Quái nhân kêu lên: “Ôi chao!” chạy tới đỡ Trình Anh, thấy mũi ngân châm dài cắm vào vai cô bé thì mặt biến sắc, ngẫm nghĩ giây lát, rồi ẵm cô bé bước nhanh về phía Tây.
Ở chỗ Kha Trấn Ác, mọi người thấy Lý Mạc Sầu rốt cuộc vẫn bắt Lục Vô Song mang đi, thì đều kinh hãi. Cậu thiếu niên rách rưới nói:
– Ta phải đi xem sao.
Quách Phù nói:
– Có gì đáng xem? Nữ ác nhân sẽ đá chết đằng ấy cho coi.
Cậu thiếu niên cười, hỏi:
– Cô nương đá chết ta ấy ư? Thì không gặp nhau nữa là cùng.
Nói rồi chạy nhanh về phía Lý Mạc Sầu vừa bỏ đi. Quách Phù nói:
– Đồ ngu! Không phải ta bảo ta đá chết ngươi.
Cô bé không biết rằng cậu thiếu niên vừa bóng gió nhiếc cô là “nữ ác nhân”.
Cậu thiếu niên chạy một hồi, bỗng nghe đằng xa có tiếng Trình Anh gọi: “Biểu muội, biểu muội!” Cậu chạy vài chục trượng nữa về phía đó, song không thấy bóng cô bé đâu cả.
Cậu nhìn quanh, thấy dưới đất có mười mấy mũi ngân châm, thân ngân châm có khắc hoa văn hết sức tinh vi. Cậu cúi nhặt một mũi ngân châm, cầm bên tay trái, bỗng nhìn thấy có một con rết lớn cạnh mũi ngân châm khác lật ngửa bụng lên, giãy giụa mấy cái rồi chết. Cậu cảm thấy thú vị, cúi xem kỹ, thấy có nhiều chú kiến chết, một đàn kiến đang bò thành hàng dài, cậu dùng mũi ngân châm gí vào con kiến nào, con ấy liền xoay lòng vòng rồi chết cứng. Thử gí vào mấy con côn trùng cũng thấy y như vậy.
Cậu cả mừng, nghĩ bụng dùng mũi ngân châm này đi bắt chuồn chuồn thì tha hồ thích, đột nhiên tay trái tê đi không còn cảm giác, cậu giật mình nghĩ thầm: “Ngân châm có độc! Cầm nó trong tay quá ư nguy hiểm!.” Cậu vội ném nó đi, thấy cả hai lòng bàn tay đã biến thành màu đen, lòng bàn tay trái thì đen như mực. Cậu sợ hãi, cọ cọ lòng bàn tay vào đùi, nhưng tay trái tê dần từ cẳng tay lên khuỷu. Hồi nhỏ cậu từng bị rắn độc cắn, may mà thoát chết, hồi ấy quanh chỗ bị rắn cắn, cũng tê dại bì bì không cảm giác như thế này, cậu biết là nguy ngập, lo không kìm nổi, khóc òa lên.
Cậu bé bỗng nghe sau lưng có tiếng nói:
– Này bé con, đã biết lợi hại rồi hả?
Giọng nói oang oang chói tai, nghe như từ lòng đất dội lên. Cậu vội quay mình, bất giác cả kinh, thấy có một người đang chống đầu xuống đất, hai chân khép lại chĩa thẳng lên trời. Cậu lùi mấy bước, hỏi:
– Người… người là ai?
Người kia hai tay đẩy xuống đất, thân vọt đi ba thước, đáp xuống trước mặt cậu, nói:
– Ta là ai ư? Ta mà biết ta là ai thì đã tốt.
Cậu bé hoảng sợ cuống cuồng bỏ chạy. Chỉ nghe sau lưng mấy tiếng “hịch, hịch”, ngoảnh lại, thì hồn xiêu phách lạc, hóa ra người kia dùng tay thay chân, mỗi tay cầm một cục đá, hai chân chĩa lên trời, cứ thế mà di chuyển mau lẹ vô cùng, chỉ cách lưng cậu vài thước.
Cậu cố chạy nhanh hơn, cắm đầu cắm cổ mà chạy, bỗng nghe “hịch” một tiếng to, người kia đã vọt qua đầu cậu, đáp xuống trước mặt cậu. Cậu kêu lên: “Mẹ ơi!” rồi quay đầu chạy, nhưng bất kể chạy về hướng nào, quái nhân kia vẫn vọt tới chặn đằng trước. Cậu có hai chân mà không bằng một người đi bằng hai tay. Quái nhân đã tới gần hơn, cậu liền phát chưởng đẩy ra, nhưng tay đã tê dại từ lúc nào, mồ hôi túa ra đầm đìa, cậu không biết làm thế nào, hai chân bủn rủn, ngồi phệt xuống đất.
