Chương 54

-Ấy không ngồi xuống ăn cơm đi còn đứng đấy làm gì nữa?

-À, ờ!

Bên cái mâm cơm làm bằng gỗ mít, ba người ngồi ba góc tạo thành một hình tam giác cân. Bà Già chẳng nói chẳng rằng gắp thức ăn, vừa ăn vừa đưa mắt nhìn ra sân. Hà An thì khác, tíu tít nói chuyện, còn tôi đáp lời Hà An một cách miễn cưỡng. Tôi nhai cơm mà chẳng khác nào nhai rơm. Sau bữa cơm, bà Già lẳng lặng thu dọn bát đũa bê xuống bếp. Tôi định đi theo nhưng như vừa sực nhớ ra điều gì, tôi quay lại nói với Hà An:

-Bạn là con gái, mau xuống rửa bát đi.

-Hả? Tớ… tớ… tớ không biết rửa bát. Mọi khi toàn chị tớ rửa.

-Trời ạ! Không biết thì học.

Hà An không phải là một cô nàng khờ khạo, tôi thừa hiểu điều đó. Cô nàng giành phần rửa bát. Tôi, dù rất thiếu tự nhiên, nhưng cũng ngồi đối diện Hà An chăm chú theo dõi cô nàng rửa bát. Thi thoảng, tôi lại liếc mắt về phía cửa nhà xem bà Già có nhìn ra không.

-Bà có vẻ chiều bạn quá nhỉ?

-Bà nội nào chẳng chiều cháu. Thế bà nội của bạn đâu?

-Bà nội với bà ngoại của tớ ở ngoài Dâu. Thi thoảng bọn tớ cũng về chơi.

-À, Dâu thì cũng gần đây.

-Cái chị hôm nọ ấy gặp có phải tên là Quỳnh không?

-Sao cơ? À… phải.

-Tớ thấy chị ấy cũng xinh đấy nhưng tớ thì cũng chẳng kém đâu.

Tôi nghe mà cứ cảm thấy lạnh sống lưng, chẳng hiểu vì sao lại thế.

-Theo như tớ tìm hiểu thì lớp của ấy hiện nay rất nhiều con gái nhưng chẳng có chị nào nổi bật.

-Tớ không quan tâm đến những việc ấy. – Tôi nói.

-Thì quan tâm dần đi là vừa. Gái tham tài, trai tham sắc. Có bạn gái xinh đẹp chẳng phải sẽ hơn ối người hả?

Điều này Hà An nói có vẻ đúng.

-Ấy không để ý thấy gì à?

-Để ý gì?

-Cũng phải, từ lúc gặp đến giờ có thấy ấy nhìn thẳng mặt tớ đâu. Con trai con đứa gì mà nhát gan đến thế là cùng.

Tôi im lặng bởi Hà An đã nói trúng tim đen của tôi.

-Chiều hôm qua tớ đã đi cắt tóc. Nhìn đây này, tớ không còn để ngôi giữa nữa. Chị tớ bảo nhìn đẹp hơn và không bướng. Tớ công nhận là ấy có con mắt tinh tường đấy.

Hà An lúc lắc cái đầu rồi đưa tay lên vuốt mái tóc, tràn đầy tự tin, nét mặt rạng rỡ.

-Thế nên hôm nay tớ muốn gặp để khoe với ấy. Sao, nhìn tớ xinh hơn không?

-Cá… cái này… điều này thì… - Tôi bối rối. – Thôi, bạn tráng bát cho xong đi, để tớ vào rót cho bạn cốc nước.

Tôi vào nhà mà đôi chân còn run rẩy, đôi bàn tay lóng ngóng khi rót nước vối. Tôi nghĩ mặt tôi lúc này hẳn là đỏ phừng phừng bởi tôi cảm nhận rõ trái tim của mình đang đập loạn nhịp. Cảm giác này là một cảm giác lạ lẫm mà trước nay tôi chưa từng trải qua.

Bà Già vẫn lặng thinh ngồi nhai trầu bỏm bẻm một hồi rồi đứng dậy, cầm theo cái quạt nan sang nhà hàng xóm chơi. Mùa đông thì không cần quạt nan nhưng cái quạt ấy còn có tác dụng làm miếng lót khi bà ngồi nói chuyện. Tôi ngồi thừ bên cạnh giường của bà cho đến khi Hà An ló mặt ra hỏi tôi:

-Bà của ấy đi chơi rồi à?

-Thói quen nhiều năm, sau bữa trưa thì bà tớ đều sẽ sang nhà hàng xóm ngồi.

-Trời hơi lạnh mà sao mặt đỏ gay thế kia?

-Tớ… mới uống nước nóng. Bạn uống nước đi, tớ rót khi nãy.

Hà An tủm tỉm cười khiến tôi chột dạ. Miệng của tôi chợt cảm thấy đắng ngắt. Tôi hít thật sâu, cố gắng ngồi thẳng lưng, hướng ánh mắt nhìn ra cửa nhà. Ngoài sân lúc này trời nắng dịu nhẹ.

-Này, tớ tặng ấy.

Hà An chìa ra trước mặt tôi một tấm ảnh chụp nghệ thuật. Trong bức ảnh là một cô gái nhìn thẳng vào ống kính với ánh mắt tràn đầy tự tin, đôi tay vịn vào một sợi dây. Nền phía sau của bức ảnh tối màu, thế nên dung nhan của cô gái thêm phần nổi bật.

-Ai đây? – Tôi hỏi.

-Ồ! Nhận ra rồi hả?

Hà An thoáng ngạc nhiên rồi chìa ra một tấm ảnh khác. Trong bức ảnh, cũng là một cô gái, nhìn lướt qua cũng không mấy khác biệt so với cô gái trong tấm ảnh trước đó. Tuy nhiên, tôi nhận ra sự khác biệt chính là ở ánh mắt. Vẫn là ánh mắt tràn đầy tự tin giống bức ảnh trước đó nhưng ở tấm ảnh này, ẩn sâu bên trong ánh mắt của cô gái dường như chứa tâm sự.

-Đây mới là ảnh của tớ. Nhìn hai chị em chụp giống nhau không?

Tôi cười thay cho câu trả lời.

-Vì ấy đã chọn đúng nên tớ tặng ấy.

Tôi giơ tay lên cầm lấy bức ảnh nói:

-Cảm ơn!

Rồi đặt xuống bên cạnh chỗ ngồi.