- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Truyện Nam
- Thần Điêu Hiệp Lữ
- Chương 41
Thần Điêu Hiệp Lữ
Chương 41
Dương Quá thấy Âu Dương Phong chợt vui chợt giận, không khỏi lo ngại, nghĩ thầm: “Bệnh của nghĩa phụ thế này, chẳng biết bao giờ mới khỏi?” Âu Dương Phong cười ha hả, nói:
– Hừ, để ta dạy cho con. Hai đại kỳ công, thứ nhất là “Cáp mô công”, thứ hai là “Cửu Âm chân kinh”. Trước tiên ta dạy cho con công phu nhập môn của “Cáp mô công”.
Nói đoạn liền đọc khẩu quyết. Dương Quá mỉm cười, nói:
– Cha đã dạy con rồi, cha quên rồi sao?
Âu Dương Phong gãi gãi đầu, nói:
– Thì ra con đã học qua, thế thì còn gì hay bằng, vậy con làm thử ta coi.
Dương Quá sau khi vào “Hoạt tử nhân mộ”, không còn luyện công phu kinh dị mà Âu Dương Phong từng truyền thụ cho chàng lúc này nghe lão nói vậy, bèn làm theo. Tại Đào Hoa đảo chàng đã luyện, bây giờ vận dụng thêm nội công thượng thừa, lập tức diễn đâu ra đấy. Âu Dương Phong nói:
– Khá lắm, khá lắm! Nhưng như thế chưa đủ, chỉ nhìn đẹp mắt chứ vô dụng. Thôi để ta đem quyết khiếu truyền hết cho con mới được?
Rồi hoa chân múa tay, miệng thao thao bất tuyệt, cũng chẳng cần biết Dương Quá có nhớ nổi hay không, cứ nói liên tục một chập về “Cáp mô công”, lại một chập về “Cửu Âm chân kinh”. Dương Quá nghe một hồi, thấy mỗi câu đều có hàm nghĩa sâu xa, đã phồn tạp lại cổ quái, nhất thời làm sao có thể lĩnh hội nhiều chừng ấy?
Âu Dương Phong nói một hồi, bỗng liếc sang thấy Tiểu Long Nữ ngồi gần đó, bèn kêu lên:
– Úi chao, hỏng rồi, không được để cho ả sư phụ của con nghe lén.
Lão tới trước mặt Tiểu Long Nữ, nói:
– Này con tiểu a đầu, ta đang truyền võ công cho hài nhi của ta, ngươi đừng có mà nghe trộm.
Tiểu Long Nữ nói:
– Võ công của lão có gì quý hóa, ai thèm nghe trộm?
Âu Dương Phong nghiêng đầu nghĩ một chút, nói:
– Được thế thì ngươi đi ra chỗ khác đi.
Tiểu Long Nữ dựa vào gốc cây, lạnh lùng nói:
– Tại sao ta lại phải làm theo lời của lão? Ta thích đi thì đi, không thích đi thì thôi.
Âu Dương Phong cả giận, lông mày trợn ngược, giơ tay như sắp trảo vào mặt nàng, song Tiểu Long Nữ coi như không thấy. Dương Quá gọi to:
– Cha ơi, cha chớ nên đắc tội với sư phụ của con.
Âu Dương Phong thu tay về, nói:
– Thôi được, thế thì bọn ta đi ra chỗ khác vậy, nhưng ngươi không được bám theo nghe lén đấy.
Tiểu Long Nữ nghĩ thầm nghĩa phụ của Dương Quá là một kẻ vô lại, nàng chẳng buồn đếm xỉa đến nữa, ngoảnh đi không đáp, không ngờ sau lưng đột nhiên tê dại, thì ra Âu Dương Phong bất ngờ điểm huyệt sau lưng nàng. Lão xuất thủ cực lẹ, Tiểu Long Nữ lại không hề đề phòng, đến lúc muốn chống cự thì toàn thân đã khó bề cử động. Âu Dương Phong lại điểm thêm một huyệt ở thắt lưng nàng, cười nói:
– Này con tiểu a đầu, đừng lo, chờ ta dạy võ cho con ta xong, ta sẽ trở lại thả ngươi ra.
Nói xong cười lớn mà đi. Dương Quá chính đang mải ghi nhớ “Cáp mô công” và “Cửu Âm chân kinh” do nghĩa phụ truyền thụ, cảm thấy một số khẩu quyết luyện công có sự lẫn lộn không rõ, song diệu dụng cực nhiều, không có gì nghi ngờ, nên chú tâm suy nghĩ, không biết Tiểu Long Nữ bị đánh lén. Âu Dương Phong bước tới cầm tay chàng, nói:
– Chúng ta lại đằng kia, không cho tiểu sư phụ của con nghe trộm.
Dương Quá nghĩ thầm, Tiểu Long Nữ cần gì phải nghe trộm, nghĩa phụ dẫu có muốn truyền cho nàng, nàng cũng không chịu học, nhưng biết nghĩa phụ tâm tính thất thường, cũng chẳng nên tranh cãi với lão làm gì, bèn đi theo lão.
Tiểu Long Nữ ngồi phệt xuống đất, vừa bực tức vừa buồn cười, nghĩ bụng mình luyện võ cũng khá tinh thâm, song lại chưa có kinh nghiệm lâm địch, sau khi bị Lý Mạc Sầu ám toán, lại bị lão râu xồm điên khùng này đánh lén, bèn vận “Cửu Âm thần công” tự thông huyệt đạo, hít một hơi dài, xung hướng huyệt đạo mấy lần, ai dè hai chỗ huyệt đạo chẳng những không có dấu hiệu giải khai, mà còn ê ẩm hơn, thì không khỏi kinh hãi. Nguyên thủ pháp của Âu Dương Phong nghịch chuyển với “Cửu Âm chân kinh”, nàng dùng di pháp của Vương Trùng Dương xung giải mấy lần, chỉ thấy huyệt đạo đau đau, thì không dám thử thêm, nghĩ thầm lão khùng truyền dạy xong trở lại giải huyệt, nàng cũng chẳng có việc gì phải vội, thế nên cũng không lo lắng, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao một lát rồi ngủ thϊếp đi.
