Chương 47

Nói đến đây, nước mắt ứa ra.

Dương Quá vội nói:

– Vâng, vâng, ta nhắm mắt đây. Cô nương… cô nương đừng khóc!

Liền nhắm mắt, hai tay sờ chỗ xương gãy, nắn lại thật khớp với nhau, lấy yếm che ngực nàng, đã hơi trấn tĩnh, liền chặt bốn đoạn cành cây, đặt hai đoạn trước ngực, hai đoạn sau lưng, dùng vỏ cây buộc chặt để chỗ xương gãy không xê dịch vị trí. Xong đâu đấy mới mặc áo lại, giải huyệt cho nàng.

Lục Vô S mở mắt ra, ánh trăng chiếu vào mặt chàng, thấy hai má chàng ửng hồng, vẻ ngượng nghịu, mắt đang ngó trộm nàng, bốn mắt chạm nhau, cả hai cùng vội ngoảnh đi nơi khác. Lúc này chỗ xương gãy đã cố định, tuy còn đau, nhưng không đau chói như lúc trước nữa, nàng nghĩ thầm: “Đồ ngốc quả có tài tiếp cốt”. Bây giờ nàng đã biết Dương Quá thực không phải kẻ tầm thường, càng không ngốc nghếch, nhưng ngay từ đầu đã quen miệng mắng nhiếc chàng, tuy vừa được chàng cứu, vẫn chưa chịu tỏ ra kính trọng, hỏi:

– Đồ ngốc, ngươi bảo nên làm thế nào, ở lại đây hay trốn đi thật xa?

Dương Quá nói:

– Thế cô nương nghĩ sao?

Lục Vô Song nói:

– Tất nhiên phải đi xa, ở lại đây chịu chết à?

Dương Quá hỏi:

– Đi xa là đi đâu?

Lục Vô Song nói:

– Ta phải về Giang Nam, ngươi có chịu đi theo ta hay không?

Dương Quá nói:

– Ta phải tìm cô cô của ta, không thể đi xa như thế được.

Lục Vô Song sa sầm mặt, nói:

– Được vậy thì ngươi đi cho mau! Cứ mặc ta chết ở đây cho xong.

Giả dụ Lục Vô Song khôn khéo cầu xin, chắc hẳn Dương Quá sẽ không đáp ứng, đằng này thấy nàng giận dỗi, buồn bã, trông rất giống lúc Tiểu Long Nữ tức giận, thì chàng lại khó cự tuyệt, nghĩ thầm: “Không chừng cô cô lại đi Giang Nam, mình đưa Lục cô nương đến đó, có câu hảo tâm sẽ được báo đáp, trời sẽ run rủi cho mình gặp cô cô ở Giang Nam.” Chàng biết hy vọng ấy rất mỏng manh, song không nỡ cự tuyệt Lục Vô Song, đành tự an ủi mình, thở dài, cúi xuống bế nàng lên.

Lục Vô Song nói dỗi:

– Ngươi bế ta lên làm gì?

Dương Quá cười, nói:

– Bế cô nương đi Giang Nam đây.

Lục Vô Song cả mừng, tươi cười, nói:

– Đồ ngốc, Giang Nam xa lắm, ngươi làm sao bế ta đến tận đó?

Nói rồi ngoan ngoãn ngả đầu vào ngực chàng.

Con trâu đực đã chạy mất tiêu. Dương Quá sợ chạm trán với sư đồ Lý Mạc Sầu, toàn phải tìm đường nhỏ, vắng người mà đi. Chàng bước nhanh, nửa thân trên cố giữ yên, để khỏi chấn động đến vết thương của Lục Vô Song. Lục Vô Song thấy cây cối hai bên đường chạy lùi về phía sau, chàng đi nhanh như ngựa phi, so với nàng chạy một mình còn nhanh hơn, khinh công xem ra chẳng thua gì sư phụ, thì trong bụng kinh ngạc: “Thì ra Đồ ngốc thân mang tuyệt nghệ. Chàng còn ít tuổi, mà sao đã luyện được một thân võ công như thế?” Không lâu sau, phương đông rạng dần, nàng ngẩng mặt lên, thấy Dương Quá mặt mày tuy lấm lem, nhưng diện mạo thanh tú đôi mắt càng sinh động có thần, bất giác xúc động, dần dần quên cả chỗ đau trên ngực, rồi nàng ngủ thϊếp đi.

