- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Truyện Nam
- Thần Điêu Hiệp Lữ
- Chương 46
Thần Điêu Hiệp Lữ
Chương 46
Rồi múa quyền đấm tới. Bạch quang loáng lên, gã đạo sĩ thiếu chút nữa bị một kiếm chém vào lưng, nhưng cây hoa thương của gã thấp bé đã đâm phía sau Lục Vô Song, còn thiết tiên của gã thứ hai thì quất tới vai Lục Vô Song. Dương Quá kêu thầm “Không ổn”. Hai viên sỏi từ hai tay búng đi, một viên đánh bật hoa thương, một viên bắn trúng cổ tay phải gã đạo sĩ sử dụng thiết tiên.
Không ngờ gã đó võ công cao cường, cổ tay phải trúng đòn, thiết tiên không còn lực quất tới, nhưng tả chưởng lại nhanh như chớp đánh ra, hự một tiếng, trúng vào sườn Lục Vô Song. Dương Quá cả kinh, vội lao ra, thộp gáy ném gã đi. Gã bị bay ra xa hơn một trượng. Gã đạo sĩ bị thương và gã thấp bé thấy Dương Quá lợi hại như thế, vội dìu hán tử vừa bị quẳng ra, kéo nhau đi luôn, không dám ngoảnh lại.
Dương Quá cúi nhìn Lục Vô Song, thấy mặt nàng tái nhợt, hơi thở rất yếu ớt, bị thương thực không nhẹ, đưa tay đỡ nàng từ từ ngồi dậy, nghe hai tiếng “cách cách” nhẹ, là tiếng xương gãy chạm nhau, thì ra hai dẻ xương sườn của nàng đã bị gã sử dụng thiết tiên đánh gãy. Lục Vô Song vốn ngất lịm, do cử động chỗ xương gãy gây đau nhói khiến nàng tỉnh lại, rên thành tiếng. Dương Quá hỏi:
– Thế nào, đau lắm à?
Lục Vô Song đau đến ngất đi, nghiến răng nói:
– Hỏi cái gì? Dĩ nhiên là đau rồi. Đưa ta vào nhà đi.
Dương Quá bế nàng lên, không khỏi động chạm, hai cái xương gãy đυ.ng nhau, lại đau hoa cả mắt.
Nàng kêu:
– Đau quá, ngươi… ngươi cố ý hành hạ ta. Ba tên kia đâu rồi?
Lúc Dương Quá ra tay, nàng đã bị đòn ngất đi nên không biết là chàng đã cứu mạng mình.
Dương Quá cười cười, nói:
– Họ ngỡ cô nương đã chết, nên phủi tay bỏ đi rồi.
Lục Vô Song hơi yên tâm, mắng:
– Ngươi cười cái gì? Đồ ngốc, thấy ta càng đau, ngươi càng thích thú phải không?
Dương Quá mỗi lần nghe nàng mắng một câu, lại nhớ đến lúc chàng bị Tiểu Long Nữ mắng. Mấy năm chung sống với Tiểu Long Nữ trong nhà mồ là thời kỳ sung sướиɠ nhất trong đời chàng, mỗi khi Tiểu Long Nữ mắng chàng, chàng đều cảm thấy dễ chịu. Lúc này chưa tìm thấy sư phụ, vừa may gặp một bạch y thiếu nữ, cảm giác cô đơn khổ sở cũng vơi bớt mấy phần.
Kỳ thực khi Tiểu Long Nữ mắng chàng, do tính nàng lãnh đạm, nên cũng chỉ nói vài câu lạnh nhạt mà thôi, đâu có mắng té tát như Lục Vô Song? Song tình cảnh Dương Quá lúc này thà có thiếu nữ mắng nhiếc chàng còn hơn là không có ai nói gì. Cho nên Lục Vô Song mắng nhiếc gì, chàng cũng chẳng để bụng, cứ bế nàng đặt lên bàn. Lúc nàng nằm xuống, chỗ xương gãy lại đau nhói, nàng kêu to lên, lúc kêu to, phổi hít khí vào mạnh, lại động tới xương sườn, càng đau hơn, nàng đành nghiến răng, trán vã mồ hôi lạnh.
Dương Quá hỏi:
– Để ta nối chỗ xương gãy cho cô nương chứ?
Lục Vô Song nhiếc:
– Đồ ngốc thối tha, ngươi mà đòi biết cách tiếp cốt.
Dương Quá nói:
– Ở nhà ta có con chó ghẻ cắn nhau với con chó vàng nhà láng giềng, bị con kia cắn què một cẳng, ta đã chữa lành cho con chó ấy. Còn nữa, con heo nái nhà Vương bá bá bị gãy xương sườn, cũng do ta chữa khỏi đấy.
Lục Vô Song cả giận, nhưng không dám quát to, chỉ gằn giọng, nói:
– Ngươi nhiếc ta là chó ghẻ, lại còn nhiếc là heo nái. Ngươi mới là chó ghẻ, ngươi mới là heo nái.
Dương Quá cười, nói:
– Dẫu có là heo, thì ta cũng phải là heo đực chứ. Hơn nữa, con chó ghẻ lại là cɧó ©áϊ, chứ chó đực không bao giờ bị ghẻ.
Lục Vô Song tuy nói năng sắc sảo, song hễ nói một câu lại đau nhói ở ngực, tuy rất muốn đấu khẩu với chàng, song đành nhắm mắt nhịn đau, mặc kệ chàng. Dương Quá nói:
– Con chó ghẻ gãy chân, được ta tiếp cốt, mấy hôm đã khỏi, lại đi đánh nhau như chưa hề bị què vậy.
Lục Vô Song nghĩ thầm: “Không chừng Đồ ngốc hắn biết tiếp cốt thật cũng nên. Huống hồ nếu không có người chữa trị, ta chết là cái chắc. Nhưng mà hắn tiếp cốt cho mình, phải cởϊ áσ nắn ngực… thì làm sao đây? Hừ, hắn chữa không xong, thì ta liều chết với hắn, hắn chữa xong, thì ta cũng quyết không để cho kẻ nhìn thấy thân thể ta được sống trên đời”. Nàng từ nhỏ đã gặp thảm họa, phải nhẫn nhục giữ mạng sống, tâm trạng vốn khác hẳn người thường, sống lâu năm với Lý Mạc Sầu, tai nghe mắt thấy nhiều chuyện, càng học cách nghĩ cách làm tàn ác, tuổi còn nhỏ mà lòng dạ độc địa, hạ giọng, nói:
– Thôi được, nếu ngươi lừa ta, Đồ ngốc, ta quyết không để cho người được chết một cách yên lành.
Dương Quá nghĩ thầm: “Bây giờ không gây khó dễ, sau không còn dịp”, thế là lạnh lùng nói:
– Con heo nái nhà Vương bá bá bị gãy xương sườn, cô con gái của Vương bá bá khẩn khoản nhờ ta, gọi ta là “hảo ca ca” một trăm tiếng, ta mới chữa cho đấy…
Lục Vô Song nói:
– Ôi ôi, ôi, Đồ ngốc thối tha, Đồ ngốc xấu xa…
Ngực lại đau nhói lên.
Dương Quá cười, nói:
– Cô nương không chịu gọi cũng chả sao. Ta đi về nhà ta vậy. Cô nương cứ nằm đây mà nghỉ cho khỏe.
Đoạn đứng dậy, đi ra cửa.
Lục Vô Song nghĩ thầm: “Hắn bỏ đi, ta còn một mình ở đây, chắc chết mất”, đành nuốt giận, hỏi:
– Ngươi muốn thế nào?
Dương Quá nói:
– Lẽ ra cô nương cũng phải gọi ta là “hảo ca ca” một trăm tiếng, nhưng vì suốt dọc đường cô nương mắng nhiếc ta khổ sở, vậy phải gọi một ngàn lần mới được.
