Lát sau tứ phía sơn cốc hồi âm vọng lại “Cha ơi, cô cô ơi!”.
Mấy năm vừa qua chàng với Tiểu Long Nữ không rời nhau nửa bước, vừa như mẫu tử, lại như chị em, giờ đây bỗng dưng không hiểu vì sao nàng lại tuyệt tình bỏ đi, lẽ nào chẳng làm cho chàng ruột đứt từng đoạn? Chàng quá đau lòng, tưởng muốn đập đầu vào đá mà chết quách.
Nhưng trong lòng còn chút hy vọng, sư phụ đã bỗng dưng bỏ đi, chắc sẽ bỗng dưng trở lại. Nghĩa phụ tuy có đắc tội với nàng, song nàng nghĩ ta hoàn toàn không phạm lỗi gì tự nhiên nàng sẽ trở lại tìm chàng.
Đêm ấy chàng ngủ sao yên? Hễ nghe một tiếng động nhỏ, chàng đều tưởng là Tiểu Long Nữ trở về, lại vội bò dậy, gọi to “Cô cô!” chạy ra đón, và lần no cũng thất vọng buồn bã. Sau đó chàng không nằm nữa, chạy ra sườn núi, căng mắt nhìn bốn phía, mãi cho tới lúc trời sáng hẳn, chỉ thấy dưới đáy sơn cốc sương mù như mây, trời đất mênh mông, song chỉ có mỗi một người là Dương Quá mà thôi.
Dương Quá vỗ vào ngực, chợt nghĩ: “Sư phụ không trở về, thì ta đi tìm nàng, chỉ cần gặp được nàng, bất kể nàng muốn đánh muốn chửi ta thế nào, ta cũng sẽ không rời nàng. Nàng muốn đánh chết ta thì cứ để nàng đánh”.
Lòng đã quyết, tinh thần lập tức phấn chấn, chàng vơ đại quần áo vật dụng của hai người gói lại, đeo sau lưng rồi đi xuống núi. Cứ đến chỗ nào có nhà dân, chàng lại hỏi thăm có thấy một bạch y thiếu nữ xinh đẹp hay chăng. Nửa ngày trời, hỏi thăm mười mấy hương dân, ai cũng lắc đầu bảo không thấy. Dương Quá nóng lòng sốt ruột, khi hỏi thăm lời lẽ không tránh khỏi thiếu lễ độ, một số hương dân thấy chàng còn ít tuổi mà luôn miệng hỏi về một thiếu nữ xinh đẹp nào đó, thì họ có phần bực mình, có người hỏi lại, thiếu nữ kia là thế nào với chàng. Dương Quá đáp:
– Các hạ khỏi cần biết, ta chỉ hỏi các hạ có nhìn thấy bạch y thiếu nữ đi qua đây hay không?
Người được hỏi bĩu môi giễu cợt. Một lão nhân đứng cạnh kéo áo chàng, chỉ con đường nhỏ ở mé đông, cười nói:
– Tối qua lão phu thấy có một tiên nữ đi về hướng đông, lão phu cứ ngỡ là Quan Thế Âm Bồ Tát giáng trần, không ngờ lại là hiền thê của tiểu huynh đệ…
Dương Quá chưa nghe xong đã vội vái tạ, rồi cắm đầu chạy về hướng đó, chỉ nghe sau lưng tiếng cười ồ, chàng cũng chàng để ý, đâu biết rằng lão nhân thấy chàng trẻ tuổi vô lễ, đã cố tình đánh lừa chàng.
Đọc TruyệnChạy độ một tuần trà, trước mắt có ngã ba, không biết nên rẽ hướng nào. Chàng nghĩ thầm: “Cô cô không thích ồn ào, chắc sẽ chọn nơi nào hẻo lánh”, bèn quẹo sang một con đường mòn nhỏ bên trái, không ngờ đường này càng đi càng rộng dần, sau mấy đoạn quành, lại thông ra một con đường lớn. Từ hôm qua đến giờ chàng chưa có chút gì vào bụng, thấy trời sắp tối, bụng đói cồn cào, nhìn phía trước nhà cửa san sát, là một thị trấn, bèn rảo bước, tìm một khách điếm, bước vào gọi cơm ăn.
Điếm tiểu nhị bưng ra một suất ăn thông thường.
Dương Quá ăn vài miếng, cổ họng cứ nghẹn lại khó nuốt, thì không ăn nữa, nghĩ thầm: “Dù trời tối, mình cũng phải đi tìm cô cô, bỏ lỡ đêm nay, chỉ e mãi mãi không được gặp lại”. Thế là chàng buông đũa, gọi:
– Điếm bạn, ta hỏi ngươi một câu.