Quái nhân nói:
– Ngươi càng chạy lung tung, chất độc trong người phát tác càng nhanh đó.
Cậu bé khôn ngoan quỳ ngay xuống cầu xin:
– Xin lão công công cứu mạng cho điệt nhi với.
Quái nhân đáp:
– Khó cứu, khó cứu!
Cậu bé nói:
– Lão công công có bản lĩnh cao cường như thế, nhất định được điệt nhi.
Lời này khiến quái nhân hết sức khoái chí, lão mỉm cười, nói:
– Làm sao ngươi biết ta có bản lĩnh cao cường?
Cậu bé nghe lão dịu giọng chắc có hy vọng, vội nói:
– Lão công công đi bằng tay còn nhanh hơn người ta chạy, thế gian này chẳng ai bằng được lão công công.
Lời này cậu tiện miệng nói ra, đâu ngờ câu “Thế gian này chẳng ai bằng được lão công công” lại đánh trúng vào chỗ yếu của quái nhân. Lão cười ha hả, nói:
– Lộn ngược đầu xuống, để ta coi thử.
Cậu bé nghĩ thầm, phải rồi, mình đứng thuận, lão đứng ngược thì nhìn không rõ, lão đã không thích đứng thuận, thì mình phải lộn ngược vậy. Bèn chống đầu xuống đất, tay phải của cậu vẫn còn cảm giác. Quái nhân nhìn kỹ cậu một chút, cau mày ngẫm nghĩ.
Cậu bé chống đầu thế này, nên nhìn rõ diện mạo của quái nhân: mũi cao, mắt sâu, râu bạc trắng, ngắn và cứng, thấy quái nhân lẩm bẩm gì đó rất khó nghe. Cậu bé sợ quái nhân không chịu cứu, liền năn nỉ:
– Lão công công ơi, xin hay cứu điệt nhi với.
Quái nhân thấy cậu bé mày thanh mục tú, xem chừng cũng mến nó, nói:
– Được, cứu người không khó, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc. Bạn đang đọc chuyện tại
Đọc TruyệnCậu bé nói:
– Lão công công bảo gì, điệt nhi cũng xin vâng lời. Lão công công muốn điệt nhi đáp ứng việc gì?
Quái nhân mỉm cười, nói:
– Chính ta đang muốn ngươi đáp ứng như thế đó. Ta bảo gì, ngươi cũng phải vâng lời.
Cậu bé nghi ngại:
– Lão công công bảo gì cũng phải nghe ư? Chẳng lẽ bảo điệt nhi ăn cứt chó, điệt nhi cũng phải ăn hay sao?
Quái nhân thấy cậu bé do dự, thì tức giận nói:
– Được, thì cho ngươi chết!
Nói rồi đẩy tay một cái, thân vọt ra xa mấy thước. Cậu bé sợ lão bỏ đi, vội lao theo để cầu xin, nhưng cậu chưa học được cách đi bằng tay, phải đảo người lại, mới chạy theo van nài:
– Lão công công, điệt nhi đáp ứng. Lão công công bảo gì, điệt nhi cũng phải nghe.
Quái nhân xoay người lại, nói:
– Được người thề đi.
Cậu bé lúc này tay trái đã tê dại đến vai, càng nghĩ càng sợ, đành thề:
– Nếu lão công công cứu được mạng điệt nhi, trừ hết chất độc khỏi người điệt nhi, thì điệt nhi nhất định sẽ vâng lời lão công công. Nếu điệt nhi không vâng lời, thì chất độc cứ việc trở lại người điệt nhi.
Bụng nghĩ thầm. “Từ nay mình không bao giờ đυ.ng tới ngân châm, thì chất độc làm sao có thể trở lại người mình được? Nhưng không hiểu mình thề như thế, lão ta đã chịu chưa đây?”.
Cậu bé liếc mắt, thấy sắc mặt quái nhân có vẻ rất hài lòng, thì nghĩ thầm: “May quá, lão ta tin lời mình rồi”. Quái nhân gật đầu, dùng tay bóp bóp cánh tay cậu bé mấy cái, nói:
– Ngoan, ngoan, ngươi là một đứa bé ngoan.
Cậu bé cảm thấy cánh tay đỡ hẳn tê dại, bèn nói:
– Lão công công hãy nắn thêm tay cho điệt nhi đi.
Quái nhân cau mày, nói:
– Ngươi đừng gọi ta là lão công công, hãy gọi ta là cha!
Cậu bé nói:
– Phụ thân điệt nhi mất sớm, điệt nhi không có cha!
Quái nhân quát:
– Câu thứ nhất ta nói, ngươi đã không chịu vâng lời, đứa con như ngươi phỏng còn ra gì!