Lục Vô Song nhẩm tính trong đầu: “Hãy tạm đáp ứng hắn, đợi khi mình khỏi, sẽ trị cho hắn một phen cũng chưa muộn”. Bèn nói:
– Hảo ca ca, hảo ca ca, hảo ca ca… ối, ối, ối…
Dương Quá nói:
– Thôi được, còn chín trăm chín mươi bảy tiếng nữa, ta cho cô nương nợ, đợi khi khỏe hãy gọi.
Rồi bước lại, giơ tay cởϊ áσ cho nàng.
Lục Vô Song bất giác co người lại, sợ hãi nói:
– Tránh ra! Ngươi làm trò gì thế?
Dương Quá lùi một bước, nói:
– Để nguyên quần áo tiếp cốt thì ta chưa biết cách, con chó ghẻ và con heo nái đâu có mặc thứ gì.
Lục Vô Song cũng thấy buồn cười, nhưng khổ nỗi để cho chàng cởϊ áσ thì xấu hổ quá, một lát sau, đành cúi đầu nói:
– Thôi được, ta chịu thua ngươi.
Dương Quá nói:
– Cô nương không muốn chữa thì thôi, ta đâu cần…
Vừa nói tới đó, bỗng nghe ngoài cổng có tiếng người:
– Con tiện nhân ấy chắc chắn ở đâu đây trong vòng hai chục dặm, chúng ta mau lục soát…
Lục Vô Song vừa nghe giọng nói đó, thì mặt cắt không còn hột máu, bất chấp cái đau ở ngực, giơ tay bịt miệng Dương Quá, thì ra tiếng nói vừa rồi là của Lý Mạc Sầu.
Dương Quá nghe giọng nàng ta, cũng kinh ngạc.
Một giọng nữ khác nói:
– Thanh loan đao ở vai gã ăn mày chính là thanh đao của sư muội, chỉ tiếc là không tiện đứng ra nhận.
Chính là Hồng Lăng Ba.
Hai sư đồ Lý Mạc Sầu thoát ra khỏi “Hoạt tử nhân mộ”, về đến Xích Hà trang, thì phát hiện Lục Vô Song đã bỏ trốn, việc ấy cũng chẳng sao, không ngờ Lục Vô Song lại lấy mất quyển “Ngũ độc bí truyền”. Lý Mạc Sầu hoành hành trên giang hồ, các nhân sĩ võ lâm kính sợ, không phải vì nàng võ công cao cường, mà chủ yếu vì chất độc của “Ngũ độc thần chưởng” và của “Băng phách ngân châm”. “Ngũ độc bí truyền” ghi chép các thứ độc dược và giải dược, cách điều chế, sử dụng cho ngân châm, nếu truyền rộng ra, thì Xích Luyện Tiên Tử có khác gì con rắn độc bị người ta bẻ mất răng. Những điều ghi trong sách, Lý Mạc Sầu đã thuộc lòng từ lâu, không cần mang sách theo bên mình, nàng ta đem cất ở một chỗ hết sức bí mật trong Xích Hà trang, ai ngờ Lục Vô Song vạn sự bình nhật đều lưu tâm ghi nhớ, biết được chỗ sư phụ cất giấu, khi quyết ý bỏ trốn, đã lấy sách mang đi.
Lý Mạc Sầu tức giận ghê gớm, dẫn Hồng Lăng Ba ngày đêm đuổi theo, nhưng Lục Vô Song bỏ trốn đã lâu lại toàn đi đường nhỏ, sư đồ Lý Mạc Sầu đi từ bắc xuống nam, từ nam sang đông, quanh đi quẩn lại mấy lần, thủy chung vẫn chẳng thấy tung tích Lục Vô Song đâu cả. Đêm nay tình cờ sư đồ hai người đi tới gần Đồng Quan, nghe các đệ tử Cái Bang truyền tin nhau triệu tập bang chúng Cái Bang. Lý Mạc Sầu nghĩ bụng đệ tử Cái Bang rải khắp thiên hạ, tai mắt linh thông, nhất định có người gặp Lục Vô Song, thế là hai sư đồ đi tới nơi họ tụ họp để điều tra tin tức, đang đi chợt thấy một đệ tử năm túi của Cái Bang được một đệ tử khác vác chạy như bay, có mười bảy mười tám đệ tử khác chạy bên cạnh hộ vệ. Lý Mạc Sầu thấy vai người kia cắm một thanh loan đao, chính là thanh loan đao của Lục Vô Song. Lý Mạc Sầu liền bám theo bên cạnh nghe lén, loáng thoáng nghe mấy đệ tử Cái Bang nói rằng thanh loan đao ấy do một tiểu a đầu thọt chân phóng ra, trúng vai gã kia.