Điếm tiểu nhị cười, nói:
– Thiếu gia có gì sai bảo ạ? Món ăn không hợp khẩu vị chăng? Tiểu đích sẽ dọn món khác hầu thiếu gia.
Dương Quá xua tay lia lịa, nói:
– Không phải chuyện ăn uống, ta hỏi ngươi, ngươi có thấy một bạch y cô nương mỹ mạo ghé qua đây chăng?
Điếm tiểu nhị ngẫm nghĩ, nói:
– Bạch y à, ồ vị cô nương ấy mặc đồ tang ư? Gia đình có thân nhân qua đời à?
Dương Quá sốt ruột, hỏi:
– Rốt cuộc là có hay không?
Điếm tiểu nhị đáp:
– Cô nương thì có, đúng là mặc đồ màu trắng…
Dương Quá mừng rơn, hỏi:
– Nàng đi lâu chưa?
Điếm tiểu nhị nói:
– Đi lâu rồi? Nhưng mà thiếu gia ơi, cô nương ấy không hay đâu…
Đột nhiên y hạ thấp giọng, nói:
– Tiểu đích khuyên thiếu gia đừng tìm nàng ta thì hơn.
Dương Quá cả mừng, biết là đã lần theo tung tích cô cô vội hỏi:
– Nàng ta… làm sao?
Điếm tiểu nhị nói:
– Tiểu đích hỏi thiếu gia câu này, thiếu gia có biết nàng ta giỏi võ hay không đã?
Dương Quá nghĩ thầm: “Sao ta lại không biết?” bèn đáp:
– Biết chứ, nàng ta giỏi võ lắm.
Điếm tiểu nhị nói:
– Thế thì thiếu gia còn đi tìm nàng ta làm gì, nguy hiểm đấy!
Dương Quá hỏi:
– Rốt cuộc là có chuyện gì?
Điếm tiểu nhị nói:
– Thiếu gia hãy cho tiểu đích biết, bạch y mỹ nữ là người thế nào với thiếu gia đã.
Dương Quá hết cách, biết rằng nếu không nói vài điều về Tiểu Long Nữ, thì điếm tiểu nhị sẽ không chịu cho biết hành tung của nàng, bèn nói:
– Nàng ta là… tỷ tỷ của ta, ta cần tìm nàng.
Điếm tiểu nhị nghe vậy liền tỏ vẻ kính nể hơn, nhưng lại lắc đầu lẩm bẩm:
– Không giống, không giống…
Dương Quá sốt ruột, túm lấy cổ áo điếm tiểu nhị, quát:
– Rốt cuộc ngươi có chịu nói hay không thì bảo?
Điếm tiểu nhị lè lưỡi, nói:
– Đúng, đúng, giờ thì giống!
Dương Quá quát hỏi:
– Cái gì mà lúc thì không giống, lúc lại giống?
Điếm tiểu nhị nói:
– Thiếu gia, hãy buông tay ra đã, cổ họng tiểu đích bị nghẹn không nói được đây này, kể ra nói cũng được nhưng mà…
Dương Quá nghĩ gã này tính nết như thế, mình có dùng vũ lực cũng bằng thừa, liền buông tay. Điếm tiểu nhị ho vài tiếng, nói:
– Thiếu gia, tiểu đích bảo không giống, bởi vì cô nương… tỷ tỷ của thiếu gia vừa trẻ vừa xinh hơn thiếu gia, trông là muội muội thì đúng hơn là tỷ tỷ. Còn bảo giống, là vì cả hai vị đều nóng như lửa, động một tí đã giở vũ lực.
Dương Quá nghe vậy thì cả mừng, tươi cười, nói:
– Tỷ tỷ của ta động võ với người khác hả?
Điếm tiểu nhị nói:
– Chứ sao nữa, không chỉ động võ, mà còn đánh bị thương mấy người, thiếu gia xem đây.
Gã chỉ vết đao kiếm chém mặt bàn, đắc ý nói:
– Nguy hiểm thật, tỷ tỷ của thiếu gia võ công tài quá, một đao mà chém đứt tai cả hai vị đạo gia.
Dương Quá cười, hỏi:
– Đạo gia nào?
Chàng đoán thầm chắc hai gã đạo sĩ phái Toàn Chân bị Tiểu Long Nữ giáo huấn một phen. Điếm tiểu nhị nói:
– Hai vị ấy…
Nói tới đó, mặt liền biến sắc, nhún vai, quay người đi.
