Lưỡng Nghi tông, lấy nghĩa từ câu "Thái cực sinh Lưỡng Nghi"[], cho nên huyền ảo là ở chỗ Lưỡng Nghi sinh ra âm dương.
Ở Bắc Sơn Lưỡng Nghi tông xếp thứ hai mà không ngờ còn thâm hậu đến vậy, lại nhớ tới Đông Sơn có Xuy Tuyết lâu, Điểm Thương môn và Chính Khí tông trước kia, thậm chí là Thiên Hải sơn hiện giờ thì Đường Thời đều có cảm giác tự giễu.
Tuy rằng không muốn thừa nhận lắm, nhưng khí tượng của Lưỡng Nghi tông này đích thật không nơi nào có thể so bằng.
Trong bốn núi, Đông Sơn là bên yếu nhất, mà Bắc Sơn lại là mạnh nhất.
Chúc Hằng nhìn khí tượng quanh Bắc Sơn cũng không khỏi hít một hơi: "Quả thật quá khác biệt..."
Chu Ung không lên tiếng, Đường Thời sờ sờ mũi của mình, nhún vai nói: "Nếu như Nam Sơn có thể thắng liên tiếp sáu năm, vậy thứ khí tượng cường thịnh này sẽ là của Nam Sơn rồi."
Đây là nói thật, chẳng qua bình thường không có ai chấp nhận lời này mà thôi.
Tất cả mọi người đều biết Bắc Sơn mới là đối thủ lớn nhất của bọn họ, bây giờ cũng không thể để thua khí thế ngay tại đây.
Chu Ung cười xoà, "Vẫn là Đường sư đệ sáng suốt, lần này...dù sao vẫn phải có thay đổi."
Bọn họ được an bài ở ba tiểu viện phía Đông Bắc, hội Tứ Phương Đài nửa tháng sau mới bắt đầu, bọn Đường Thời ở đây nghỉ ngơi một thời gian để thích nghi với hoàn cảnh xung quanh, cũng có người của Lưỡng Nghi tông đưa bọn y đi tham quan phong tình bên ngoài Bắc Sơn.
Những câu chuyện trong truyền thuyết kia chẳng hề xảy ra, chẳng qua là mọi người quanh đây khá thẳng thắn, người dân nhanh nhẹn dũng mãnh. Các nữ tử nếu bắt gặp nam nhân trên đường cũng sẽ không thẹn thùng, cả nam lẫn nữ đều ở chung với nhau, phục sức của họ hơi khác bọn y, hoặc viền áo có thêu một vài hồi văn kỳ lạ, hoặc là màu sắc rất diễm lệ.
Mạnh Châu nói cho bọn y biết, màu sắc diễm lệ mới bình thường, nếu như phục sức không diễm lệ thì hơn phân nửa là môn phái của nơi khác đến đây định cư từ lâu.
Đường Thời liền tò mò: "Cách ăn mặc của quý môn hình như cũng không diễm lệ."
Mạnh Châu nói: "Bổn môn chúng ta đã sáng lập từ lâu, cũng là từ nơi khác di chuyển đến đây. Có điều nó liên quan đến một bí mật của bổn môn —— "
Sau đó thì không cần phải nói nữa, mọi người cũng sẽ không hỏi.
Ở nơi cách Lưỡng Nghi tông ba mươi dặm có một tòa thành trì, đó là nơi tu sĩ tụ hợp, bọn Đường Thời nối đuôi nhau mà đi, ngoại trừ vài phong cảnh khác bên ngoài thì thật ra tình trạng của cả đại lục vẫn như thế.
Đường Thời là kẻ duy nhất trong đám bọn họ có dấu chân trải rộng khắp bốn núi, y đến từ Đông Sơn, lại nhập môn sinh sống ở Nam Sơn, cuối cùng bởi vì tham gia hội Tứ Phương Đài mà tới Bắc Sơn. Đến Hội Tứ Phương Đài cũng vì Nam Sơn. Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên y cũng từng đi qua rồi, hình như nơi cuối cùng chưa đến là Bồng Lai tiên đảo và Đất Hoang.
Ban đầu Mạnh Châu đang nói ít chuyện cỏn con, thế nhưng khi đề tài không biết tại sao lại lệch sang hướng so sánh giữa bốn núi Tiểu Hoang thì Đường Thời lại đảo khách thành chủ, y dựa vào phong độ tiện nhân của mình lúc nói chuyện cũng mang theo vài phần hài hước, y ngẫu nhiên nhắc tới hiểu biết của mình về bốn núi, đây là do trước kia đọc được nhiều kinh quyển ở Tiểu Tự Tại Thiên, vậy nên kiến thức của y cũng rộng hơn so với người khác.
