Từ sau khi Lâm Gia Nam đưa Dương Giản đi ăn lần đầu tiên, Dương Giản liền coi trọng quán lẩu kia, chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ đến nơi này ăn, đồ ăn ngon giá lại rẻ.
Quán ăn này hình như đã mở rất nhiều năm, chủ quán là một ông chú hoạt bát sôi nổi, Dương Giản từng nghe Lâm Gia Nam gọi ông là chú Vương, hỏi lại, thì ra Lâm Gia Nam cũng không biết tên của ông là gì. Lúc quán vắng, bọn họ tìm chú Vương trò chuyện, chú Vương cũng vui vẻ đáp lại vài câu, chỉ cho bọn họ điều then chốt khi ăn lẩu là nguyên liệu và nước dùng để nhúng, nhưng cụ thể phải làm như thế nào, lại thuộc về bí mật làm ăn, không thể tiết lộ cho người khác. Không phải chú Vương khoe khoang, trong phạm vi năm kilomet xung quanh, thật đúng là không có quán lẩu nào ăn ngon hơn ở đây.
Ba người ôm tư tưởng thả lỏng một chút đến dùng cơm, vừa ngồi xuống mập mạp liền gọi một tá bia. Trác Tiểu Phàm nhìn Dương Giản, cười nói:
“Mập mạp cậu gọi món như thế, thật sự muốn Dương Giản đau lòng đến chết đó.”
Mập mạp mặc dù là một người ghét ác như thù, nhưng cũng là một người nhẹ dạ, bởi vì chuyện của nam sinh thủy sản đang có chút hậm hực, lúc này vỗ bàn, phóng khoáng nói:
“Ngày hôm nay phải uống một trận thỏa thích, cùng lắm thì mình mời.”
Dương Giản xấu hổ cười cười, nói:
“Không có việc gì, là mình mời mà.”
Lúc này một người phục vụ mang hộp bia đến bàn bọn họ, hé miệng cười với Dương Giản, đặt bia xuống, lên tiếng chào hỏi:
“Thầy Dương, đã lâu không gặp.”
Dương Giản chăm chú nhìn lại, thì ra là Từ Tử Dực.
Mập mạp cười to:
“Thầy Dương, không ngờ lại gặp học sinh ở đây hả.”
Trác Tiểu Phàm liếc mắt trừng cậu ta, nói:
“Cậu sao chưa uống gì đã say vậy?”
Trường hợp này rõ ràng không phải là trường hợp gì tốt, Dương Giản là thầy giáo sắp say rượu, Từ Tử Dực là học sinh bỏ học đi làm thêm.
Dương Giản nhìn Từ Tử Dực, tuy rằng dáng người cao lớn nhưng vẫn còn tính trẻ con, trên tay đã có vết chai, so với bộ dáng da thịt non mềm lúc trước khi học thêm thì hoàn toàn tương phản.
Trong nháy mắt Dương Giản có chút hối hận về sự xúc động của mình khi đó, giúp đỡ một đứa bé nhỏ như vậy trốn nhà đi, có thực sự chính xác hay không? Nhưng trong nháy mắt hắn đã bỏ đi suy nghĩ này, bởi vì chú Vương ở bên cạnh đột nhiên mở miệng.
“Thằng bé này không tệ, tính sổ sách rất nhanh, lại chịu được khổ, nói cái gì đều nhớ ngay.”
Bởi vì là Dương Giản giới thiệu Từ Tử Dực đến, nghe xong như thế liền yên tâm hơn chút, nhưng đây dù sao quán lẩu này cũng chỉ là một tiệm ăn nhỏ, tạm thời như vậy thì còn có thể, cứ mãi như thế cũng không phải biện pháp.
“Vâng, cảm ơn thầy Dương, bác Vương rất tốt với em, ít nhất thì khá hơn so với mẹ em.”
Từ Tử Dực đột nhiên gặp được người quen lại cảm thấy có thể tin tưởng được, liền trở nên có chút trẻ con rồi.
Dương Giản không biết làm thế nào để an ủi cậu bé, không thể làm cách gì khác là mỉm cười, thuận miệng hỏi:
“Bà ấy có đi tìm em không?”
Nơi này cách nhà không xa, nếu cố tình muốn tình thì không thể nào không tìm được.
“Bà ấy có lúc nào đi tìm em chứ?”
