- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Truyện Nam
- Thần Điêu Hiệp Lữ
- Chương 54
Thần Điêu Hiệp Lữ
Chương 54
Hoàn Nhan Bình liền thi triển đao pháp phối hợp với chưởng pháp, càng đánh càng nhanh. Dương Quá nói:
– Chưởng pháp của cô nương lợi hại hơn đao pháp. Gia Luật Tề gọi đây là công phu Thiết chưởng, phải vậy không?
Hoàn Nhan Bình gật đầu, xuất thủ hiểm ác hơn. Dương Quá thủy chung vẫn hai tay l*иg trong ống áo, múa lượn giữa chưởng ảnh đao phong. Đơn đao thiết chưởng của Hoàn Nhan Bình vẫn chưa chạm được vào quần áo của chàng.
Hoàn Nhan Bình đã sử quá nửa pho đao pháp, thì Dương Quá nói:
– Cẩn thận đó, nội trong ba chiêu, ta sẽ đoạt đao của cô nương.
Hoàn Nhan Bình lúc này đã hết sức thán phục chàng, nhưng bảo rằng nội trong ba chiêu, sẽ đoạt được binh khí, thì vẫn chưa tin, nàng bất giác nắm chặt cán đao hơn, nói:
– Các hạ đoạt đi!
Rồi dùng chiêu “Vân hoành Tần lĩnh” phạt đao ngang đầu Dương Quá. Dương Quá cúi đầu, luồn nghiêng ra, dùng góc trán đυ.ng vào huyệt Khúc Trì ở khuỷu tay nàng. Hoàn Nhan Bình cánh tay tê dại, ngón tay vô lực. Dương Quá ngẩng đầu, há mồm, cắn lấy sống đao, nhẹ nhàng đoạt lấy thanh đao, tiếp đó nghiêng đầu sang một bên, cán đao thúc nhẹ vào bên sườn nàng, điểm trúng huyệt đạo ở đó. Dương Quá ngẩng mặt, há miệng, hất thanh đao lên trời, nói:
– Thế nào, đã phục chưa?
Nói xong năm chữ ấy, thì thanh đao rớt xuống, Dương Quá há miệng cắn lấy thanh đao, cười hi hi nhìn Hoàn Nhan Bình. Hoàn Nhan Bình vừa kinh ngạc vừa vui mừng, gật gật đầu.
Dương Quá thấy làn thu ba của nàng đung đưa, kiều mị động nhân, bất giác muốn ôm nàng thơm một cái nhưng làm như vậy quá liều lĩnh, miệng cắn sống đao, mặt đỏ bừng. Hoàn Nhan Bình không biết tâm sự của chàng, thấy sắc diện của chàng hơi lạ, chỉ thấy toàn thân nàng tê dại, hai chân bủn rủn muốn ngã khuỵu xuống. Dương Quá bước tới một bước, cách nàng chưa đầy một thước, định nhả đao, kề môi thơm nàng một cái, bỗng nghĩ thầm: “Nàng rất cảm kích trước việc Gia Luật Tề dùng lễ đối đãi với nàng, chẳng lẽ ta lại không bằng Gia Luật Tề? Hừ, ta phải hơn hắn về mọi phương diện”. Thế là chàng cúi đầu, dùng cán đao thúc nhẹ vào lưng giải huyệt cho nàng, rồi chìa cán đao cho nàng.
Hoàn Nhan Bình chưa nhận đao, quỳ xuống đất, nói:
– Xin sư phụ chỉ điểm, tiểu nữ trả được mối thù cho cha mẹ, sẽ mãi mãi ghi nhớ đại đức.
Dương Quá vội đỡ nàng dậy, dùng tay cầm đao đang cắn ở miệng đưa trả nàng, nói:
– Ta sao có thể làm sư phụ của cô nương? Ta chỉ có thể dạy cho cô nương cách gϊếŧ Gia Luật Tề mà thôi.
Hoàn Nhan Bình cả mừng, nói:
– Chỉ cần gϊếŧ được Gia Luật Tề, thì ca ca và muội muội của hắn tiểu nữ đều không sợ, bấy giờ sẽ gϊếŧ được phụ thân hắn…
Nói đến đây, sực nhớ điều gì, buồn bã nói:
– Ôi, chờ tiểu nữ học cách gϊếŧ được Gia Luật Tề, thì phụ thân hắn đâu còn sống nữa? Mối thù của cha mẹ vậy là không bao giờ trả được.
Dương Quá cười, nói:
– Phụ thân của Gia Luật Tề đã chết ngay đâu mà lo.
Hoàn Nhan Bình ngạc nhiên, hỏi:
– Nghĩa là sao?
Dương Quá nói:
– Muốn gϊếŧ Gia Luật Tề thì có khó gì? Bây giờ ta dạy cô nương ba chiêu, ngay đêm nay đã có thể gϊếŧ chết hắn.
Hoàn Nhan Bình từng ba lần hành thích Gia Luật Sở Tài, cả ba phen đều bị Gia Luật Tề dễ dàng đánh bại, biết chàng ta võ công cao hơn nàng nhiều lần, nghĩ thầm viên quân quan Mông Cổ trẻ tuổi này dù giỏi võ đến mấy, cũng chưa chắc địch nổi Gia Luật Tề, dẫu có thắng nổi, cũng quyết không thể chỉ dạy nàng có ba chiêu, mà đã đủ để gϊếŧ Gia Luật Tề, lại gϊếŧ ngay trong đêm nay, thì càng không đời nào có chuyện đó. Nàng sợ Dương Quá buồn, không dám phản bác, chỉ nhè nhẹ lắc đầu, đăm đăm nhìn chàng bằng ánh mắt long lanh, lúng liếng.
Dương Quá biết rõ tâm ý của nàng, nói:
– Đúng là võ công của ta, nếu đánh nhau thật, chưa chắc ta địch nổi Gia Luật Tề, nhưng dạy cho cô nương ba chiêu để đi gϊếŧ hắn ngay trong đêm nay, thì không có gì khó. Chỉ lo hắn đã tha cho cô nương ba lần, cô nương không nỡ ra tay mà thôi.
Hoàn Nhan Bình động lòng, quả quyết nói:
– Hắn tuy có đức với tiểu nữ, nhưng mối thù của cha mẹ không thể không báo.
Dương Quá nói:
– Được vậy ta sẽ dạy cho cô nương ba chiêu. Nếu cô nương có thể gϊếŧ được hắn, mà cô nương lại tha cho hắn, thì sao?
Hoàn Nhan Bình nói:
– Thì tùy các hạ xử trí. Các hạ võ công cao siêu thế, muốn đánh muốn gϊếŧ, tiểu nữ làm sao thoát nổi?
Dương Quá nghĩ thầm: “Ta nỡ lòng nào gϊếŧ nàng? Nàng gϊếŧ hắn hay tha cho hắn, đâu có liên quan gì đến ta?” Bèn mỉm cười, nói:
– Thực ra ba chiêu cũng không có gì mới lạ. Cô nương hãy nhìn cho rõ này.
Đoạn giơ đao thong thả chém từ trái qua phải, nói:
– Chiêu thứ nhất là “Vân hoành Tần lĩnh”.
Hoàn Nhan Bình nói:
– Chiêu này tiểu nữ biết lâu rồi, khỏi cần phải dạy.
Thấy lưỡi đao phạt ngang, nàng nghiêng người né tránh. Dương Quá đột nhiên giơ tay trái chộp bàn tay phải của nàng, nói:
– Chiêu thứ hai là “Khô đằng triền thụ”.
Hoàn Nhan Bình nói:
– Đây là một chiêu trong “Thiết chưởng cầm nã thủ” của tiểu nữ.
Dương Quá nắm bàn tay mềm mại, trong lòng nao nao, cười, nói:
– Cô nương nên học “Dương chỉ ngọc chưởng công” mới phải, sao lại đi học “Thiết chưởng cầm nã thủ”?
Hoàn Nhan Bình không hiểu câu nói đùa của chàng, nói:
– Có môn “Dương chỉ ngọc chưởng công” ư? Nghe cái tên ấy hay đấy.
Nàng chỉ thấy chàng bóp bóp nhẹ bàn tay nàng, nghĩ như thế đâu có lợi hại bằng môn cầm nã thủ trong Thiết chưởng của nàng, nghĩ thầm: “Chiêu thứ nhất và chiêu thứ hai của chàng đều là thứ ta đã biết, không lẽ chỉ dựa vào một chiêu thứ ba mà gϊếŧ được Gia Luật Tề?” Dương Quá nhìn chăm chú vào mắt nàng, nói:
– Nhìn cho kỹ này!
Đột nhiên xoay cổ tay, đưa ngang lưỡi đao cứa cổ mình.
Hoàn Nhan Bình cả kinh, kêu lên:
– Các hạ làm gì vậy?
Tay phải của nàng bị Dương Quá nắm giữ, nàng vội đưa tay trái giằng lấy đơn đao. Tuy trong lúc nguy cấp song chiêu “Thiết chưởng cầm nã thủ” nàng sử dụng cực chuẩn, chộp ngay cổ tay Dương Quá xoay ra ngoài, đơn đao không thể cứa vào cổ chàng được.
Dương Quá buông tay nàng, lùi lại hai bước, cười hỏi:
– Cô nương biết cách rồi chứ?
Hoàn Nhan Bình hoảng hồn, tim vẫn còn đập dồn, chưa rõ dụng ý của chàng. Dương Quá cười, nói:
– Cô nương thoạt sử chiêu “Vân hoành Tần lĩnh” phạt ngang, rồi sử chiêu “Khô đằng triền thụ” nắm lấy tay phải của Gia Luật Tề, chiêu thứ ba thì giơ đao cứa cổ tự sát, Gia Luật Tề ắt sẽ dùng tay trái cứu cô nương. Gia Luật Tề đã thề với cô nương, chỉ cần cô nương buộc hắn sử dụng tay trái, hắn sẽ để cho cô nương gϊếŧ hắn mà hắn không một lời oán trách. Như thế được chưa?
Hoàn Nhan Bình nghĩ thấy đúng vậy. Nàng sững sờ nhìn Dương Quá. Dương Quá nói:
– Ba chiêu này hoàn toàn chắc thắng, nếu không, cứ đem đầu ta đi mà chặt.
Hoàn Nhan Bình lắc đầu, nói:
– Gia Luật Tề đã nói không dùng tay trái, thì nhất định hắn sẽ không dùng. Lúc ấy sẽ ra sao?
Dương Quá nói:
– Còn ra sao nữa? Thì cô nương sẽ vĩnh viễn không trả được mối thù, chết rồi còn trả sao được nữa?
Hoàn Nhan Bình buồn bã gật đầu, nói:
– Các hạ nói phải lắm. Đa tạ chỉ điểm bến mê. Cuối cùng thì các hạ là ai?
Dương Quá chưa kịp trả lời, ngoài song bỗng có giọng thiếu nữ nói:
– Chàng ta là Đồ ngốc, cô nương chớ tin lời quỷ quái của chàng ta.
Dương Quá nghe giọng nói của Lục Vô Song, chỉ cười cười, thây kệ. Hoàn Nhan Bình chạy ra cửa sổ ngó, chỉ thấy một bóng người nhảy qua tường vây ra khỏi sân.
Hoàn Nhan Bình định đuổi theo, Dương Quá kéo tay nàng, cười, nói:
– Đừng đuổi theo, là một bạn đồng hành của ta đó. Nàng ta rất thích gây khó dễ với ta.
Hoàn Nhan Bình nhìn chàng, ngẫm nghĩ một lát nói:
– Các hạ đã không muốn xưng danh thì thôi. Tiểu nữ tin rằng các hạ có thiện chí đối với tiểu nữ. nguồn TruyệnFULL.vn
Dương Quá thấy ánh mắt nàng đung đưa, thần sắc ảm đạm, bất giác thấy nàng thật tội nghiệp, bèn cầm tay nàng, kéo nàng ngồi kề vai bên mép giường, dịu dàng nói:
– Ta họ Dương tên Quá, ta là người Hán, không phải là người Mông Cổ. Cha mẹ ta đều mất cả rồi, cũng như cô nương vậy…
Hoàn Nhan Bình nghe chàng nói đến đây, thì lòng bồi hồi, nước mắt rưng rưng. Dương Quá xúc động bỗng khóc òa lên. Hoàn Nhan Bình rút trong túi ra một chiếc khăn tay, đưa cho chàng. Dương Quá cầm khăn lau mặt, nghĩ đến thân phận của mình, lệ lại trào ra.
Hoàn Nhan Bình gượng cười, nói:
– Dương gia, hãy xem tiểu nữ làm theo chiêu khóc của các hạ này.
Dương Quá nói:
– Đừng gọi ta là Dương gia. Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?
Hoàn Nhan Bình nói:
– Tiểu nữ mười tám, còn các hạ?
Dương Quá nói:
– Ta cũng mười tám.
Nghĩ thầm: “Nếu mình ít tháng hơn, chẳng hóa không được gọi nàng bằng muội muội ư?” Bèn nói:
– Ta sinh tháng Giêng, từ giờ cô nương cứ gọi ta là Dương đại ca thì được. Ta cũng chẳng khách sáo, gọi cô nương là Hoàn Nhan muội tử.
Hoàn Nhan Bình đỏ mặt, cảm thấy người này hành sự bộc trực, tính tình cổ quái, đối với nàng quả nhiên không hề có ác ý, bên gật gật đầu.
Dương Quá thấy nàng gật đầu thì hết sức vui mừng. Hoàn Nhan Bình diện mạo thanh tú, thân hình mảnh mai, gặp nhiều bất hạnh, tựa hồ sinh ra là để người ta thương yêu, nhưng điều đáng nói nhất là đôi mắt nàng giống hệt Tiểu Long Nữ. Chàng không biết rằng một người trong lòng đau khổ, thì ánh mắt dĩ nhiên đượm vẻ sầu muộn, ai mà chẳng vậy, bảo đôi mắt của Hoàn Nhan Bình giống Tiểu Long Nữ chỉ là cảm giác tự an ủi của chàng mà thôi. Chàng đắm đuối nhìn nàng, bỗng ảo tưởng hắc y thành bạch y, ảo tưởng khuôn mặt gầy gầy thành khuôn mặt kiều diễm của Tiểu Long Nữ, có cái nhìn đắm đuối, chan chứa vẻ cầu khẩn, thương nhớ, tiếc nuối.
Hoàn Nhan Bình hơi sợ, gỡ nhẹ tay khỏi tay chàng, hỏi nhỏ:
– Dương đại ca sao vậy?
Dương Quá như tỉnh mộng, thở dài, nói:
– Không sao. Muội có đi gϊếŧ Gia Luật Tề hay không?
Hoàn Nhan Bình nói:
– Muội đi chứ. Dương đại ca có đi với muội hay không?
Dương Quá định trả lời “Tất nhiên ta đi với muội”, nhưng lại nghĩ thầm: “Nếu có ta ở bên cạnh, nàng sẽ không sợ, hành động tự sát sẽ không quả quyết, Gia Luật Tề sẽ không trúng kế”, bèn nói:
– Ta không tiện đi với muội.
Hoàn Nhan Bình lộ vẻ thất vọng rõ rệt, Dương Quá chợt mềm lòng, cơ hồ bằng lòng đi cùng với nàng, thì Hoàn Nhan Bình nói:
– Thôi được rồi, Dương đại ca, chỉ e muội sẽ không gặp lại Dương đại ca nữa.
Dương Quá vội nói:
– Không đâu, có lẽ nào? Ta…
Hoàn Nhan Bình buồn bã lắc đầu, chạy ra khỏi nhà, trong giây lát đã quay lại chỗ trú đêm của Gia Luật Tấn.
Lúc này mấy cha con Gia Luật Sở Tài ai nấy đã về phòng mình, sắp ngủ yên. Hoàn Nhan Bình gõ mạnh vào cánh cổng hai tiếng, gọi to:
– Hoàn Nhan Bình cầu kiến Gia Luật công tử Gia Luật Tề.
Mấy tên thị vệ chạy ra, định ngăn cản, thì Gia Luật Tề mở cổng ra, hỏi:
– Hoàn Nhan cô nương, có chuyện gì vậy?
Hoàn Nhan Bình nói:
– Ta muốn lĩnh giáo cao chiêu của công tử.
Gia Luật Tề lấy làm lạ, nghĩ thầm: “Sao cô nàng không tự lượng sức?” Bèn lùi sang một bên, giơ tay phải, nói:
– Mời vào.
Hoàn Nhan Bình vào phòng, rút đao, tấn công liền, đao phong phối hợp với Thiết chưởng chưởng pháp, một đao hai chưởng từ hai phía tả hữu đánh vào. Gia Luật Tề buông xuôi tay trái, tay phải hóa giải đao, chưởng của đối phương, nghĩ thầm: “Phải nghĩ cách khiến nàng ta thấy khó mà lùi, từ rày không dám đến quấy nhiễu nữa”.