Trong mắt người ngoài, Đường Thời vẫn là một tên rất đứng đắn, y vừa dứt lời thì Mạnh Châu đột nhiên bảo: "Có vẻ Đường sư đệ đã đến rất nhiều địa phương."
Đường Thời đảo mắt ra xa: "Đặt chân ở đâu là chỗ đó xui xẻo ngay, thế nên tất nhiên là đi nhiều rồi."
Bởi vì chưa kịp ở lại một chỗ thì đều sẽ bị đuổi đi...
Hiện giờ Mạnh Châu còn chưa cảm nhận được uy lực trong những lời của Đường Thời, hắn chỉ cho rằng y đang nói giỡn, Đường Thời cười cười đầy ẩn ý, cũng không lên tiếng.
Các sư huynh đệ đi phía trước chợt "...".
Tai nạn mang tầm lịch sử của Bắc Sơn hay thậm chí là hội Tứ Phương Đài, bây giờ còn chưa bắt đầu đâu.
Chính Đường Thời cũng không biết y sẽ ở ngay tại đây khuấy lên một vũng nước đυ.c, dù sao mọi người cũng chỉ đang tán gẫu, tiết chế một chút vẫn tốt hơn.
Trong ấn tượng của Mạnh Châu, Đường Thời nhìn qua khá ổn trọng, con người cũng xem như đứng đắn, có điều hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng chưa đoán được là lạ ở đâu, chờ đến lúc hội Tứ Phương Đài kết thúc, Mạnh Châu mới thật sự hiểu được ý vị đó.
Nhưng nó là chuyện của sau này, hiện tại mọi người dạo qua một vòng, Mạnh Châu nói cho bọn y vài tin tức, sau đó chợt lấy ra một cái ngọc giản chứa thông tin, hắn chỉ nâng mắt nhìn thoáng qua rồi nói: "Những đạo hữu ở Đông Sơn cũng đã đến rồi, Vô Cực môn phụ trách tiếp đãi bọn họ."
Đường Thời chau mày, chợt hơi tò mò, vào lúc y rời khỏi Đông Sơn, Lạc Viễn Thương của Điểm Thương môn là Kim Đan kỳ, trong vòng mười năm hắn có thể chiêu mộ thêm bao nhiêu người? Còn có Xuy Tuyết lâu và Thiên Hải sơn, dường như thực lực của họ quá yếu, căn bản không đủ sức. Vô Cực môn là môn phái đứng nhất Bắc Sơn đến tiếp đãi bọn họ —— không biết Doãn Xuy Tuyết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Doãn Xuy Tuyết và Đường Thời là kẻ thù cũ, đột nhiên nghe thấy kẻ thù đến, y liền vuốt cằm.
Lúc trước thực lực chưa bằng Doãn Xuy Tuyết, nhưng cũng không có nghĩa y sẽ bỏ qua, bản lĩnh của Đường Thời rất lớn, khi trước ở mười tám cảnh Tiểu Hoang có thể đoạt lấy một nửa Mộ Kiếm của hắn, vừa sơ xảy đã bị hắn cướp về. Y phải gom tất cả cộng lại mới có thể tìm cách hố chết đối thủ cũ này...
Thù hận kết từ từ, trên người Doãn Xuy Tuyết cất giấu rất nhiều bí mật, nhưng Đường Thời cảm thấy —— so với bí mật của Doãn Xuy Tuyết thì y càng muốn Xuy Tuyết kiếm kia hơn.
Những kẻ ở Đông Sơn đến sau Nam Sơn, thẳng tới khi Đường Thời tiến hành bế quan trong thời gian ngắn, y cũng chẳng nghe được tin báo gì về Tây Sơn.
Mắt thấy hội Tứ Phương Đài gần bắt đầu, bọn Đường Thời lục tục tiến hành tĩnh tâm tu luyện.
Thời khắc quan trọng này càng không nên quá khẩn trương, phải kiềm chế một chút, nhưng khiến người ta không ngờ tới là, mười lăm ngày sau đó, vào nháy mắt Đường Thời bế quan xong, đẩy cửa ra ngoài thì nhìn ra phía đường chân trời của Lưỡng Nghi tông tường vân ngập đầu, kim quang chớp động, dĩ nhiên là có người Kết Đan.