Cậu bé căm giận nói:
“Em len lén quay về nhìn bà ấy một lần, trong nhà không có ai, em đành đi tìm cha, quả nhiên thấy mẹ của em ở cửa nhà đang ra sức đánh người phụ nữ kia, cha em đứng ở cạnh cửa sổ trên tầng hai chỉ biết hút thuốc không dám xuống, hiện tại bà ấy hơn nửa là đã chịu không nổi, chạy ra sẽ lại bị bà ấy giày vò thôi, liền một mình quay về đây.”
Những lời này của Từ Tử Dực dường như chưa kể cho ai cả, mập mạp, Trác Tiểu Phàm và chú Vương đứng bên cạnh đều ngây người. Không biết vì sao đứa bé này chỉ tín nhiệm Dương Giản, rồi lại vì lòng tự trọng không muốn đi làm phiền người khác, mặc dù có số điện thoại di động của Dương Giản nhưng cũng không gọi sang, lúc này gặp được hắn, chỉ sợ lát sau lại không tìm được, liền vội vội vàng vàng kể hết mọi chuyện ra.
“Cậu bé sống ở đây, vẫn tốt hơn là quay về nhà.”
Mập mạp thở dài nói.
“Em còn bận, đi trước đây.”
Từ Tử Dực lại nhìn Dương Giản một chút, cúi đầu xoay người rời đi.
Dương Giản muốn kéo cậu bé lại, nhưng vì mình cũng chỉ là một sinh viên, không giúp được cậu bé lại không biết nên nói cái gì mới phải, lần đầu tiên cảm thấy hận bản thân có tâm mà không có lực.
Bầu không khí có chút nặng nề, Trác Tiểu Phàm mở bia rót đầy cho mấy người, lơ đãng ngước mắt, liền thấy mấy cô gái trẻ trang điểm xinh đẹp đi từ cửa vào, quán nhỏ nhất thời có cảm giác rạng rỡ phát sáng.
“Đến đến đến, bên này.”
Trác Tiểu Phàm vội vàng đứng lên chào đón mấy cô gái.
Mập mạp há hốc miệng:
“Vậy cũng được sao?”
“Bạn gái của nhà người ta, có cái gì không được chứ.”
Khi Dương Giản nói, cũng mới nhìn rõ ràng, thì ra mấy cô gái này là bạn gái Viên Nhân của Trác Tiểu Phàm cùng mấy cô bạn cùng ký túc xá, cũng bao gồm cả bạn gái tiêu chuẩn trong truyền thuyết của Dương Giản, Vu Hân Hân.
Dương Giản nhất thời có hơi nhức đầu, mới nhớ tới nụ cười quỷ dị của Trác Tiểu Phàm lúc mình nói muốn mời đi ăn cơm.
Vu Hân Hân mặc áo T-shirt váy ngắn đi giày Canvas, buộc tóc đuôi ngựa, trên tay còn cầm theo một chiếc bánh sinh nhật. Khi cô nhìn thấy Dương Giản thì, chủ động tươi cười sau đó ngồi bên cạnh Dương Giản, mập mạp ở một bên bắt đầu ao ước đố kị.
“Sao các cậu lại đến đây?”
Dương Giản giả vờ giật mình hỏi.
Vu Hân Hân thoải mái, cười cười nói:
“Sao nào, không muốn mình đến à?”
“Không phải.”
Dương Giản cười mà có chút khổ sở.
“Tên nhóc này không biết ăn nói, đừng để ý cậu ta.”
Trác Tiểu Phàm kéo Viên Nhân đến bên cạnh mình, hai người đưa mắt nhìn nhau, Viên Nhân vội vàng đón lấy chiếc bánh sinh nhật đặt lên bàn.
“Các cậu, cảm ơn, cũng cảm ơn các chị nhiều.”
Dương Giản cuối cùng cũng nói một câu, ôm tay cúi đầu một cái, nhất thời khiến mọi người cười rộ lên.
Viên Nhân quả thật bày ra bộ dáng chị cả, trách cứ:
“Còn chị cái gì, cậu giả vờ ngây thơ đó hả? Bánh sinh nhật chính là tâm ý của Vu Hân Hân đấy, bởi vì Tiểu Phàm sát giờ mới gọi điện đến, lúc này muốn làm gì cũng không kịp nữa, cậu ấy cảm thấy không mang theo thứ gì đi đến thì thật xấu hổ, vất vả lắm mới chọn được một thứ. Cậu nhìn xem có thấy vừa ý không?”
