Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 82

« Chương TrướcChương Tiếp »
-Thế bà cho cháu những thứ đồ giống hôm qua bạn cháu đã mua hoặc… à… bà lấy cho cháu thêm ba quả cau, một lá trầu nữa ạ.

Hà An lấy ra năm chục nghìn, đó có lẽ là tất cả số tiền mà cô nàng có.

-Bà lấy cho bạn ấy ít tiền đinh với vàng thỏi là được rồi.

Tôi tỏ ra sành sỏi.

Trên đường chở Hà An về nhà, Hà An hỏi tôi:

-Ấy hay mua đồ cúng hay sao thế?

-Đâu có, giỗ chạp bà tớ bảo tớ đi mua thì tớ mua thôi.

-Tớ thấy ấy có vẻ rất thành thục mà bà cụ thì dường như rất quen với cách mà ấy mua quà bánh.

-Đâu có. – Tôi tặc lưỡi. – Người làng với nhau, bà cụ còn có họ với tớ. Tớ phải gọi bà ấy là bà đấy.

Tôi nói xong thì ngẫm nghĩ xem mình có nói đúng không. Bà cụ vừa rồi tất nhiên chẳng có họ hàng gì với tôi cả nhưng việc tôi gọi bà cụ bằng bà thì đúng. Thôi thì chí ít cũng có một nửa là thật.

-Kể ra thì bạn cũng biết cách mua đồ cúng đấy chứ.

-Tớ chưa mua như này bao giờ.

-Chưa mua mà sao biết mua cau với trầu.

-Tớ không biết, tớ nghĩ là cần vì bà của ấy hay nhai trầu.

Tôi nghe Hà An nói cũng có lý, cô nàng này cũng chịu khó suy nghĩ chứ không phải là một cô nàng vô tâm. Tôi giúp Hà An đặt hai gói bánh lên ban thờ, giúp cô nàng châm hương rồi lẳng lặng lùi về phía sau quan sát cô nàng khấn vái. Hà An vái ba vái là xong khiến tôi có chút ngạc nhiên định lên tiếng hỏi nhưng ngẫm lại khi nãy cô nàng bảo rằng chưa từng đi sắm vàng mã, cau trầu bao giờ nên điều này cũng là dễ hiểu.

-Cái chén nhỏ này dùng để múc nước được không?

Hà An chỉ vào mấy cái chén nhỏ nằm trong tủ kính. Tôi bảo được. Hà An lấy ra một cái rồi đi múc nước mưa ở ngoài chum nước. Tôi đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Thay vì giúp Hà An, tôi quyết định ra ngoài sân, khoanh tay đứng dựa vào thân cây bưởi sinh đôi để xem Hà An làm gì. Sau khi đặt chén nước mưa lên bệ thờ của ngôi miếu nhỏ, Hà An trở vào nhà lấy ra một cái đĩa nhỏ rồi cặm cụi ngồi phết vôi lên lá trầu không. Nhìn đôi bàn tay lóng ngóng của Hà An thì tôi càng khẳng định rằng cô nàng này quả thật xưa nay chưa từng động tay đến những việc như thế này. Nhoài người cắm ba que hương vào bát hương nằm sâu trong bệ thờ của ngôi miếu xong xuôi, Hà An mới quay sang vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần.

-Miếu này thờ ai?

-Tớ không biết!

-Sao lại không biết?

-Từ xa xưa đã có một ngôi miếu cũ đổ nát, ngôi miếu này mới được gia đình tớ xây lại nên cũng không biết là thờ ai.

-Có phải thờ thánh thần không nhỉ?

Sợ rằng Hà An sẽ suy luận lung tung rồi khấn sai nên tôi đành phải gợi ý:

-Thường tớ thấy trong làng này người ta hay gọi là Cô Thần Miếu, chắc đó là tên gọi chung. Bà Già tớ cũng hay khấn như thế.

-Cô Thần Miếu à? Có đúng không? Chỉ sợ là ông thì sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »