Chương 94

-Bạn mua hoa sen là được rồi. – Tôi nói.

Hà An đang ngồi chọn hoa ngước lên nhìn tôi, ánh mắt có phần tin tưởng rồi khẽ gật đầu, phủi tay đứng dậy nói với cô bạn bán hàng:

-Tớ lấy hoa sen.

Rồi quay sang hỏi tôi:

-Mấy bông?

-Ừm… mười hai hoặc mười sáu bông. Chọn những bông chưa nở ấy.

Trong khi Hà An chăm chú nhìn cô bạn chọn hoa sen giúp thì tôi kín đáo lấy tiền từ trong túi quần sau ra nhét vào tay của Hà An. Hà Ay quay lại nhìn nhưng trước khi cô nàng kịp lên tiếng thì tôi khẽ lắc đầu ra hiệu không nên nói gì.

-Bạn chia đều cắm vào hai lọ nhé. Bây giờ tớ phải về.

Tôi nói với Hà An rồi quay xe ra về khi nhìn thấy việc chọn hoa đã xong. Hà An khẽ bặm môi, gật đầu nhưng tôi đi chưa được ba mét thì cô nàng đã lên tiếng gọi lại.

-Còn quên gì hả? – Tôi hỏi Hà An.

-Không.

Câu trả lời của Hà An cùng với nét mặt của cô nàng khiến khoảng im lặng ngắn ngủi bỗng trở nên ngượng ngùng, thiếu tự nhiên.

-Ngày mai ấy làm gì?

-Tớ chưa biết. Mai bà tớ gói bánh chưng nên có thể tớ ở nhà để bà sai vặt.

-Gói bánh chưng chắc không lâu đâu nhỉ?

-Ừ, những năm trước bà tớ gói độ mươi, mười lăm cái cho có không khí Tết nên cũng mau lắm, chỉ có luộc bánh chưng mới lâu.

-Vậy ngày mai rảnh rỗi, ấy lên đây chơi nữa được không?

-Hả? Ờ… cái này… tớ không dám chắc nên không hứa được.

Ánh mắt Hà An đượm buồn trong một giây, khi ánh mắt đó hướng nhìn xuống lòng đường rồi ngay sau đó lại giữ vẻ thản nhiên thì tôi lập tức hiểu ra Hà An muốn gì.

-Nếu đến trưa mà tớ không lên đây thì bạn xuống chơi cũng được. Làng tớ Tết cũng có nhiều thứ vui, mấy hôm nay người ở xa về đông lắm. Ừm… bạn đã từng luộc bánh chưng chưa?

-Nhà tớ mọi năm cũng có gói.

-Tớ thấy Tết ở trong làng vui hơn ngoài phố đấy. Hay năm nay bạn thử xuống luộc bánh chưng với tớ, dĩ nhiên là nếu bạn rảnh.

Nét mặt Hà An trở nên tươi rói như ánh mặt trời. Tôi cảm nhận được niềm vui của Hà An và trong lòng tôi chợt dâng lên một niềm vui khó tả. Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến việc một đứa con gái nào đó muốn gặp và chơi với tôi đến vậy, thường chỉ là tôi muốn gặp ai đó mà thôi.

-Vậy cứ tạm tính như thế. – Hà An nói rồi đưa trả tôi phần tiền còn thừa sau khi mua hoa sen.

-Bạn giữ tạm, nếu mai tớ bận thì bắt xe ôm xuống chơi. – Tôi gãi đầu. – Trời lạnh nên tớ… tớ cứ lười.

Hà An dúi tiền vào túi áo khoác của tôi rồi cười cười:

-Nếu tớ muốn xuống đấy chơi tự khắc tớ sẽ có cách, đâu nhất thiết phải dùng tiền của ấy.

-Nhớ trả tớ tiền mua hoa. – Tôi nhắc.

-Ghi sổ đi, cuối năm tớ trả.

Trước khi tôi nhấn pê đan, Hà An bỗng cất lời: