Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi rất dửng dưng với tiền bởi ngoài việc tôi có nhiều thì cái chính nằm ở nhu cầu. Tôi hầu như chẳng có nhu cầu gì đặc biệt với tiền.

Hà An nói cho tôi lý do cô nàng được cho tiền tiêu Tết gấp đôi cô chị song sinh:

-Bố tớ bảo năm nay con gái đã lớn, biết giúp bố lau dọn ban thờ, mua hoa cúng và dọn nhà nên cho thêm. – Giọng Hà An hồ hởi. – Anh trai tớ cũng cho tớ hẳn một trăm luôn.

Tôi ngẩn người ra hết nhìn Hà An rồi lại nhìn số tiền trên tay cô nàng.

-Nên tớ muốn khoe với Nam. Nhờ bạn mà tớ có chừng này, quả nhiên con nhà giàu cũng biết cách kiếm tiền khác người thường.

Tôi không hiểu rõ Hà An định nói gì thì cô nàng đã giải thích:

-Mẹ tớ tấm tắc khen tớ là biết mua cả hoa sen để lên ban thờ. Bố tớ hứng chí nên rút tiền cho, cho tiền mà cười suốt. Tớ ngồi nghĩ mãi thì nhận ra rằng ấy là người rất tinh ý. Nhà tớ chưa bao giờ mua hoa sen để cúng cả, hai bó hoa nhựa để trên đó từ rất lâu rồi.

-Thế thì có gì đâu mà tài. – Tôi nói. – Chỉ là tớ học theo những người lớn đó thôi.

-Nhưng sao tớ lại không biết những điều ấy?

-Nếu bạn chú ý quan sát và lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối của người lớn rồi hỏi thêm thì tớ chắc chắn bạn sẽ biết thêm nhiều thứ hay lắm. Những thứ tớ biết đều do người lớn tuổi nói cho mà kỳ thực thì… - Tôi khẽ thở dài. – Nó chẳng có tác dụng gì với bạn bè vì mấy ai quan tâm.

-Quen biết mấy tháng bây giờ tớ mới thấy bạn lợi hại.

Tôi định nói “Thật ra tớ rất lợi hại nhưng ở lĩnh vực khác” song tôi kìm lại được.

-Hôm Tết Dương lịch tớ hứa tặng quà cho ấy nhưng vẫn còn nợ. Hôm nay bởi do ấy mà tớ được cho tiền Tết gấp đôi chị tớ nên tớ quyết định sẽ tặng hoặc thưởng cho ấy thêm một phần quà nữa.

-Thôi không cần đâu, bạn bè quà cáp làm gì.

-Sao vội từ chối nhanh thế?

-Tớ không khách sáo nhưng chỗ bạn bè cần gì quà cáp, giúp nhau được là tốt rồi.

-Nhưng nếu là một món quà tùy ý muốn thì sao?

-Tùy ý?

-Ừ! – Hà An gật đầu. – Nghĩ kỹ xem bạn muốn gì, bây giờ chẳng hạn.

-Tớ á? – Tôi gãi đầu ra chiều suy nghĩ. – Thật sự thì tớ chẳng muốn gì.

-Thật ư?

-Thật mà. Nói chung bạn xuống đây chơi là vui rồi, quà cáp làm gì.

Hà An thoáng tỏ vẻ thất vọng rồi chợt chìa tay ra trước mặt tôi thản nhiên hỏi:

-Thế có muốn cầm tay tớ không?

Một lần nữa tôi rụt tay lại lùi về phía sau như một phản xạ tự nhiên.
« Chương TrướcChương Tiếp »