Chương 2: Ngồi một lát, ngồi một lát thôi

Trần Chấn Đông nhấp vào trung tâm cá nhân của tôi trong App.

[cấp Lv1]

[mua ngẫu nhiên 1 vật phẩm mỗi ngày]

[vật phẩm đã mua 0]

Nhấp vào sản phẩm mua sắm của ngày hôm nay 1 lần nữa.

[Sản phẩm hôm nay: 40% vốn cổ phần của công ty Công nghệ Thiên Ngu.]

Tôi mặc dù cảm thấy việc mua App mỗi ngày thật nực cười nhưng tôi vẫn bỏ ra xu để mua nó.

Sau khi mua hàng, anh ấy làm theo lời nhắc mua hàng ban đầu và để lại phương thức liên lạc.

Sau khi để lại tên và số điện thoại di động, anh ấy đã thoát khỏi ứng dụng.

Tôi không còn tâm trí xem phim nữa nên chỉ mở Douyin lên và ngắm gái.

Thế giới còn hàng ngàn người đẹp, hầu hết có thể thấy trên Douyin.

Trong lúc tôi đang xem Douyin!

Điện thoại di động vang lên tin nhắn nhắc nhở, "Đing đing đing đang!"

Một tin nhắn hiện lên phía trên màn hình điện thoại.

Tài khoản thẻ ghi nợ 6637 của bạn đã nhận được 100.000.000 NDT vào ngày 22 tháng 10 và số dư sau giao dịch là 10.000.087,30.

Đôi mắt của Trần Chấn Đông lập tức mở to đầy kinh ngạc .

"Ôi . . . Vãi!"

Anh ta đột nhiên hét lên,dọa Triệu Nguy giật mình làm rớt quả trứng mới bóc vỏ xuống đất.

Triệu Nguy im lặng nhìn về phía Trần Chấn Đông, nói: "Mày la cái chó gì!"

"Không có việc gì không có việc gì!" Trần Chấn Đông đè nén nỗi kích động trong lòng, bình tĩnh nói.

Triệu Nguy nhặt quả trứng lên, rửa qua bằng nước trong cốc, sau bỏ vào miệng ăn tiếp.

Triệu Nguy nhai lấy trứng gà, nhìn Trần Chấn Đông, thầm nghĩ: Vừa mới còn nói tôi xem điện thoạt ít đi! Bây giờ nhìn nó còn nghiện hơn tôi.

Cậu cũng tranh thủ thời gian ăn trứng gà bồi bổ đi!

Trần Chấn Đông không biết Triệu Nguy trong lòng đang phàn nàn mình đâu.

Anh ta nhìn xem nội dung tin nhắn, dụi mắt khó có thể tin nổi, đưa ngón tay đếm con số trên màn hình: Một, mười, trăm, ngàn, vạn, anh, bố, ông.

Mười triệu thật sự!

Có đúng là chương trình rút thăm may mắn của App thật không?

Trần Chấn Đông nghĩ thầm trong lòng một cách phấn khích.

"Tất cả những gì tốt đẹp chỉ là cơn say của ngày hôm qua, còn dư vị của ngày hôm nay chỉ là chút đắng cay. Nghĩ đến ngày mai nắng gió thổi qua, dù cay đắng hay mệt mỏi đến đâu, tôi cũng không sợ hãi , không sợ hãi. Nỗi đau trên cơ thể. Làm tôi khó ngủ quá..."

Điện thoại gọi tới.

Là số lạ.

Trần Chấn Đông trả lời: "Xin chào?"

Một giọng nói dễ chịu vang lên: "Xin chào! Xin chào! Là Trần Chấn Đông Trần phải không ?"

Trần Chấn Đông khẽ cau mày, nói: "Ừm! Đúng là tôi!"

"Xin chào ông Trần! Tôi là ông chủ của công ty công nghệ Thiên Ngu, tên tôi là Tần Lam Như, bạn đã bơm 300 triệu vào công ty của chúng tôi và đồng thời muốn 40% cổ phần. Tiền, tài khoản công ty đã nhận được, bạn nghĩ khi nào chúng ta sẽ ký chuyển nhượng cổ phần hiệp đinh?’’

Trần Chấn Đông lúc này có chút sửng sốt, sững sờ một lát mới lấy lại tinh thần nói : "Ta hiện tại có thời gian."

Tần Lam Như hỏi: "Vậy ngài xem chúng ta hẹn ở nơi nào gặp mặt?"

Trần Chấn Đông nghĩ một lát nói : " đến sư phạm đại học tới tìm tôi!"

Tần Lam Như mở định vị và nhìn vào lộ trình, nói : "Chúng tôi sẽ đến đó trong khoảng 1 giờ nữa."

Trần Chấn Đông: "Ừm! Các người đến gọi điện thoại cho tôi, tôi đi tìm."

Tần Lam Như: "Vâng! Được rồi, ngài Trần, tôi mang hợp đồng tìm anh ngay bây giờ’’

Trần Chấn Đông: "Ừm! Vậy trước tiên như vậy đi!"

Tần Lam Như: "Đến nơi tôi sẽ gọi điện cho cậu!"