Y ngẩn người, chợt thấy Ứng Vũ đang đứng trước cửa căn phòng thứ ba bên tay phải của mình lại đột nhiên chạy đi.
Người Kết Đan là Âu Dương Tuấn, chuyện như vậy trước đây sẽ không bao giờ xảy ra, đệ tử của Lưỡng Nghi tông đều chấn kinh rồi —— bây giờ đội hình của Tẩy Mặc các thế mà biến thành tổ hợp mạnh nhất, tất cả đều là Kim Đan!
Một đội ngũ tất cả đều là tu sĩ Kim Đan kỳ!
Bách Luyện đường bên kia cũng chỉ có bốn Kim Đan kỳ, Dương Minh môn thì nhiều hơn chút, họ có năm tên Kim Đan kỳ, hiện tại Tẩy Mặc các đến gánh đỉnh nên chuyện này cũng trở thành điều tất nhiên.
Hôm nay vào lúc xuất phát, Bạch Ngọc tiến lên nện cho Âu Dương Tuấn một trận, tiếp đó cười ha ha, nói: "Tiểu tử, lợi hại, lợi hại!"
Ứng Vũ cũng khó được lúc tiến lên kéo lấy tay áo Âu Dương Tuấn, khoé môi cong lên.
Tất cả mọi người đều chúc mừng Âu Dương Tuấn, Đường Thời bên đây lại híp mắt nhìn Ứng Vũ, y cảm thấy chuyện này có liên quan đến Ứng Vũ, chẳng qua y cũng không thể nói rõ được vì sao, có điều Âu Dương Tuấn đột phá là chuyện tốt, hội Tứ Phương Đài đã đến, Đường Thời cũng không muốn nghĩ nhiều thêm.
Lúc này Mạnh Châu đến trước tiểu viện của bọn y, hắn liền mời bọn y cùng nhau đến địa điểm hội hiệp của hội Tứ Phương Đài.
Tứ Phương Đài không nằm hoàn toàn trong Bắc Sơn, mà nó ở phụ cận nơi giao giới giữa Bắc Sơn và Đất Hoang.
Nghe nói Tứ Phương Đài không phải luôn luôn đặt ở nơi đó, chỉ có lúc hội Tứ Phương Đài bắt đầu thì nó mới hiện lên, sau khi hội Tứ Phương Đài có kết quả nó sẽ tự động chìm xuống dưới, rốt cuộc chuyện này là thế nào bọn họ cũng không biết, đây dường như là bí mật mà chỉ có người của Đất Hoang mới biết.
Một đường tiếp tục tiến về hướng Đông Nam, bọn Đường Thời đã đến gần địa điểm hội hiệp. Chươ𝘯g 𝘮ới 𝘯hất tại # TRu𝖬TRUYe𝙉.V𝙉 #
Cũng không thiếu môn phái nhỏ lướt qua bên cạnh, nhưng rất ít người nói chuyện, có thể trong lòng họ đều có chút kích động chăng?
Địa điểm hội hiệp của hội Tứ Phương Đài ở trên một ngọn núi cao được san bằng phẳng, núi này tên là "Độc Tôn", nhưng không biết nó bị vị tu sĩ đại năng nào chặn ngang cắt đứt, thế là chừa lại trên núi một ngôi cao thật rộng, liền giống như một cái sân khấu, một ngọn núi bị cắt đứt đơn độc giữa chín núi vây xung quanh, chỉ còn lại đài cao được san bằng bóng loáng.
Đường Thời vừa thấy bút tích với khẩu khí lớn như vậy đã có chút líu lưỡi, "Đây..."
"Tương truyền đây là kiệt tác của tui sĩ đại năng Tiêu Hoành Đạo của Hoành Kiếm phái, vào lúc đang ngộ đạo dưới chân núi Độc Tôn thì liền đứng dậy chém một kiếm, cắt đứt luôn một đầu ngọn núi, nên nó mới trở thành đài Độc Tôn này —— Tiêu Hoành Đạo Độ Kiếp ở ngay tại đây, hiện giờ đã là Các chủ của Kiếm các trong Đất Hoang."
Cũng là lần thứ hai Đường Thời thông qua miệng người khác nghe được tên một Các khác trong Đất Hoang ——
Tiêu Hoành Đạo, Các chủ của Kiếm các.
Y bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: "Hoành Kiếm phái hiện tại là tông môn xếp thứ ba của Bắc Sơn, không biết Vô Cực môn và quý môn có nhân vật lợi hại nào khác chăng?"