Dương Quá đoán có chuyện gì, không đuổi theo gã mà bưng đũa bát lên lùa cơm vào miệng, mắt thì liếc vội thấy từ ngoài cổng khách điếm có hai đạo sĩ sánh vai nhau tiến vào. Hai người đó trạc hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, băng tai, tới ngồi xuống bàn bên cạnh. Gã đạo sĩ lông mày rậm liên tiếp hối thúc mang cơm rượu lên. Điếm tiểu nhị cười cười, nháy mắt ra hiệu với Dương Quá, rồi bĩu môi. Dương Quá làm như không trông thấy, cúi đầu ăn. Chàng biết được tin tức của Tiểu Long Nữ thì vui mừng, ăn hết một bát rồi, đang ăn thêm bát nữa. Chàng mặc bộ quần áo vải thô do Tiểu Long Nữ khâu cho chàng, trông giản dị, lại lấm bụi hơn một ngày đêm qua, trông chàng y hệt một thiếu niên bình thường ở thôn quê. Hai gã đạo sĩ bàn bên cạnh cũng chẳng để ý tới chàng, trò chuyện nho nhỏ với nhau.
Dương Quá cố ý nhai thật to, nhưng lại dỏng tai chăm chú nghe xem hai đạo sĩ nói gì.
Chỉ thấy gã đạo sĩ lông mày rậm nói:
– Bì sư đệ, theo sư đệ thì hai vị Hàn, Trần tối nay có đến đúng hẹn hay không?
Gã đạo sĩ thứ hai cằm bạnh, giọng ồ ồ, đáp:
– Hai vị ấy đều là hán tử chắc chắn bên Cái Bang, rất thân với Thân sư thúc, Thân sư thúc đã mời, họ thể nào cũng đến.
Dương Quá liếc mắt, thấy hai đạo sĩ đều lạ mặt, nghĩ thầm: “Cung Trùng Dương có hàng ngàn đạo sĩ, mình không quen họ, họ cũng chẳng nhận ra mình, song họ đều biết mình là tên tiểu tử từ bỏ giáo phái Toàn Chân, đừng để họ nhìn thấy mặt là hơn. Hừ, họ đánh không lại cô cô của ta, lại phải đi nhờ bọn ăn mày giúp sức”. Gã đạo sĩ lông mày rậm nói:
– Không chừng đường xa quá, tối nay họ không đến kịp…
Gã đạo sĩ họ Bì nói:
– Ồ Cơ sư huynh, việc đã như thế, lo lắng cũng vô dụng, một mình nàng ta thì…
Gã đạo sĩ lông mày rậm họ Cơ, vội nói:
– Uống rượu đi nào, đừng nhắc đến nó.
Rồi gọi điếm tiểu nhị, sai chuẩn bị một gian phòng để đêm nay nghỉ ở đây.
Dương Quá nghe hai đạo sĩ nói chuyện với nhau, nghĩ rằng cứ bám theo họ hẳn sẽ có thể gặp được sư phụ, nghĩ vậy lòng mừng vô hạn. Chờ họ đi ngủ, chàng cũng bảo điếm tiểu nhị bố trí cho chàng một phòng nhỏ bên cạnh họ.
Điếm tiểu nhị cầm đèn, ghé tai Dương Quá nói nhỏ:
– Thiếu gia hãy cẩn thận đó, tỷ tỷ của thiếu gia cắt mất tai của hai đạo gia, họ chuẩn bị trả thù đó.
Dương Quá nói nhỏ:
– Tỷ tỷ của ta tính rất hiền, sao lại cắt tai của người ta thế?
Điếm tiểu nhị cười nhăn nhở, thấp giọng nói:
– Nàng ta đối với thiếu gia thì hiền, nhưng đối với người khác chẳng hiền tí nào. Tỷ tỷ của thiếu gia đang ăn cơm ở đây, hi hi, có đúng là tỷ tỷ hay không? Tiểu đích chưa tin lắm, nhưng thôi, cứ coi như tỷ tỷ, một đạo gia ngồi bàn bên nhìn chân nàng ta mấy lần, thế là nàng ta nổi giận, rút kiếm ra động thủ liền…
Điếm tiểu nhị cứ thao thao bất tuyệt, còn định kể tiếp. Dương Quá thấy gian bên đã tắt đèn, vội xua tay ra hiệu bảo hắn ngừng lời, trong bụng nghĩ thầm: “Hai gã đạo sĩ thối tha kia hẳn là thấy cô cô xinh đẹp, cứ nhìn chằm chằm, khiến cô cô tức giận. Hừ, giáo phái Toàn Chân làm gì có người nào tử tế kia chứ?” Lại nghĩ thầm: “Cô cô từng đến cung Trùng Dương động thủ, hai gã đạo sĩ kia tất nhiên nhận ra cô cô”.