Dương Giản làm sao dám nói là không vừa ý chứ? Vu Hân Hân cũng không yêu cầu gì cả, chỉ là vẻ mặt đầy trông đợi nhìn hắn, áp lực xung quanh cùng sự ngại ngùng của bản thân khiến cho vẻ mặt của Dương Giản có chút mất tự nhiên.
Vì che giấu sự xấu hổ của bản thân, Dương Giản giơ cốc lên nói:
“Cảm ơn các anh chị em nhé.”
Rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ăn không được bao nhiêu, lại qua mấy vòng rượu. Dương Giản lúc này vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ, chưa đạt được mức độ qua mấy chén mà mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, lúc này gương mặt có hơi đỏ lên.
Mập mạp cũng uống không ít rồi, vỗ vai Dương Giản nói:
“Người anh em, cậu xem cậu xuân phong đắc ý như thế, tình yêu học tập cậu đều rất thuận lời, rốt cuộc đang phiền não cái gì chứ?”
“Cậu cảm thấy nam sinh thủy sản là bị trừng phạt đúng tội sao?”
Dương Giản đột nhiên hỏi.
Mập mạp cũng đột nhiên cứng người lại.
Dương Giản thở dài, nói tiếp:
“Còn có đứa trẻ kia, mình vẫn cảm thấy phải có trách nhiệm với nó.”
Viên Nhân thính tai, nghe được liền vội vàng xoay người hỏi Trác Tiểu Phàm:
“Đứa trẻ nào?”
Trác Tiểu Phàm kể tóm tắt mọi việc lại một lần, mắt của mấy nữ sinh cũng bắt đầu đỏ hồng. Viên Nhân lau khóe mắt nói:
“Vậy thế nào cũng phải nghĩ cách, nếu không đứa bé kia quá đáng thương rồi.”
Mười lăm tuổi, vốn là tuổi đang học hành chuẩn bị thi cao trung, nhưng bởi vì bận rộn kiếm ăn và buồn phiền vì chuyện gia đình mà bỏ học.
“Không còn người thân khác sao?”
Vu Hân Hân nhỏ giọng hỏi.
Dương Giản lắc đầu:
“Hình như không có.”
“Cũng may ông chủ xem ra rất quan tâm cậu bé, để cho cậu ấy ở đây học tập, tương lai có cơ hội thì tiếp tục học tập đi?”
Trác Tiểu Phàm an ủi Viên Nhân bên cạnh.
Dương Giản làm gia sư cho Từ Tử Dực, đương nhiên là biết hoàn cảnh của cậu bé. Ngoại trừ việc học thiếu sót một mảnh lớn, thành tích của Từ Tử Dực vốn cũng không phải xuất sắc, chỉ là vì hiểu rõ phải nỗ lực, mới miễn cưỡng duy trì được trình độ trên trung bình. Đứa trẻ như vậy hiện tại có thể làm thêm ở trong một quán lẩu, vậy tương lai của nó ở đâu chứ?
Vu Hân Hân suy nghĩ một lát, mở miệng nói:
“Cũng không nhất định là phải học tập mới được, hiện tại người có trình độ bậc tiểu học làm ông chủ, còn hơn tốt nghiệp đại học phải đi làm thuê. Mỗi người một số mệnh, Dương Giản cậu không nên suy nghĩ nhiều quá.”
Mập mạp vội vã biểu thị sự ủng hộ:
“Làm ông chủ kiếm nhiều tiền hơn đi làm thuê nhiều.”
“Thế nhưng phải làm việc bao nhiêu năm mới có đủ tài chính để làm ông chủ chứ?”
Trác Tiểu Phàm thở dài nói:
“Sao đột nhiên lại cảm nhận được áp lực sau khi tốt nghiệp rồi? Vẫn là sáng nay có rượu sáng nay say, chơi đủ bốn năm rồi nói sau.”
Vu Hân Hân bấm cậu ta một cái, biểu thị sự bất mãn đối với cách nói không có tiền đồ không cầu tiến này.
Bọn họ thảo luận như vậy, lại nhắc nhở Dươn Giản, Dương Giản lôi bàn tính ở trong đầu ra, vừa nghĩ vừa nói:
“Làm ông chủ hay gì đó, hình như cũng là một lối ra.”
Vu Hân Hân xì một tiếng bật cười:
“Cậu đúng là một tên nhóc đáng ghét, không lớn hơn người ta mấy tuổi, đã muốn làm ông chủ sao?”
