Trần Tử Dữu vẫn tin tưởng vững chắc, cuộc sống như tia nắng mai trong màn sương mù, ngay cả khi phía trước còn mịt mờ nhưng có ánh sáng là còn có hy vọng. Khi được Giang Ly Thành tình cờ cứu giúp, khi thương tổn lẫn nhau, rồi khi dứt khoát ra đi… cô đều tin tưởng, giống như sương mù lúc sáng sớm cuối cùng rồi cũng sẽ tiêu tan, anh chung quy cũng chỉ là bản nhạc đệm trong cuộc đời của cô, mà con đường của cô còn rất xa, rất dài. Thế nhưng sau khi anh đi, cô mới hiểu được: dù anh có hủy diệt mười năm thanh xuân của cô thì đó cũng là mười năm hồi ức duy nhất. Ân oán tình thù giữa họ, năm tháng qua đi cũng sớm đã chẳng phân biệt rõ ai đúng ai sai. Cho nên, khi một người mất trí nhớ giống anh như đúc xuất hiện trước mặt cô, cuộc sống của cô lại lần nữa rơi vào mảng sương mù: hận chính là còn yêu hay tha thứ để được giải thoát? Nhiều năm trôi qua, cô còn có thể tin tưởng vào tình yêu và chính bản thân mình một lần nữa không? Đôi lời: Đây là một câu chuyện đáng đọc, đọc để ngẫm. Khoan bàn về câu chuyện tình trắc trở của cặp đôi trong truyện. Điều tớ muốn nói đến ở đây khi xách truyện ra khỏi blog nhà là, cuộc sống như tia nắng mai trong màn sương mù kia, chỉ cần có ánh sáng thì dù có ở trong một hoàn cảnh đáng tuyệt vọng thế nào cũng có thể nuôi dưỡng mầm hy vọng. Chúc các bạn có được những giây phút thư giãn trong quá trình đọc truyện!