Trời đã sáng hẳn, Dương Quá hơi mệt, chạy tới một cây to, chàng nhẹ nhàng đặt nàng xuống, mình thì ngồi nghỉ bên cạnh. Lục Vô Song mở mắt, mỉm cười nói:

– Ta đói. Ngươi có đói hay không?

Dương Quá nói:

– Dĩ nhiên ta cũng đói, thôi được, ta tìm một phạn điếm mà ăn đã.

Chàng đứng dậy, bế nàng lên, có điều chàng bế nàng từ nửa đêm qua tới giờ, hai tay hơi mỏi, bèn đặt nàng ngồi lên vai mà đi.

Lục Vô Song hai chân đυ.ng nhẹ trước ngực Dương Quá, cười nói:

– Đồ ngốc, tên ngươi rốt cuộc là gì? Không thể trước mặt mọi người, ta lại gọi ngươi là Đồ ngốc.

Dương Quá nói:

– Ta không có tên, ai ai cũng gọi ta là Đồ ngốc.

Lục Vô Song hơi dỗi:

– Ngươi không nói thì thôi! Thế sư phụ của ngươi là ai?

Dương Quá nghe nhắc đến hai tiếng “sư phụ”, chàng vốn hết mực kính trọng Tiểu Long Nữ, thì không dám đùa bỡn, nghiêm mặt đáp:

– Sư phụ của ta là cô cô của ta.

Lục Vô Song tin liền, nghĩ thầm: “Thì ra là võ nghệ gia truyền”. Lại hỏi:

– Cô cô của ngươi thuộc nhà nào phái nào?

Dương Quá ngẩn ra, đáp:

– Cô cô sống ở nhà, thuộc phái nào ta cũng không biết.

Lục Vô Song hơi bực, nói:

– Ngươi giả vờ ngốc nghếch! Ta hỏi ngươi, ngươi học là học võ công của môn phái nào?

Dương Quá nói:

– Làm sao ta biết được?

Lục Vô Song nghĩ thầm: “Không lẽ hắn ngớ ngẩn thật? Giỏi võ, nhưng mà ngu.” Bèn ôn tồn nói:

– Đồ ngốc, ngươi thử nói xem, vì sao ngươi lại cứu mạng ta?

Dương Quá nhất thời khó trả lời. Chàng nghĩ một lúc rồi nói:

– Tại cô cô của ta bảo ta cứu cô nương, thì ta cứu.

Lục Vô Song hỏi:

– Cô cô của ngươi là ai?

Dương Quá nói:

– Cô cô là cô cô. Cô cô bảo ta làm gì thì ta làm nấy.

Lục Vô Song thở dài, nghĩ thầm: “Người này đúng là một kẻ ngớ ngẩn”. Vốn đã có chút mến mộ, bây giờ lại cảm thấy chán ghét chàng. Dương Quá không thấy nàng nói nữa, bèn hỏi:

– Sao cô nương không nói nữa?

Lục Vô Song hừ một tiếng. Dương Quá lại hỏi lần nữa. Lục Vô Song bực mình, đáp:

– Ta không thích nói thì không nói nữa chứ sao. Đồ ngốc, im miệng đi!

Dương Quá biết vẻ mặt nàng lúc này dĩ nhiên rất dễ coi, chỉ tiếc nàng đang ngồi trên vai, nên chàng không thể ngắm được. Không lâu sau thì đến một thị trấn nhỏ. Dương Quá tìm một phạn điếm, gọi cơm ăn. Hai người ngồi đối diện nhau. Lục Vô Song ngửi thấy mùi mồ hôi trâu tỏa ra từ người chàng, cau mày, nói:

– Đồ ngốc, sang chỗ khác mà ngồi, đừng ngồi chung bàn với ta.

Dương Quá cười cười, sang bàn bên cạnh. Lục Vô Song thấy chàng vẫn đối diện với mình, thì càng nhìn càng khó chịu, nói:

– Ngươi đừng nhìn ta.

Rồi chỉ chiếc bàn xa hơn, nói: Bạn đang xem tại Đọc Truyện – www.TruyệnFULL.vn

– Ra đấy mà ngồi.

Dương Quá tủm tỉm cười, bưng bát cầm ra đó ngồi ăn. Lục Vô Song tuy đói bụng, nhưng đau ngực, khó nuốt, cảm thấy trăm thứ đều trái ý, chỉ muốn trút giận xuống đầu Dương Quá, nhưng lúc này chàng đã ngồi đằng xa. Đang lúc ngán ngẩm, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng hát cất cao:

– Tiểu tiểu cô nương làm việc tốt.

Người thứ hai hát tiếp:

– Mau thí cho ta một bát cơm!

Lục Vô Song ngẩng đầu nhìn, thấy bốn hóa tử (người ăn xin) đứng dàn hàng ngang ngoài cửa cùng nhìn nàng. Nàng biết bốn kẻ kia có ý xấu, lòng thầm e ngại. Lại nghe gã thứ ba hát:

– Thiên đường có lối người chẳng tới!

Gã thứ tư hát tiếp:

– Địa ngục vô môn lại xuống đây!

Bốn hóa tử hát các câu trong bài ăn xin, nhan đề “Liên hoa lạc”, mỗi gã đều tay phải cầm một chiếc bát mẻ, tay trái chống một cành cây, vai đeo bốn cái túi vải thô. Lục Vô Song từng nghe sư tỷ trong lúc nhàn đàm nói rằng bang chúng Cái Bang dùng số túi vải đeo trên vai để phân biệt thân phận cao thấp. Bốn gã hóa tử này đeo bốn cái túi vải, gọi là đệ tử bốn túi. Hôm qua ở Sài Lang cốc nàng đã giao đấu với hai lão Hàn, Trần, hình như hai lão ấy đều đeo năm cái túi vải cao hơn mấy gã này một bậc. Giá như nàng không bị thương, thì chẳng sợ gì bốn hóa tử này. Bây giờ cầm đũa còn run, thì làm sao có thể nghênh địch? Đồ ngốc tuy giỏi khinh công, nhưng lại ngớ ngớ ngẩn ngẩn, dù biết võ công, cũng chẳng giỏi giang, bất giác nàng phập phồng lo sợ.

Dương Quá cứ cúi đầu ăn cơm, làm như không nhìn thấy bốn hóa tử. Chàng ăn hết một bát, lại tự đến bên liễn cơm xới một bát đầy có ngọn rồi chìa tay nhón lấy một con cá kho trong đĩa, làm cho nước cá kho nhỏ mấy giọt xuống mặt bàn, cười nhăn nhở:

– Hi hi, ta ăn cá!

Lục Vô Song hơi cau mày, chẳng còn bụng dạ nào mắng chàng nữa.

Chỉ nghe bốn hóa tử lại hát bài ăn xin, nhấn mãi bốn tiếng “tiểu tiểu cô nương”. Họ hát đi hát lại ba lần, tám con mắt cứ chằm chằm nhìn Lục Vô Song. Lục Vô Song chẳng biết đối phó thế nào, cứ thong thả và cơm, giả bộ không để ý, trong lòng thì lo lắng vô cùng.

Một gã hóa tử nói to:

– Tiểu cô nương, đã không chịu bố thí một bát cơm, thì hãy bố thí một thanh loan đao nữa đi.

Gã thứ hai nói:

– Cô nương hãy đi theo bọn ta, bọn ta cũng chẳng khó dễ gì, chỉ cần hỏi rõ phải trái cong vẹo, tự khắc sẽ có phán xét công bằng.

Lát sau, gã thứ ba nói:

– Đi mau, không lẽ chờ bọn ta cưỡng bức hay sao?

Lục Vô Song trả lời không được, im lặng cũng không xong, chẳng biết phải làm thế nào. Gã hóa tử thứ tư nói:

– Bọn ta bốn nam nhi không thể bắt nạt một cô nương bé nhỏ, để cho hảo hán giang hồ chê cười hay sao? Bọn ta chỉ cần cô nương đi giải thích một chút thôi.

