Vừa mới sống lại đã gặp phải kỳ thi, Dương Giản vội vàng hoàn thành trong khoảng thời gian này, lại vội vàng đến tài khoản tự động của ngân hàng kiểm tra số dư trong tài khoản.
Thực ra lúc này hắn cũng không tính là bần cùng, những ngày sau này cũng đều không phải, mới đầu có sự giúp đỡ của cha mẹ, sau đó lại có thu nhập của công tác, chỉ là trong ba tháng cuối cùng mất đi nguồn sinh hoạt phí, sau đó lại nhanh chóng tiêu hết tiền tiết kiệm của cá nhân, mới đột nhiên sinh ra cảm giác chán nản.
Vô luận như thế nào, hắn cũng phải nghĩ cách thay đổi tương lai.
Học kỳ thứ nhất sắp kết thúc, sinh hoạt phí ở trong ngân hàng không còn dư mấy, Dương Giản âm thầm quyết định, học kỳ sau tuyệt đối phải thay đổi loại thói quen chi tiêu này. Hắn cất kỹ ví. Trên đường quay về ký túc xá, đang suy nghĩ xem làm thế nào để tăng thu giảm chi, điện thoại đột nhiên vang lên. Dương Giản lấy ra điện thoại di động màn hình trắng chữ đen, chỉ có chức năng gọi điện cùng nhắn tin, thấy hai chữ quen thuộc mà xa lạ hiện lên.
[Mẹ.]
(Tịch: Nguyên chữ mẹ này là “妈妈” – dịch ra là 2 chữ mụ mụ, nhưng để hợp với văn phong, mình chuyển lại thành 1 chữ mẹ nhé ^^)
Tâm tình của Dương Giản vô cùng phức tạp.
Lúc trước hắn cẩn thận dè chừng mà tránh xa người cha xưa nay luôn nghiêm khắc, chỉ có mẹ là người đầu tiên nói ra mình không thích phụ nữ cũng không muốn kết hôn, không ngờ lại ngoài ý muốn gặp phải phản đối kịch liệt.
Hắn là con trai độc nhất trong nhà, vốn nghĩ rằng dù có làm sai điều gì cũng đều nhận được sự tha thứ, không ngờ rằng tất cả chỉ là biểu hiện giả dối. Người mẹ mà hắn vẫn cho rằng dù giận dữ vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn, lại giống như phát bệnh thần kinh cầm cái ghế cố sức nện lên người của hắn, sau đó cầm lấy đoạn chân ghế gãy rời đánh lên tay cùng sau lưng hắn. Hắn tránh đi, cầm lấy khúc gỗ kia, trong lòng vừa thẹn vừa đau đớn, nhưng không có mở miệng xin lỗi. Đây không phải là chuyện cứ xin lỗi là có thể giải quyết, hắn muốn để cho bà tiếp nhận sự thật.
Nhưng bà lại ngồi trên sàn nhà khóc lớn lên, tiếng khóc gọi cha đến, không phân biệt tốt xấu liền cho hắn một bạt tai.
“Mày làm cái gì thế, khiến cho mẹ mày khóc thành như vậy?”
Dương Giản đã không còn đường quay lại, không thể làm gì khác hơn là thành thực trả lời:
“Cha, con là đồng tính luyến ái, con không thể kết hôn rồi hại cả đời một người phụ nữ, hai người đừng ép con.”
Cha im lặng một lát không nói gì, nâng mẹ dậy, xoay người cùng nhau đi ra cửa.
Trong lòng Dương Giản một trận sợ hãi, nhỏ giọng kêu lên:
“Cha, mẹ.”
“Chúng ta coi như không nghe thấy cái gì cả.”
Giọng nói của cha cứng rắn mà lạnh lùng, mẹ lại không hề liếc mắt nhìn hắn một cái. Đứa con mà bọn họ vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng lại biến thành sỉ nhục lớn nhất đời bọn họ, bọn họ không thể tha thứ.
“Thế nhưng đây là sự thực.”
Dương Giản nhìn bóng dáng tập tễnh cùng mái tóc hoa râm của cha mẹ, có chút tuyệt vọng nói ra.
Cha bỗng nhiên quay đầu lại.
“Chúng ta có từng ép mày sao? Đây là mày đang ép chúng ta!”