Lý Mạc Sầu cả mừng, nghĩ chuyện mới xảy ra, thì Lục Vô Song còn ở gần đâu đây, thế là lao đi tìm, tìm đến trước tòa thạch thất hoang phế. Thấy ở đó có một đống tro còn ấm, lại thoảng mùi máu tanh, vội thắp lửa soi bốn phía, thấy dưới đất có dấu máu còn mới, rõ ràng ác đấu xảy ra chưa lâu. Lý Mạc Sầu kéo áo Hồng Lăng Ba, chỉ tay vào trong nhà. Hồng Lăng Ba gật đầu, đẩy cửa, múa kiếm hộ thân, xông vào. Lục Vô Song nghe sư phụ và sư tỷ nói với nhau, biết là nguy rồi, đành nằm chờ chết. Chỉ thấy một cái bóng vàng đẩy cửa lướt vào, chính là sư tỷ Hồng Lăng Ba.
Hồng Lăng Ba rất quý sư muội, biết phen này sư phụ sẽ dùng đủ cách ác độc, sư muội sẽ bị hành hạ thống khổ vạn phần trước khi chết, thấy nàng ta đang nằm trên bàn, bèn vung kiếm đâm luôn để sư muội khỏi bị khổ sở. Mũi kiếm đâm sắp đến ngực Lục Vô Song, thì Lý Mạc Sầu vỗ vào vai Hồng Lăng Ba một cái, cánh tay nàng vô lực, liền thõng xuống. Lý Mạc Sầu cười khẩy, nói:
– Chẳng lẽ ta không biết động thủ sát nhân hay sao? Làm gì phải vội? nguồn TruyệnFULL.vn
Rồi nói với Lục Vô Song:
– Ngươi gặp sư phụ mà không vái chào ư?
Lúc này Lý Mạc Sầu tuy tức giận, nhưng lời lẽ vẫn như thường ngày. Lục Vô Song nghĩ thầm: “Hôm nay gặp mụ ta, dù van xin hay ngang ngạnh thì cũng đều bị mụ ta hành hạ khổ sở”, bèn thản nhiên nói:
– Sư phụ với nhà ta có mối thâm cừu, khỏi cần nhiều lời.
Lục Vô Song chăm chú nhìn, mục quang cũng không lộ rõ là vui hay buồn. Hồng Lăng Ba thì vẻ mặt đầy thương hại. Lục Vô Song hơi bĩu môi, sắc mặt thản nhiên.
Ba người cứ thế nhìn nhau một hồi lâu, Lý Mạc Sầu nói:
– Quyển sách đâu, đưa đây.
Lục Vô Song nói:
– Bị một gã đạo sĩ thối tha, một tên ăn mày xấu xa cướp mất rồi.
Lý Mạc Sầu thầm kinh hãi, nàng tuy không có thù oán gì với Cái Bang, nhưng với phái Toàn Chân thì đυ.ng chạm không nhỏ, “Ngũ độc bí truyền” một khi rơi vào tay bọn họ, làm sao còn lấy lại được?