Điểm này Mạnh Châu ngược lại biết một ít, cũng không phải bí mật gì, giờ nói một vài câu cũng tốt, hắn nói: "Vô Cực môn có một vị cực kỳ lợi hại, chính là Các chủ của Nghịch các trong Đất Hoang. Các này có hơi tà môn, nghe nói tám Các của Đạo tu trong Đất Hoang không hề giống nhau."
Thiên địa Vô cực, Lưỡng Nghi Thái cực...
Vậy Vô Cực môn với Lưỡng Nghi tông chắc là vẫn luôn có một vài ân oán.
Đường Thời nhìn Mạnh Châu lại như chợt nghĩ đến gì đó, y không nói chuyện, cũng không hỏi nhiều thêm câu nào nữa.
Núi Độc Tôn sau khi bị chém có diện tích trải dài hơn trăm trượng, mà những dãy núi xung quanh lại cao gần ngàn trượng, xuyên thấu cả mây trắng, khí thế bàng bạc, bọn họ xuyên qua những ngọn núi đến dưới chân núi Độc Tôn.
Núi Độc Tôn lấy ý nghĩa từ "Duy ngã độc tôn" [], cũng xem nó như một cái sân khấu,, chín toà núi vây xung quanh chừa ra một con đường, bây giờ bọn họ đang bước vào con đường đó, lúc này đã có thể nhìn thấy núi Độc Tôn, có điều hiện tại thứ hấp dẫn lực chú ý của bọn họ không phải núi Độc Tôn.
Ở cuối con đường có một phiến đá lớn hình vuông bằng phẳng, lúc bọn họ bước qua đó thì thấy phiến đá loé lên ánh sáng bạc, lát sau đã có chữ được khắc bên trên hiện ra.
Mọi người chăm chú nhìn lại, đây là hạng mục điều lệ của hội Tứ Phương Đài.
Hội Tứ Phương Đài, kỳ hạn một năm.
Tứ Phương Đài hiện thì hội Tứ Phương Đài sẽ mở; Tứ Phương Đài ẩn thì hội Tứ Phương Đài sẽ không còn.
Là cuộc chiến cá nhân để Đất Hoang tuyển chọn người mới, cũng là chiến đấu đoàn đội để sắp xếp lại địa vị của bốn núi Tiểu Hoang, không thể thay đổi.
Điều một: Giả chữ viết xuyên tạc bản điều lệ, gϊếŧ không tha;
Điều hai: Quyết chiến sinh tử, mỗi người đều dựa vào thiên mệnh, nếu sau khi chiến đấu mà muốn trả thù, gϊếŧ không tha;
Điều ba: Dám bất kính với người của Tứ Phương Đài, gϊếŧ không tha!
Hội Tứ Phương Đài năm nay:
Người tham gia: Bắc Sơn, Nam Sơn, Tây Sơn, Đông Sơn.
Bắc Sơn: Vô Cực môn, Lưỡng Nghi tông, Hoành Kiếm phái; Toà thủ - Thành Thư.
Nam Sơn: Dương Minh môn, Bách Luyện đường, Tẩy Mặc các; Toà thủ - Đường Thời.
Tây Sơn: Đại Đạo môn, Vạn Kính môn, Tiểu Phạm tông; Toà thủ - Hoằng Giác.
Đông Sơn: Xuy Tuyết lâu, Thiên Hải sơn, Điểm Thương môn; Toà thủ - Doãn Xuy Tuyết.
Một số môn phái khác...
Lúc Đường Thời nhìn đến mấy chữ "Gϊếŧ không tha" liên tiếp thì y chỉ cảm thấy chữ viết kia có ẩn chứa sát khí toát ra, hệt như có thể nhìn ra khi người đó viết những chữ này đã chất chứa sát ý dữ tợn, qua hồi lâu y mới bình tĩnh trở lại —— cũng vừa lúc nhìn thấy "Toà thủ" của Đông Sơn là Doãn Xuy Tuyết, y chẳng hề kinh ngạc gì, ngoại trừ Doãn Xuy Tuyết thì không ai làm được "Toà thủ" của Đông Sơn nữa cả.
Quét qua danh sách của Đông Sơn, hầu hết không nhận ra ai.
Xuy Tuyết lâu cũng chỉ biết được một mình Doãn Xuy Tuyết, Điểm Thương môn thì nhận ra mỗi Lạc Viễn Thương, Thiên Hải sơn là biết nhiều nhất, Tần Khê dẫn đầu, thậm chí còn có Đường Uyển trở về Thiên Hải sơn sau khi Chính Khí tông bị diệt, cùng với Khâu Ngải Kiền trước kia cùng Đường Thời lao động vất vả ở vườn rau nữa, y chỉ quen những người này, còn kẻ bên cạnh Đường Thời cũng chẳng hề chú ý tới.