Dương Giản không để ý đến cô, tiếp tục nhỏ giọng phân tích:
“Các cậu xem, hiện tại quán lẩu này chỉ bày được không đến mười bàn, cơ bản là không cần lắp đặt thiết bị vật dụng gì, muốn lắp thiết bị chỉ cần hai ba vạn là đủ rồi, cộng thêm các loại giấy chứng nhận cùng tiền thuê nhà nửa năm, chỉ cần bảy tám vạn là có thể mở một quán lẩu nhỏ. Kém nhất thì nửa năm cũng có thể thu được kết quả.”
“Sau đó thì sao?”
Dương Giản quay đầu lại nhìn về phía ông chủ quán ở quầy hàng bên kia, lớn tiếng hỏi:
“Ông chủ, có nghĩ đến việc mở chi nhánh không?”
Lúc này đang là thời gian nghỉ ăn trưa ăn cơm, khách ở trong quán không tính là nhiều, ông Vương đang tựa bên bàn định chợp mắt một chút, bị Dương Giản đánh thức, không khỏi giật mình một cái, tiếp đó cười nói:
“Cậu sinh viên à, cậu xem lão già tôi cô đơn một mình, chỉ kiếm chút tiền dưỡng già là được rồi, mở chi nhánh làm gì? Hơn nữa, dù muốn mở cũng không có tiền mà.”
Dương Giản mỉm cười:
“Tôi đầu tư, chú đóng góp kỹ thuật, thế nào?”
Ông Vương lại sửng sốt:
“Mở chi nhánh, quan trọng là cần có nhân viên đi? Tôi chỉ là một ông già, cộng thêm một đứa nhóc choai choai không lớn không nhỏ, quên đi, không chịu nổi giày vò như vậy đâu.”
Thực ra ông cũng đã tính toán chuyện này trong đầu một lượt.
“Sao lại cần chính bản thân mình đi làm chứ? Quanh trường học không hề thiếu người.”
Đầu óc Dương Giản cũng tính toán nhanh vô cùng.
“Có rất nhiều sinh viên đi làm thêm, chúng ta chỉ cần quản lý là được. Chú có muốn danh tiếng của quán này được tiếp tục truyền lại không?”
“Không cần sửa tên quán sao?”
Dương Giản nhanh chóng nói:
“Đương nhiên không cần, nếu không chú cứ cân nhắc trước đi, hùn vốn là ba người chú, tôi và Từ Tử Dực, lợi nhuận từ chi nhánh sẽ chia đều ra.”
Ông Vương bật cười:
“Nhóc con cậu thật kỳ quái, nếu muốn giúp đứa bé kia như vậy, vì sao không trực tiếp giúp nó học hành?”
Dương Giản suy nghĩ một chút tình trạng tìm việc vài năm sau, thở dài:
“Ít nhất cậu bé làm ở chỗ chú rất vui vẻ, tiếp tục làm việc tiếp cũng không có chỗ nào không tốt. Tương lai cậu ấy có tiền rồi muốn đi học, lúc nào cũng có thể học được.”
“Cậu không hỏi ý kiến của thằng bé sao?”
Ông Vương vẫn cảm thấy có chút không tốt lắm.
Từ Tử Dực không biết đã đi đến từ lúc nào, ngơ ngác nhìn Dương Giản đang ngẩn ra.
“Em có còn muốn tiếp tục việc học không?”
Dương Giản phải ngẩng đầu mới có thể nhìn vào mắt cậu bé.
Từ Tử Dực lắc đầu:
“Em vốn không để tâm đến việc học, chỉ vì thể diện của mẹ em mới tiếp tục cố gắng, hiện tại xem ra cũng không cần đến lý do này rồi.”
“Cậu kiếm nhiều tiền như vậy ở đâu hả?”
Trác Tiểu Phàm cuối cùng cũng phải ứng lại, kêu lên sợ hãi ở phía sau.
“Làm thêm kiếm được.”
Dương Giản cười hắc hắc.
“Nhưng lập tức sẽ hết sạch thôi.”
“Thầy sẽ không hối hận chứ?”
Từ Tử Dực nhỏ giọng hỏi.
Dương Giản trịnh trọng nhìn về phía ông Vương:
“Chú cảm thấy thế nào?”
“Ngày mai nói chuyện tiếp đi.”
Ông Vương làm bộ lại muốn gục xuống bàn tiếp tục chợp mắt, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài điểm khó có thể nhận ra.