Lục Vô Song thấy sư phụ thản nhiên mỉm cười, tự biết sư phụ chính đang suy tính độc kế. Suốt thời gian đi trốn, nàng luôn luôn thấp thỏm sợ bị sư phụ đuổi bắt. Bây giờ đã bị sư phụ bắt được, nàng lại không sợ như trước, tự dưng lúc này lại nghĩ thầm: “Đồ ngốc đâu rồi nhỉ?”. Nàng sắp mất mạng, nghĩ đến gã mục đồng bẩn thỉu và ngốc nghếch, chẳng hiểu sao lại có cảm giác ấm áp và thân thiết. Đột nhiên có lửa sáng và tiếng chân sầm sầm.
Sư đồ Lý Mạc Sầu quay người lại, thấy một con trâu xông thẳng vào nhà, một bên sừng buộc cây đơn đao, sừng bên kia buộc một cây củi đang cháy đùng đùng. Cái thế lao tới của con trâu uy mãnh vô cùng, Lý Mạc Sầu vội né sang một bên, con trâu chạy một vòng trong nhà, rồi quay đầu chạy ra ngoài. Nó chạy vào rất hung hăng, lúc chạy ra cũng như điên, thoáng chốc đã phóng ra xa mấy trượng. Lý Mạc Sầu nhìn theo con trâu, thoạt tiên cảm thấy hơi kỳ dị, sau đó nghĩ thầm: “Kẻ nào buộc củi lửa và đao nhọn vào sừng con trâu?”. Quay người lại cả hai sư đồ cùng kinh ngạc, Lục Vô Song vừa nằm trên bàn đã biến mất tăm.
Hồng Lăng Ba ngó trước ngó sau tòa thạch thất một lượt, rồi nhảy lên mái nhà tìm kiếm. Lý Mạc Sầu đoán là mọi sự ở con trâu kia mà ra, bèn ra khỏi nhà đuổi theo. Trong đêm tối, chỉ thấy ánh lửa loang loáng ở sừng con trâu đã chạy vào cánh rừng trước mặt. Dưới ánh lửa, Lý Mạc Sầu thấy trên lưng trâu không hề có người cưỡi, xem chừng Lục Vô Song hoàn toàn không phải cưỡi con trâu chạy trốn. Nàng nghĩ thầm: “Phải rồi, nhất định có kẻ ở bên ngoài tiếp ứng, cho con trâu chạy vào để làm cho ta phân tâm, hắn thừa cơ cứu Lục Vô Song đi”. Song nhất thời nàng chưa biết đuổi về hướng nào, bèn gia tăng cước bộ, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp con trâu, nàng nhảy vọt lên lưng nó, nhìn kỹ không thấy gì lạ, mới nhảy xuống, đá một cái vào mông con trâu, huýt một tiếng sáo miệng thông tin cho Hồng Lăng Ba, rồi một người từ bắc xuống nam, một người từ đông sang tây, bắt đầu truy đuổi.
Con trâu dĩ nhiên do Dương Quá lùa vào nhà. Chàng nghe thấy tiếng sư đồ Lý Mạc Sầu nói với nhau, bèn chuồn ra cửa sau, nép bên ngoài nghe lén, chỉ sau một câu đã biết Lý Mạc Sầu sắp gϊếŧ Lục Vô Song, bèn nảy ra một kế, chạy lại chỗ con trâu, nhặt thanh đơn đao của Lục Vô Song bị thiết tiên đánh rơi, nhặt một cành củi khô, buộc hai thứ vào hai bên sừng trâu, đốt thanh củi, nằm ở dưới bụng con trâu, tay chân quặp chặt thân trâu, cho con trâu xông vào trong nhà, ôm lấy Lục Vô Song, lại nép dưới bụng trâu mà thoát ra. Chàng hành động thần tốc, con trâu lại cổ quái nhờ vậy đã qua mặt được Lý Mạc Sầu. Khi Lý Mạc Sầu đuổi kịp con trâu, thì Dương Quá đã ôm Lục Vô Song trốn vào một đám cỏ dày.