Chờ điếm tiểu nhị đi ra, chàng tắt đèn lên giường, quyết ý đêm nay không ngủ, đọc thuộc lại lần nữa bí quyết hai đại thần công mà Âu Dương Phong truyền thụ, song hai bí quyết đó quá ư thâm ảo, Âu Dương Phong lại truyền thụ tạp loạn vô chương, chàng chỉ nhớ được vài ba phần là cùng, lúc này cũng không dám tập trung suy ngẫm, sợ mải nghĩ sẽ không biết được động tĩnh ở buồng bên. Lặng lẽ canh chừng như thế đến nửa đêm, bỗng ngoài sân có hai tiếng bịch bịch nhẹ, có người vượt tường nhảy vào. Tiếp đó cửa sổ buồng bên cạnh khẽ kẹt một tiếng. Gã đạo sĩ họ Cơ hỏi:
– Có phải hai vị Hàn, Trần đó chăng?
Một người ngoài sân đáp:
– Đúng vậy.
Đạo sĩ họ Cơ nói:
– Mời vào!
Cửa buồng mở ra, đèn được thắp sáng. Dương Quá dỏng tai lắng nghe bốn người kia nói chuyện.
Đạo sĩ họ Cơ nói:
– Bần đạo là Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền, bái kiến Hàn, Trần hai vị anh hùng.
Dương Quá nghĩ thầm: “Giáo phái Toàn Chân xếp thứ tự theo bốn chữ “Xứ Chí Thanh Tịnh”, hai gã đạo sĩ này là đệ tử đời thứ tư trong phái Toàn Chân, không hiểu là môn hạ của Hách Đại Thông hay Lưu Xứ Huyền”. Nghe một người giọng the thé nói:
– Hai ta nhận được thϊếp mời của Thân sư thúc các vị, đi suốt ngày đêm tới đây. Kẻ tiểu tặc ấy tài giỏi lắm sao?
Cơ Thanh Hư nói:
– Nói ra thật hổ thẹn, sư huynh đệ tại hạ đấu với nàng ta một trận, không thể địch nổi.
Người kia nói:
– Võ công của nữ nhân ấy thuộc môn phái nào?
Cơ Thanh Hư đáp:
– Thân sư thúc nghi rằng nàng ta là truyền nhân của phái Cổ Mộ, tuy ít tuổi nhưng thân thủ rất lợi hại.
Dương Quá nghe ba chữ “phái Cổ Mộ” thì bất giác khẽ “à” một tiếng.
Chỉ nghe Cơ Thanh Hư nói:
– Nhưng khi Thân sư thúc nhắc đến phái Cổ Mộ, tiểu a đầu ấy lại nói lời khinh bỉ Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu, hóa ra không phải.
Người kia nói:
– Đã thế thì cũng chẳng có gì ghê gớm. Ngày mai hẹn nhau ở đâu?
Cơ Thanh Hư nói:
– Thân sư thúc và nàng ta hẹn nhau, chính ngọ ngày mai sẽ gặp nhau ở Sài Lang Cốc, cách đây bốn chục dặm về phía tây nam, đôi bên tỷ võ quyết thắng. Đối phương có bao nhiêu người, hiện vẫn chưa biết. Chúng tại hạ đã có hai vị cao thủ anh hùng Hàn, Trần của Cái Bang áp trận trợ quyền, thì không sợ bọn họ đông người.
Một giọng già dặn hơn nói:
– Được, trưa mai huynh đệ ta sẽ tới đó, Hàn lão đệ, chúng ta đi nào.
Cơ Thanh Hư tiễn hai người kia ra cửa, nói nhỏ:
– Nơi đây cách cung Trùng Dương không xa, chuyện tỷ võ này không thể để các vị sư bá Mã, Lưu, Khưu, Vương hay biết, nếu không chúng tại hạ sẽ bị trách phạt rất nặng.
Người họ Hàn cười ha hả, nói:
– Thân sư thúc của các vị đã nói rõ trong thư rồi, nếu không thế, cung Trùng Dương cao thủ nhiều như mây, hà tất phải nhờ hai người ngoài bọn ta trợ giúp?
Người họ Trần nói:
– Ngươi cứ yên tâm, bọn ta quyết không tiết lộ phong thanh là được. Đừng nói sáu vị chân nhân Mã, Lưu, Khưu, Vương, Hách, Tôn hay biết, mà các vị sư bá, sư thúc khác của hai ngươi cũng không biết được.
Hai đạo sĩ cùng khen phải. Dương Quá nghĩ thầm: “Các người liên thủ với nhau ăn hϊếp cô cô của ta, lại sợ người phe khác hay biết, hừ, lén lén lút lút, thật là gian xảo”.
Chỉ nghe bốn người bàn thêm vài câu, rồi Hàn, Trần hai người vượt tường mà ra, Cơ Thanh Hư và Bì Thanh Huyền tiễn theo ra bên ngoài.