Tôi đã dành nhiều thời gian để suy nghĩ một cách nghiêm túc về mối quan hệ với Hà An. Đối với tôi, bất kỳ một mối quan hệ nào cũng cần phải có một định nghĩa chính thức. Ngay cả đối với những người bạn mà tôi quen, tôi cũng xếp thành bạn thân và bạn. Tôi quan niệm rằng nếu tôi thân với tất cả mọi người thì thực tế tôi sẽ chẳng có ai là thân thiết thật sự. Bạn thân của tôi chỉ có R9 và Chắc Gạo, hai đứa cùng làng. Với hai đứa bạn thân này, tuy tôi hay đành hanh bắt nạt nhưng tôi cũng chưa bao giờ từ chối bất cứ điều gì mà hai thằng bạn thân mong muốn. Nếu hai đứa chúng nó mượn tiền, tôi sẽ cho mượn và không bao giờ đòi lại. Chắc Gạo rất ít mượn, nếu mượn nó sẽ mau chóng trả còn R9 thì trái lại, nó chẳng bao giờ có ý định trả mà thay vào đó là mượn thêm, mượn thêm nữa và mượn thêm nữa nữa nữa… Đã là bạn thân thì ngoài tiền bạc, chúng tôi còn chia sẻ với nhau những chuyện vô thưởng vô phạt khác, chính những câu chuyện vô vị ấy là thứ keo kết dính ba chúng tôi lại với nhau.
Bạn thì tôi có nhiều, tôi nghĩ ai cũng có nhiều bạn như bạn học, bạn cùng làng, bạn cùng đam mê… và với mỗi nhóm bạn hoặc với mỗi người bạn như vậy, tôi đều chơi một cách nhiệt thành, có chừng mực. Có lẽ bởi thế mà chẳng ai ghét tôi cả. Ngay cả bản thân tôi cũng muốn làm những người mà tôi quen biết cảm thấy hài lòng.
Cuộc đời tôi chẳng có kẻ thù nào!
Hà An chẳng phải bạn thân cũng không phải bạn học lại cũng chẳng cùng giới tính. Tôi cố liệt kê ra những điểm chung giữa tôi và Hà An như chung huyện, chung trường… nhưng sau cùng tôi chỉ đành thở dài thừa nhận rằng những điểm chung này hoàn toàn vô nghĩa.
Tôi có yêu Hà An không?
Không!
Tôi có thể trả lời một cách ngắn gọn và trung thực như vậy.
Như ở trên tôi đã chia sẻ thì tôi đã hình thành trong đầu mình định nghĩa về bạn và bạn thân cũng có nghĩa là đối với tôi thì thích và yêu là hoàn toàn khác nhau. Tôi biết bản thân mình cũng là một kẻ lập dị. Tuy vậy, tôi lại không bắt ai phải giống như mình mà thay vào đó, nếu tôi nhận ra rằng có thể giúp họ điều gì thì tôi nhất định sẽ giúp.
Tôi nhận định rằng tôi đã bắt đầu thích Hà An rồi!
Cuộc sống của tôi những năm qua nhìn chung tương đối buồn tẻ vào ban ngày và lạ kỳ vào ban đêm. Ban ngày, ngoài giờ học trên lớp thì tôi chỉ ở nhà, chủ yếu là ngủ và ngủ. Còn ban đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì tôi lại thức. Tôi có thể đọc sách lịch sử, vẽ truyện tranh hoặc viết những truyện ngắn. Những câu truyện ngắn hoặc truyện tranh mà tôi viết hay vẽ đều có một kết cục giống nhau, ấy là trở thành giấy vụn để nhóm bếp.
Sự thực thì… tôi có rất ít bạn.