Trải qua phen vừa rồi Lục Vô Song đau đến chết đi sống lại. Mọi việc Dương Quá cứu làm sao, ôm nàng nấp dưới bụng trâu, chui nấp trong cỏ thế nào, nàng chỉ biết một cách lờ mờ. Nằm một chỗ rồi, thần trí mới phục hồi, kêu “ôi” một tiếng. Dương Quá vội lấy tay bịt miệng nàng lại, ghé tai nàng nói nhỏ:
– Đừng lên tiếng!
Chỉ nghe tiếng bước chân, Hồng Lăng Ba nói:
– Lạ thật, tại sao trong chớp mắt đã biến mất tăm là sao?
Lý Mạc Sầu từ đằng xa nói:
– Chúng ta đi thôi. Con tiện nhân ấy chắc đã chạy xa rồi.
Tiếng chân của Hồng Lăng Ba đi xa dần. Lục Vô Song khó thở, lại rên lên, Dương Quá vẫn cứ bịt miệng nàng, chưa buông tay ra.
Lục Vô Song giãy một cái, phát hiện mình đang nằm trong lòng chàng, vừa ngượng vừa cuống, giơ tay định đánh chàng. Dương Quá ghé tai nàng nói:
– Đừng mắc lừa, sư phụ cô nương đánh lừa cô nương đấy.
Lời vừa dứt, quả nhiên nghe Lý Mạc Sầu nói:
– Đúng là nó không còn ở đây.
Tiếng nói nghe như ngay bên cạnh hai người, Lục Vô Song giật mình, nghĩ thầm: “Không có Đồ ngốc kiến cơ hành sự, thì mình mất mạng rồi”. Nguyên Lý Mạc Sầu nghi là Lục Vô Song trốn ở đâu đây, miệng nói là đi thôi, kỳ thực thi triển khinh công quanh quẩn ở lại, Lục Vô Song tí nữa thì trúng kế.
Dương Quá dỏng tai lắng nghe, lần này thì sư đồ Lý Mạc Sầu bỏ đi thật, mới bỏ tay bịt miệng Lục Vô Song ra, cười, nói:
– Tốt rồi, không phải sợ nữa.
Lục Vô Song nói:
– Buông ta ra.
Dương Quá nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên cỏ, nói:
– Ta sẽ lập tức tiếp cốt cho cô nương, chúng ta cần mau chóng rời khỏi nơi này, để sáng mai e khó thoát thân.
Lục Vô Song gật gật đầu. Dương Quá sợ nàng giãy giụa kêu đau trong lúc nắn xương, sư đồ Lý Mạc Sầu có thể nghe thấy, bèn điểm huyệt, cởϊ áσ ngoài của nàng ra, nói:
– Nhất thiết chớ kêu đó!
Cởi xong áo ngoài, lộ ra cái áo trong màu trắng, dưới áo trong là cái yếm màu vàng. Dương Quá không dám cởi tiếp, đưa mắt nhìn lên, thấy nàng mắt nhắm nghiền, vừa ngượng vừa sợ. Dương Quá ngửi thấy mùi thơm của thân thể xử nữ, bất giác trống ngực đập thình thình. Lục Vô Song mở mắt, nhẹ nhàng giục:
– Ngươi chữa cho ta đi!
Nói xong lại nhắm mắt vào, nghiêng mặt sang một bên. Dương Quá hai tay run run, cởi yếm của nàng ra, thấy hai bầu vυ", không dám đưa tay sờ nắn. Lục Vô Song chờ hồi lâu, chỉ thấy gió mơn man da ngực lành lạnh, ngoảnh mặt lại, mở mắt ra, thấy Dương Quá đăm đăm nhìn như đờ đẫn, thì nổi giận, nói:
– Ngươi… nhìn gì… mãi thế?
Dương Quá giật mình, đưa tay sờ nắn xương, chạm vào da thịt trắng ngần của nàng, người như bị chớp giật, nóng bừng lên, vội rụt tay lại. Lục Vô Song nói:
– Mau nhắm mắt vào đi, ngươi còn nhìn ta, ta sẽ…
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Truyện Nam
- Thần Điêu Hiệp Lữ
- Chương 46