“Nếu như mày cố ý muốn làm đồng tính luyến ái, liền không cần bước lại vào cửa nhà này nữa.”
Mẹ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào hắn.
Dương Giản nhất thời không có phản ứng, kinh ngạc nhìn qua.
“Sớm biết như vậy, ngay từ đầu không nên sinh mày ra.”
Cuối cùng nói ra những lời này, lại chính là người thân của mình.
Mẹ cho đến bây giờ vẫn là người sĩ diện không chịu thua kém ai, đã từng vì sự nghiệp mà không muốn có con sớm như vậy, nhưng dưới sự khuyên bảo ở khắp nơi vẫn sinh ra Dương Giản. Các lớp tiểu học của Dương Giản đều đạt loại tốt, thi vào trung học cũng đạt được khen thưởng, khi thi cao đẳng lại đỗ được vào trường đại học trọng điểm, sau khi tốt nghiệp kiếm được công việc có lương cao, đều là thứ để bà có thể kiêu ngạo trước mặt bạn tốt cùng người quen.
Dương Giản rốt cuộc cũng nhận ra, bản thân mình chỉ như một bình hoa vô giá, nếu như có một vết nứt liền biến thành vô giá trị, cũng mất tư cách được trân ái cùng bảo hộ.
Đây là hiện thực.
Khi xa cách bao lâu như vậy lại nhận được điện thoại của mẹ, Dương Giản nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào. Sa vào Internet xao nhãng bài vở cùng bài tập cũng không phải sai lầm gì quá lớn, chỉ cần không quá mức đến trình độ phải giáng cấp, người nhà cũng sẽ không biết, cũng sẽ không hỏi đến.
Rốt cuộc hắn cũng nhận điện thoại.
“Cuộc thi thế nào rồi? Lúc nào về nhà nghỉ?”
Giọng nói lải nhải của mẹ nghe rất thân thiết.
Dương Giản cố gắng thích ứng trong vài giây, suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Cuộc thi khá tốt, thi xong tạm thời sẽ không về nhà, thầy giáo giới thiệu cho một công việc, không thể từ chối.”
Giọng nói bên kia dừng lại trong chốc lát, rồi nói:
“Từ khi nào con bắt đầu làm thêm rồi? Thiếu tiền sao?”
Dương Giản ngây ra một lát, vội vàng trả lời:
“Không thiếu, nhưng là bị thầy giáo nhìn trúng thôi.”
“Công việc gì vậy?”
“Gia sư.”
“Được rồi, làm xong rồi sớm về nhà một chút, đừng ở bên ngoài một mình chơi bời.”
“Vâng.”
Dương Giản sau khi cúp máy liền thở dài ra một hơi, đang ở giữa mùa đông mà sau gáy lại có một tầng mồ hôi lạnh. Hắn làm gì có thầy giáo nào giới thiệu, đều là tìm công việc gia sư online, bỏ ra kỳ nghỉ đông này để giúp cho học sinh tiểu học và trung học làm bài tập về nhà mà thôi. Giá cả tuy rằng rẻ mạt nhưng dù sao vẫn là có, huống hồ hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để về nhà.
Mọi người ở trong ký túc xá gần như đã về hết rồi, hành lang cũng hầu như không có bóng người, có vẻ lạnh lẽo yên ắng.
Dương Giản đang tìm chìa khóa, đột nhiên có một người từ đối diện đi tới, cũng cầm theo chìa khóa mở cửa phòng ký túc xá bên cạnh. Dương Giản không khỏi nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói:
“Ngô Tô Hoa? Không phải là cậu đã chuyển ra ngoài rồi sao?”
Ngô Tô Hoa cũng không lộ ra vẻ mặt có tật giật mình, thản nhiên trả lời.
“Đến chuyển vài thứ.”
Dương Giản xấu hổ cười cười.
“Mình không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng nói ra thôi.”
Ngô Tô Hoa quay đầu lại, cũng mỉm cười với hắn.
Khi Dương Giản ý thức được đây cũng là đồng loại của mình, Ngô Tô Hoa đã rất ít khi xuất hiện trước mặt bạn cùng học, cho nên ấn tượng của Dương Giản với cậu ta cũng không khắc sâu lắm. Mà lúc này, hắn lại cảm thấy cậu ta cũng không phải là người khó ở chung. Thân hình Ngô Tô Hoa thon dài, cao hơn hắn một chút, trên gương mặt trắng nõn không hề có tỳ vết gì, mái tóc vàng rực rỡ, ở trong mùa đông lạnh lẽo này lại khiến cho người ta cảm thấy thật ấm áp.
Không tự giác, Dương Giản quan sát cậu ta thật lâu.
“Thế nào, hiếu kỳ?”
Ngô Tô Hoa phóng khoáng mỉm cười nhìn hắn.
“A, không phải.”
Dương Giản nhất thời có chút hoảng loạn, hắn không muốn bại lộ bản thân mình sớm như vậy, thậm chí còn huyễn tưởng rằng mình có thể không đi con đường này hay không.
“Mình chỉ là muốn hỏi, cậu có cần giúp đỡ hay không.”
Hắn tùy tiện tìm một cái cớ.
Ngô Tô Hoa cũng không khách khí.
“Được, đằng nào mình cũng có nhiều thứ.”
Dương Giản đi theo cậu ta vào phòng ký túc xá, thấy cảnh tượng bên trong rồi không khỏi kinh ngạc. Có ba chiếc giường được thu dọn vô cùng sạch sẽ, trong phòng còn có mùi dung dịch tiêu độc gay mũi, dù là ở trong ký túc xá của nữ sinh cũng khó thấy được như vậy.
Ngô Tô Hoa giả bộ thoải mái cười cười.
“Mình mang hết đi, bọn họ cũng không cần phải như vậy rồi.”
Một cái giường khác rõ ràng là của Ngô Tô Hoa, tuy rằng cũng rất chỉnh tề, nhưng phía trên lại có một tầng bụi, nhìn ra được là đã lâu không có người sử dụng.
“Dương Giản, cảm ơn cậu.”
Cậu ta đột nhiên nói.
Dương Giản nháy mắt không kịp phản ứng, cậu ta là đang cảm ơn hắn không có ghét bỏ cậu ta. Bất cứ lúc nào, người giống như bọn họ đều không thể thẳng thắn sống ở dưới ánh mặt trời.
“Ngô Tô Hoa, tuy rằng hỏi như vậy có chút đường đột, thế nhưng mình thực sự không nghĩ ra, nếu như không có gặp gỡ với ai, chuyện của cậu như thế nào lại bị truyền ra vậy?”
Ngô Tô Hoa không ngờ rằng hắn hỏi vấn đề này, ngây ra một lúc, rồi quay đầu lại nhìn hắn nheo mắt cười.
Dương Giản bị cậu ta nhìn có chút sợ hãi, vội vã dời ánh mắt đi.
“Cậu sợ mình?”
Ngô Tô Hoa giống như tự giễu cười nhẹ.
“Không có.”
Dương Giản hiện tại đã hối hận muốn chết việc mình xen vào chuyện của người khác.
Ngô Tô Hoa không nói gì cả cười cười.
“Mình thực sự không có bệnh, các cậu không cần sợ.”
Những lời này nghe vào thấy vô cùng chua xót, Dương Giản cố sức lắc đầu, nhất thời cũng không nói nên lời nào để an ủi.
“Cậu không phải là hiểu kỳ vì sao chuyện của mình bị truyền đi xôn xao ở trong trường sao? Để mình nói cho cậu biết, bởi vì mình thổ lộ với Thôi Vân, cậu ta liền cảm thấy vô cùng nhục nhã.”
Ngô Tô Hoa lạnh nhạt nói.
“Là cậu ta trắng trợn nói ra?”
Dương Giản khϊếp sợ nhìn cậu, Thôi Vân thoạt nhìn ưu tú như vậy, không giống người sẽ làm ra những chuyện như thế.
“Này cũng không thể trách cậu ta.”
Ngô Tô Hoa cười khổ mà nói.
“Khi mới vào đại học, quan hệ của cậu ta với mình là tốt nhất, còn thật sự coi mình là bạn bè.”