Lục Vô Song nghe giọng điệu của bốn hóa tử, biết là họ sắp động thủ, mình không tài nào địch nổi, song chẳng lẽ khoanh tay chịu chết, tay trái liền cầm lấy một chiếc ghế, đối phương xông tới sẽ dùng chiếc ghế làm vũ khí.

Dương Quá nghĩ thầm: “Đến lúc xuất thủ rồi!” Chàng tới bên bàn của Lục Vô Song, bưng tô canh lên, miệng thì vừa cắn một khúc cá to, nói không rõ tiếng:

– Ta… ta muốn húp canh!

Tô canh nghiêng đi, đổ về phía vai phải của Lục Vô Song, khiến nàng co người lại né tránh. Dương Quá kêu “Ôi chao” chân tay luống cuống, tìm cách lau chùi cho nàng, nhân đó tay trái hất ra phía ngoài một cái, bốn chiếc đũa tre bắn về phía bốn hóa tử. Bốn chiếc đũa bay tới cực nhanh, bốn hóa tử còn chưa kịp nhìn cho rõ, chỉ cảm thấy khuỷu tay tê đi, “choang choang” mấy tiếng liền, bốn cái bát cùng rơi xuống nền vỡ tan. Dương Quá thì lấy vạt áo của chàng chùi chùi vào vạt áo của Lục Vô Song, nói:

– Để ta lau… sạch cho cô nương, cô nương đừng giận.

Lục Vô Song quát:

– Đừng lắm chuyện!

Nàng quay ra nhìn bốn hóa tử thì rất đỗi kinh ngạc.

Chỉ thấy bốn hóa tử đã chạy tít ra góc đường, dưới nền nhà đầy mảnh bát vỡ. Lục Vô Song kinh ngạc: “Bốn người kia kỳ quái thật, tự dưng lại bỏ chạy cả rồi là sao?” Nàng thấy Dương Quá hai tay dính nước cá kho, đang chùi vào bàn, thì mắng:

– Xéo ra chỗ khác đi, người đâu mà bẩn thỉu thế không biết!

Dương Quá nói:

– Vâng, vâng!

Hai tay lại chùi chùi vào vạt áo. Lục Vô Song cau mày hỏi:

– Bốn gã hóa tử sao lại bỏ đi?

Dương Quá nói:

– Họ thấy cô nương tham ăn, không chịu bố thí cho họ, có nài thêm cũng vô ích, đành phải bỏ đi.

Lục Vô Song ngẫm nghĩ một lát, chẳng hiểu nguyên do vì sao, lấy bạc ra, bảo Dương Quá đi mua một con lừa, trả tiền cơm xong xuôi, nàng leo lên lưng con lừa mà đi. Nhưng vừa đi thì chỗ xương gãy lại đau nhói, không nén được, phải rên to. Dương Quá nói:

– Đáng tiếc ta vừa bẩn vừa hôi, nếu không đã có thể ngồi sau dìu cô nương.

Lục Vô Song nói:

– Hừ, toàn nói vớ vẩn.

Nàng kéo căng dây cương, con lừa này rất ngang bướng, nó đi sát vào tường để người cưỡi bị đυ.ng vào tường, Lục Vô Song vô lực, kêu lên một tiếng, ngã xuống. Chân phải nàng chạm đất, may mà đứng lại được không ngã, nhưng động đến chỗ xương gãy, đau đớn quá chừng, nàng tức giận nói:

– Ngươi thừa biết ta ngã, mà chẳng chịu đỡ.

Dương Quá nói:

– Ta… người ta hôi hám mà.

Lục Vô Song nói:

– Ngươi không biết tắm rửa hay sao?

Dương Quá cười ngô nghê, không đáp. Lục Vô Song nói:

– Ngươi đỡ ta lên lưng con lừa đi.

Dương Quá đỡ nàng ngồi lên lưng con lừa. Thấy có người cưỡi lên lưng mình, con lừa lại giở trò quỷ.

Lục Vô Song nói:

– Ngươi mau dắt nó đi.

Dương Quá nói:

– Không, ta sợ nó đá lắm. Nếu là con trâu của ta, thì ta mới điều khiển nó được.

Lục Vô Song cả giận, nghĩ thầm: “Tên ngốc này bảo nó ngốc cũng không đúng, bảo nó không ngốc cũng không đúng. Rõ ràng là nó muốn ôm mình.”.

Không còn cách nào khác, đành nói:

– Thôi được, ngươi lên ngồi sau ta.

Dương Quá nói:

– Đấy là cô nương sai ta, không được ngại ta bẩn thỉu, không được đánh chửi ta đấy nhá.

Lục Vô Song nói:

– Phải, đừng có nhiều lời nữa.

Dương Quá bấy giờ mới leo lên lưng con lừa, hai tay ôm nàng, hai chân hơi dùng lực, con lừa cảm thấy bụng đau nhói, không dám giở trò gì, ngoan ngoãn bước đi.

Dương Quá hỏi:

– Đi hướng nào đây?

Lục Vô Song đã hỏi thăm đường đi từ sớm, vốn định đi về hướng đông, qua Đồng Quan, qua Trung Châu, rẽ xuống phía nam, đó là đường lớn, nay sau khi gặp bốn đệ tử Cái Bang, nghĩ rằng dọc đường phía trước sẽ còn bọn Cái Bang mai phục, chi bằng đi đường nhỏ, qua ải Trúc Lâm, vượt qua Long Câu trại, rồi qua ải Tử Kinh mà xuống Giang Nam, tuy lộ trình xa hơn, nhưng an toàn hơn hẳn, sư phụ càng khó đuổi theo, nghĩ một chút, nàng chỉ tay về hướng đông nam, nói:

– Đi lối kia.

Con lừa gõ móng lóc cóc, thong thả đi. Vừa ra khỏi thị trấn, thì có một cậu bé nông gia ở bên đường chạy tới chắn phía trước con lừa, nói:

– Lục cô nương, có cái này cho cô nương.

Nó tung bó hoa đang cầm trong tay về phía Lục Vô Song, rồi quay đầu chạy đi ngay. Lục Vô Song giơ tay đón bó hoa, thấy bên trong giấu một phong thư, vội bóc thư ra xem, là một tờ giấy ố vàng, viết: “Tôn sư sắp tới đó mau tìm cách trốn!”.

Tờ giấy thô xấu, nhưng nét chữ thì rất đẹp. Lục Vô Song thốt một tiếng “ôi” kinh nghi bất định: “Cậu bé vừa rồi là ai? Sao lại biết ta họ Lục? Sao lại biết sư phụ sắp đuổi tới nơi?” Nàng hỏi Dương Quá:

– Ngươi biết cậu bé vừa rồi phải không? Lại do cô cô của ngươi sai nó tới à?

Dương Quá ở sau lưng đã nhìn thấy dòng chữ, nghĩ thầm: “Cậu bé này hẳn là do người ta nhờ mang thư đến. Ai là người viết thư nhỉ? Xem ra người ấy có lòng tốt. Nếu đúng là Lý Mạc Sầu đuổi tới, thì phải đối phó sao đây?” Chàng tuy đã luyện “Ngọc nữ tâm kinh” và “Cửu Âm chân kinh” một thân mà kiêm tu hai đại bí truyền trong võ lâm, nhưng thời gian ngắn ngủi, tuy biết sự bí ảo, song công lực chưa chín muồi, hoàn toàn chưa phải là đối thủ của Lý Mạc Sầu, thanh thiên bạch nhật thế này, biết trốn vào đâu, đang nghĩ cách, nghe Lục Vô Song hỏi, thì nói:

– Ta không quen biết cậu bé đó, xem chừng cũng không phải do cô cô của ta sai tới.

Vừa trả lời xong, bỗng nghe có tiếng cổ nhạc vang lên, đi ngược về phía hai người là một chiếc kiệu hoa, mấy chục người đi theo, thì ra là một đám rước dâu. Tuy là thứ cổ nhạc của thôn phu nhà quê, nhưng nghe cũng rất vui vẻ xôm tụ, làm háo hức lòng người. Dương Quá chợt nảy ra một ý, hỏi:

– Cô nương có muốn làm tân nương (cô dâu) hay không?