Bên dưới còn có khắc một ít nội dung, nhưng chỉ là vài quy tắt nhỏ, chữ viết cũng không lớn.
Phương hướng bốn núi Tiểu Hoang, tiến đến vị trí bốn núi ở dưới đài Độc Tôn, không được thay đổi tuyến đường.
Trận chiến rút thăm trên đài Độc Tôn sẽ do Thanh Viễn - Tầng chủ tầng thứ bảy của Đạo các trong Đất Hoang chủ trì, lần rút thăm thứ hai trên Tứ Phương Đài sẽ do Chương Huyết Trần - Tầng chủ tầng thứ tám của Nghịch các trong Đất Hoang chủ trì, tất cả sẽ do Thiên Toán - Trưởng lão của những Các khống chế toàn cục.
Đất Hoang năm nay chừa ra các danh ngạch:
Đạo tu trong Đất Hoang: Tàng các hai; Nghịch các một; Đạo các ba.
Yêu tu trong Đất Hoang: Không có.
Ma tu trong Đất Hoang: Âm các một.
Giám khảo cuộc chiến gồm:
Đạo tu trong Đất Hoang: Tầng chủ tầng thứ tám của Tàng các - Thang Nhai; Tầng chủ tầng thứ sáu của Đan các - Tức Phong; Tầng chủ tầng thứ bảy của Nghịch các - Thiên Ngự; Tầng chủ tầng thứ ba của Đạo các - Hư Không.
Yêu tu trong Đất Hoang: Tầng chủ tầng thứ nhất của Phù các - Vu Dự.
Ma tu trong Đất Hoang: Tầng chủ tầng thứ nhất của Âm các - Thường Lâu.
"..."
Bởi vì hội Tứ Phương Đài vừa bí ẩn lại thần bí nên lúc mọi người đọc những quy tắc này chỉ biết được chút ít, họ chưa từng nghĩ đến Yêu tu và Ma tu cũng sẽ tham gia vào, hơn nữa quan trọng hơn là —— mười hai Các trong Đất Hoang sau hội Tứ Phương Đài sẽ chừa ra danh ngạch mới.
Lúc trước Thang Nhai nói với Đường Thời rằng Tàng các sẽ chừa ra hai danh ngạch, giờ đây nhìn thấy những quy tắc được khắc trên đó cũng hoàn toàn đúng, thậm chí Thang Nhai còn là giám khảo của hội Tứ Phương Đài, trong quy tắc khắc ở đây bọn họ được gọi là "Người giám sát", hơn nữa hễ là Các trong Đất Hoang có chừa ra danh ngạch thì đều sẽ phái người đến xem, đoán chừng là vì tuyển chọn ra người thích hợp.
Nhưng mà...Các của Ma tu trong Đất Hoang cũng chừa ra một danh ngạch, điều này rất kỳ quái.
Nhưng mà lúc xem những quy tắc được khắc trên phiến đá thì trong đầu Đường Thời đã có thể suy đoán ra rất nhiều chuyện kỳ lạ.
Vốn đã cho rằng quan hệ giữa bốn tu Tiên, Phật, Yêu, Ma như nước với lửa, nhưng ở trong đây lại có thể nhìn thấy Yêu tu và Ma tu cũng có thể tham dự vào hội Tứ Phương Đài của Đạo môn, chuyện này căn bản không hợp lẽ thường —— thậm chí Yêu tu và Ma tu còn được tuyển chọn người mới thông qua hội Tứ Phương Đài, điều đó hoàn toàn phá hủy tam quan của mọi người.
Tất cả hiểu biết trước đó vào lúc nhìn thấy phiến đá khắc điều lệ đều đột nhiên bị lật đổ sạch sẽ.
Đường Thời lại nhớ đến quan hệ giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo khi trước.
Trong số những người giám sát cuộc chiến có một Yêu tu gọi là "Vu Dự", làm cho y nghĩ đến Ưng tộc trên Thiên Chuẩn Phù Đảo lúc trước, y chợt đưa tay nhấn chặt ấn đường của mình, lệ khí tìm ẩn hồi lâu liền lặng yên xông ra.
Luôn cảm thấy tên Vu Dự này đến là để nhằm vào mình.
Những trận chiến trước đây đều là khó mà tránh khỏi, vào một vài lúc Đường Thời đặc biệt ham