anh đã từng cho cô chỗ nương tựa chở che, cô cắn nát môi mình, lớn tiếng nói với Giang Ly Thành trong mơ: “Anh sống hay chết có liên quan gì đến tôi? Sao ngay cả khi chết rồi anh cũng như âm hồn bất tán vậy? Tôi đã tha thứ cho anh sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi?”