Hai người đấu một hồi, Hoàn Nhan Bình sắp sử dụng ba chiêu Dương Quá vừa dạy, thì ngoài cửa bỗng có tiếng thiếu nữ nói:
– Gia Luật Tề, Hoàn Nhan cô nương định lừa công tử sử dụng tay trái đấy, hãy cẩn thận.
Chính là giọng nói của Lục Vô Song. Gia Luật Tề hơi sững, Hoàn Nhan Bình không đợi chàng ta hiểu ra, lập tức sử chiêu “Vân hoành Tần lĩnh” phạt ngang, chờ khi chàng ta nghiêng mình né tránh, thì đột nhiên dùng tay trái sử chiêu “Khô đằng triền thụ”, chộp lấy tay phải của Gia Luật Tề, còn tay phải cầm đao thì đưa ngay về cứa mạnh một cái vào cổ mình. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Gia Luật Tề vụt hiện ý nghĩ: “Có cứu nàng ta hay không? Nhưng nàng ta lừa ta dùng tay trái, nếu ta dùng tay trái, thì ta phải nộp mạng cho nàng. Đại trượng phu chết thì thôi, lẽ nào thấy người ta chết không cứu?”.
Dương Quá dự đoán tâm tư của Gia Luật Tề, chỉ cần đột nhiên sử dụng ba chiêu này, Gia Luật Tề nhất định sẽ phải dùng tay trái để cứu, ai dè Lục Vô Song lại gây rắc rối, đi nhắc trước cho Gia Luật Tề biết. Đáng lẽ ba chiêu này đã mất thiêng, nhưng Gia Luật Tề hào hiệp khảng khái, biết rõ ra tay cứu tức là mình sẽ mất mạng, vẫn dùng tay trái chộp cổ tay phải của Hoàn Nhan Bình, vặn ra ngoài, đoạt liễu diệp đao của nàng ta. Hai người cùng nhảy lùi hai bước. Gia Luật Tề không đợi nàng lên tiếng, quẳng đao đi, nói:
– Cô nương đã buộc ta phải sử dụng tay trái, vậy cô nương cứ việc gϊếŧ ta, nhưng ta có một điều cầu xin cô nương.
Hoàn Nhan Bình mặt tái nhợt, hỏi:
– Là điều gì?
Gia Luật Tề nói:
– Xin cô nương đừng sát hại gia phụ.
Hoàn Nhan Bình hừ một tiếng, lại gần, nhặt thanh đao giơ lên, dưới ánh đèn chỉ thấy Gia Luật Tề thần sắc thản nhiên, có uy, lộ rõ khí khái nam tử hán, nghĩ vừa rồi chàng chỉ vì cứu sống nàng mà sử dụng tay trái, nỡ nào nàng đang tâm chém chàng? Ánh mắt đầy sát khí chuyển thành nhu hòa, Hoàn Nhan Bình quẳng đao xuống đất, ôm mặt chạy ra.
Nàng để mặc hai chân muốn đưa nàng tới đâu thì đến, chạy mãi ra tận ngoại ô, tới bên một con mương nhỏ, nhìn ánh sao in bóng dưới dòng nước, tâm trạng rối bời. Rất lâu sau, nàng mới thở dài não nuột.
Bỗng nghe sau lưng cũng có tiếng thở dài. Hoàn Nhan Bình kinh ngạc, quay lại, thấy người đứng sau lưng mình chính là Dương Quá. Nàng gọi một tiếng “Dương đại ca”, rồi cúi đầu im lặng.
Dương Quá nắm lấy hai tay nàng, an ủi:
– Báo thù cho cha mẹ vốn là việc không dễ, cũng không nên nóng vội.
Hoàn Nhan Bình nói:
– Dương đại ca thấy hết cả chứ?
Dương Quá gật gật đầu. Hoàn Nhan Bình nói:
– Đối với hạng người vô dụng như muội, báo thù tất nhiên là việc không dễ. Muội chỉ cần có một nửa bản lĩnh của Dương đại ca, thì sẽ không thất bại như thế này.
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Truyện Nam
- Thần Điêu Hiệp Lữ
- Chương 54