"Ừm!" Trần Chấn Đông đáp, cúp điện thoại.

. . .

Lúc này Tần Lam Như như trút được gánh nặng, trong lòng vui vẻ như vậy.

Bởi vì gần đây nguồn vốn của công ty đang thiếu hụt nên cô đã thế chấp căn nhà để duy trì hoạt động của công ty.

Bây giờ cô ấy đang lo lắng về việc thu hút đầu tư cho công ty, nhưng không ngờ khoản đầu tư sẽ đến với cô ấy, thậm chí có lúc cô ấy còn bơm 300 triệu ndt cho 40% cổ phần.

Cô ở công ty chuẩn bị kỹ càng hợp đồng, sau đó lái xe đi sư phạm đại học tìm Trần Chấn Đông.

Hơn một giờ sau, cô đến cửa trường học, sau đó gọi điện cho Trần Chấn Đông .

Trong túc xá, Trần Chấn Đông nghe điện thoại.

Thấy điện thoại đã có người trả lời, cô nóng lòng nói: "Anh Trần tôi ở đây ."

Trần Chấn Đông hỏi: "Ồ, cô đang ở cửa nào?"

Tần Lam Như nói: "Tôi đang ở cửa phía đông."

Trần Chấn Đông nói: "Cô chờ một chút, tôi lập tức đi tới."

Tần Lam Như nói: "Một chiếc Porsche Panamera màu đỏ carmine."

"Biết."

Trần Chấn Đông cúp điện thoại, cầm thẻ căn cước, không biết có biết dùng hay không đến, cứ mang theo đi!

Sau đó đi ký túc xá, tôi đến cổng phía đông của trường để tìm Tần Lam Như.

Tôi chạy một mạch.

Đi ra cổng phía đông thì nhìn thấy một chiếc Panamera ở bên đường, bên cạnh xe có một thiếu nữ trẻ tuổi rất xinh đẹp.

Mái tóc dài gợn sóng màu hạt dẻ xoã xuống một cách tự nhiên, cô mặc áo sơ mi trắng và bộ vest nữ bó sát, làm nổi bật vòng eo đầy đặn nhưng thon thả.

Bên dưới cô ấy là một chiếc quần tây nữ, che đi đôi chân thon thả của cô.

Trần Chấn Đông đi tới, hỏi: "Cô là Tần Lam Như sao?"

Tần Lam Như nhìn lên trước mặt tướng mạo có chút thanh tú,có chút không tin kinh ngạc nói: "Cậu là Trần ?"

Trần Chấn Đông khẽ gật đầu nói: "Ừm!"

Tần Lam Như đưa tay mỉm cười nói: "Không nghĩ ra Trần tiên sinh còn trẻ như vậy."

Tần Lam Như nhìn Trần Chấn Đông, nghĩ thầm: Đây là đại thiếu gia nhà nào? Giau thật, chưa tốt nghiệp đại học mà gia đình đã cho nhiều tiền như vậy.

Trần Chấn Đông đưa tay ra nắm lấy bàn tay trắng nõn của Tần Lam Như, cười nói: "Cô Tần, cô cũng rất trẻ"

Bàn tay cô rất mềm, cô cảm thấy không muốn buông ra, nhưng sau khi nắm lại buông ra, dù sao cũng không phải loại quan hệ bạn trai.

Tần Lam Như mỉm cười nói: "Sao, tôi còn trẻ? Tôi ba mươi bảy tuổi. Anh Trần mới thật tuổi trẻ, anh bao nhiêu tuổi?"

Trần Chấn Đông nhìn vẻ ngoài Tần Lam Như, bới chiếc mũi thẳng và đôi môi đỏ mọng gợi cảm.

Đặc biệt là đôi mắt đang chớp chớp lông mày, khóe mắt mở rộng, lông mi dày, đuôi mắt hếch lên, đôi mắt hai mí thon gọn, trong mắt có một tia quyến rũ tự nhiên, trông hấp dẫn.

Gương mặt da thịt thoạt nhìn vẫn là trang điểm, nhưng như cũ làn da tinh tế tỉ mỉ.

Đây là một người phụ nữ rất quen thuộc và xinh đẹp.

"Tôi thực sự không thể thấy được cô lớn như vậy, cô Tần. Tôi cứ tưởng cô chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi thôi! Năm nay tôi mới học năm thứ ba đại học."

"Vậy thì cô không thể gọi là cô Tần, nếu muốn tôi có thể gọi là chị Tần hoặc chị Như!"

"Chị cũng đừng gọi tôi là anh Trần, gọi tôi Chấn Đông là đủ."

"Được rồi, vậy ta liền không khách khí mà trèo cao. Hai ta tìm quán cà phê và ký hợp đồng nhé?"

"Cái gì trèo cao không với cao, Chị Như ngươi không cần khách khí với ta, ngồi một lát an vị một lát."

"Đi quán cà phê của Starbucks để trò chuyện nhé?"

"Được! Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của chị."

"Lên xe đi!"

Trần Chấn Đông lên chiếc Panamera của Tần Lam Như .