Dương Giản đoán được, khi Thôi Vân nghe cậu thổ lộ thì có bao nhiêu khϊếp sợ. Người kia chưa bao giờ cho phép kế hoạch sinh hoạt của mình bị người khác có nửa điểm thành kiến, làm sao có thể chịu ảnh hưởng của Ngô Tô Hoa? Thôi Vân dùng phương thức quyết tuyệt nhất để từ chối cậu, biểu thị sự chán ghét, hoài nghi cậu nhiễm bệnh không sạch sẽ, cũng cố tình nói cho những người khác ở trong tập thể ký túc xá biết.
Chuyện xảy ra sau đó, trên cơ bản cậu ta không cần xen vào nữa, tốc độ truyền bá của những lời đồn đãi tán nhảm là không thể tưởng tượng.
“Lần trước mình đến trả sách còn thấy cậu ở ký túc xá, là bởi vì Thôi Vân sao?”
Dương Giản cẩn thận hỏi.
“Mình nghĩ muốn xin lỗi cậu ta, sau đó lại quay lại làm bạn bè.”
Ánh mắt Dương Giản nhìn cậu có chút đồng tình.
Ngô Tô Hoa cũng nhìn thấu loại đồng tình này, bất đắc dĩ nhếch khóe miệng.
“Cậu cũng hiểu được mình đã tìm một cách quá ngây thơ sao?”
“Vậy hiện tại cậu đang ở chỗ nào?”
Dương Giản dời trọng tâm câu chuyện đi. Quần áo của Ngô Tô Hoa rất mới, nhìn ra được cậu ta rất chú trọng bề ngoài, nhưng quần áo trên người hắn cũng là hàng hiệu mà học sinh phổ thông tốn rất nhiều tiền mới mua được. Giá phòng ở thành phố này cao như vậy, phòng cho thuê cũng đắt thái quá, Dương Giản dự định từ giờ trở đi chăm chỉ kiếm tiền tiết kiệm, có thể ở lại trong ký túc xá giá rẻ là hay nhất.
“Mình đến ở chỗ của anh họ.”
Dương Giản theo bản năng ý thức được người anh họ lai lịch không rõ ràng này vô cùng khả nghi, nhưng bọn họ cũng chỉ là bạn cùng học mới quen biết mà thôi, cũng không thể làm gì, chỉ đứng nhìn Ngô Tô Hoa kéo hết đám chăn gối bám đầy bụi xuống, ném vào trong thùng rác ở chỗ góc hành lang, ngay cả nệm cũng muốn kéo qua đây.
“Cậu không phải là định ném toàn bộ đi chứ?”
Dương Giản nhìn bóng lưng của cậu ta hỏi.
“Bên kia cái gì cũng có đủ, mấy thứ này không cần dùng đến.”
Ngô Tô Hoa lại kéo một cái hòm từ dưới giường ra, nhét sách vở vào.
“Hình như không có việc của mình rồi.”
“Cái kia.”
Ngô Tô Hoa có chút xấu hổ mở ngăn tủ của mình ra, chỉ vào máy tính xách tay bên trong nói.
“Có thể giúp mình mang cái này được không? Nếu không mình phải chạy hai chuyến.”
Ở những năm này, máy tính xách tay đối với học sinh và công chức chính là một thứ đồ khó có được, điều kiện kinh tế của Ngô Tô Hoa so với phán đoán ban đầu của Dương Giản tốt hơn rất nhiều, Dương Giản nghĩ, có thể cậu ta cũng chưa chắc đã đến ở nhà của ông anh họ kia, tự mình thuê một phòng cũng không phải là quá khó.
Hắn đi qua nhấc máy vi tính lên, hai tay Ngô Tô Hoa ôm cái hòm đầy sách, hai người đi song song ra khỏi ký túc xá.
Sắc trời luôn có chút âm u, lúc này bầu trời bỗng nhiên bắt đầu có tuyết rơi, Dương Giản trầm mặc đi, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn mặt đường nhựa phía trước bị nước tuyết thấm ướt. Một tháng này hắn buộc chặt thần kinh, vô luận làm việc gì đều có mục đích rất mạnh, tuy rằng nội tâm phong phú nhưng khó tránh khỏi mờ mịt, giống như là vì bù đắp lại sai lầm trong quá khứ mà sống lại, người như vậy sống lại có ý nghĩa gì đây? Lúc này không mang theo bất cứ động cơ gì mà giúp bạn cùng học, trong lòng Dương Giản dần dần cảm thấy yên ổn tươi sáng.