Cậu bé nghĩ thầm: “Thì ra lão ta muốn mình gọi lão là cha”. Từ nhỏ, cậu chưa hề biết mặt phụ thân, mẹ cậu bảo cậu chưa ra đời thì cha cậu đã chết, từ trước đến giờ nhìn cảnh cha con nhà người khác, cậu rất muốn có cha, nhưng thấy quái nhân cử chỉ quái dị, điên điên khùng khùng, thì cậu chẳng muốn gọi lão là cha chút nào.
Quái nhân quát:
– Ngươi không chịu gọi ta là cha, được lắm. Khối kẻ muốn gọi ta là cha, ta đâu chịu.
Cậu bé nghĩ cách đánh lừa quái nhân để lão ta chữa trị cho nó. Quái nhân đột nhiên lẩm bẩm gì đó như niệm thần chú, rồi bỏ đi. Cậu bé vội gọi:
– Cha ơi, cha đi đâu vậy?
Quái nhân cười ha hả, nói:
– Con ngoan của ta, nào lại đây, ta dạy cho con cách trừ khí độc khỏi thân thể nào.
Cậu bé lại gần. Quái nhân nói:
– Con bị trúng độc bởi “Băng phách ngân châm” của ả nữ quái Lý Mạc Sầu, giải độc thật không dễ.
Rồi lão truyền khẩu quyết và phép hành công, dặn đây là cách đảo ngược khí tức, phải thực hiện tư thế trồng cây chuối, đầu chống đất, chân lên trời, khí huyết nghịch hành, khí độc sẽ đi ra từ chỗ nó đi vào thân thể. Vì cậu mới tập lần đầu, nên mỗi ngày chỉ có thể đẩy ra một chút, chừng một tháng mới có thể giải hết độc.
Cậu bé rất thông minh, nghe một lần là nhớ, làm theo lời dặn, quả nhiên cảm giác tê dại giảm dần.
Vận khí xong, các đầu ngón tay chảy ra vài giọt máu đen. Quái nhân vui mừng, nói:
– Tốt lắm. Hôm nay luyện thế đủ rồi. Mai con lại theo cách đó mà luyện. Chúng ta đi thôi.
Cậu bé ngạc nhiên:
– Đi đâu ạ?
Quái nhân nói:
– Người là con của ta, cha đi đâu, ắt con phải theo tới đó.
Vừa nói tới đây, thì trên trời có mấy tiếng kêu của chim điêu, hai con chim điêu lớn bay ngang qua đầu. Quái nhân ngây người nhìn đôi chim điêu, lấy tay gõ trán, cau mày suy nghĩ vẻ khổ sở, đột nhiên tựa hồ nhớ ra điều gì, sắc mặt đại biến, thốt lên:
– Ta không nên gặp họ, không nên gặp họ.
Đoạn vọt đi, mỗi bước vọt khá dài, sau mười bước vọt, đã khuất hẳn vào trong bãi dâu.
Cậu bé gọi:
– Cha ơi, cha!
Rồi chạy theo. Vòng qua một cây liễu lớn, bỗng thấy sau gáy có luồng gió thổi mạnh, đấy là do đôi chim điêu kia bay lướt qua đầu, đáp xuống đằng trước. Ở phía rừng liễu có một nam một nữ, đôi chim điêu đậu xuống vai mỗi người một con.
Nam là một chàng trai mặt to mày rậm, ba mươi tuổi, mép lún phún ria, nữ chừng hai sáu hai bảy tuổi, diện mạo tú lệ, đôi mắt vô cùng sinh động, nhìn cậu bé, rồi nói với chàng trai:
– Chàng bảo cậu bé kia giống ai?
Chàng trai chăm chú nhìn cậu bé, rồi nói:
– Nàng bảo nó giống…
Chàng chỉ nói bốn tiếng ấy thì ngừng lời, không nói nữa.
Hai người ấy chính là vợ chồng Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Hôm nay họ đang ngồi trong một quán trà thăm dò tin tức của Hoàng Dược Sư, thì thấy xa xa lửa bốc ngút trời, lát sau có người chạy đến báo tin: “Lục gia trang bị cháy!” Hoàng Dung chợt nhớ chủ nhân Lục Triển Nguyên của Lục gia trang ở Gia Hưng là một nhân vật có tiếng trong võ lâm, tuy nàng chưa kiến diện, nhưng nghe danh từ lâu, người trên giang hồ thường nhắc đến “Giang Nam lưỡng cá Lục gia trang” chính là muốn nói tới Thái hồ Lục gia trang và Gia Hưng Lục gia trang. Lục Triển Nguyên hoàn toàn có thể sánh ngang Lục Thừa Phong, chẳng phải loại thường. Hỏi thăm, biết nơi bị cháy là gia trang của Lục Triển Nguyên. Hai vợ chồng vội dời gót, khi đến nơi, lửa đã gần tàn, gia trang chỉ còn là đống tro nóng, có mấy tử thi cháy đen, không thể nhận ra mặt mũi được nữa. Hoàng Dung nói:
– Vụ này có điều kỳ quái.