Rất lâu sau, cảm thấy trên mắt có sự đυ.ng chạm, nàng có khả năng nhìn mọi vật trong bóng đêm rõ như ban ngày, song lần này không thấy gì, hóa ra hai mắt đều bị người ta dùng băng vải bịt lại. Tiếp đó có người vòng tay ôm lấy nàng. Người đó lúc mới ôm còn rụt rè, sau cứ bạo dạn dần lên. Tiểu Long Nữ vô cùng kinh hãi, há miệng để kêu to, song miệng lưỡi khó cử động, lại bị người kia dùng miệng mà hôn vào miệng nàng. Thoạt tiên nàng còn tưởng Âu Dương Phong giở trò cường bạo, nhưng khi người kia áp mặt vào má nàng, thì da dẻ nhẵn nhụi, không có râu. Nàng không sợ nữa, tìиɧ ɖu͙© nảy sinh, đoán là Dương Quá lại đùa giỡn với nàng.
Chỉ cảm thấy hai tay chàng càng lúc càng lộn xộn, thong thả cởϊ qυầи áo nàng ra. Tiểu Long Nữ không thể cử động, đành để người kia muốn làm gì tùy ý, vừa thinh thích, vừa ngượng ngùng.
Âu Dương Phong thấy Dương Quá cực kỳ thông mi, lão truyền thụ khẩu quyết, chàng tuy không lĩnh hội hết, nhưng ghi nhớ cực nhanh. Lão thích chí, càng nói càng cao hứng, thao thao bất tuyệt mãi đến khi trời sáng mới nói xong yếu chỉ hai đại kỳ công, Dương Quá lẳng lặng ghi nhớ, rồi nói:
– Hài nhi cũng đã học “Cửu Âm chân kinh” nhưng lại khác hẳn với những gì cha nói là vì sao?
Âu Dương Phong nói:
– Nói bậy, ngoài thứ này ra, làm gì còn có thứ “Cửu Âm chân kinh” nào khác?
Dương Quá nói:
– Tỷ như luyện thuật “Dịch cân đoạn cốt”, cha bảo bước thứ ba là khí huyết nghịch hành, xung huyệt Thiên Trụ. Sư phụ con lại bảo ý thủ đan điền, thông huyệt Chương Môn.
Âu Dương Phong lắc đầu, nói:
– Không đúng, không đúng, hừ, khoan đã…
Lão vận hành theo lời Dương Quá, bỗng thấy nội lực phát triển, ý cảnh khác hẳn. Lão tự nghĩ không thể ngờ rằng kinh văn mà Quách Tĩnh chép cho lão kỳ thực đã bị thay đổi, bất giác đầu óc rối loạn, lão lẩm bẩm một mình:
– Sao nhỉ, cuối cùng là ta sai, hay là ả sư phụ của ngươi sai? Sao lại có chuyện lung tung như thế?
Dương Quá thấy nghĩa phụ tròn mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, gọi liền mấy tiếng lão cũng chẳng đáp, sợ lão lại nổi cơn điên, trong lòng rất lo, bỗng nghe có tiếng soạt, một bóng người lướt sau một gốc cây cách xa mấy trượng, thấp thoáng một góc áo đạo sĩ màu vàng. Nơi đây không dấu chân người, sao lại có kẻ lạ mò tới? Hơn nữa hắn lại lén lén lút lút, hiển nhiên không có thiện ý, bất giác chàng nghi ngờ, vội vã đuổi theo. Người kia cước bộ cực nhanh, chạy như bay, chỉ thấy sau lưng, thì ra là một đạo sĩ. Dương Quá gọi:
– Này người kia, là ai vậy? Đến đây làm gì?
Chàng thi triển khinh công, đuổi thật gấp. Đạo sĩ kia nghe tiếng gọi càng chạy nhanh hơn.
Dương Quá dấn lên, thân hình lao đi như một mũi tên, giơ tay túm được vai người kia, kéo lại, thì ra là Doãn Chí Bình phái Toàn Chân. Dương Quá thấy y áo mũ không tề chỉnh, mặt lúc đỏ lúc trắng, bèn quát hỏi:
– Ngươi làm trò gì thế?
Doãn Chí Bình là thủ tòa đệ tử đời thứ ba của phái Toàn Chân, võ công cao cường, thường ngày cử chỉ rất đường hoàng, nhưng không hiểu vì sao lúc này vẻ mặt lại hết sức bối rối, không nói nên lời. Dương Quá thấy y sợ hãi, nhớ lại ngày nào y tự chặt hai ngón tay để thề, kể ra không phải là kẻ xấu, bèn buông vai y, ôn tồn nói:
– Đã không có việc gì, thì hãy đi đi!
Doãn Chí Bình vừa vội vã bước đi, vừa mấy lần ngoảnh lại sợ sệt nhìn chàng.
Dương Quá cười thầm: “Gã đạo sĩ này hồn vía lên nây, trông thật tức cười”. Chàng quay về chỗ hai gian nhà tranh, thấy từ sau gốc cây chìa ra hai chân của Tiểu Long Nữ, hoàn toàn bất động, tựa hồ nàng đang ngủ. Dương Quá gọi:
– Cô cô!
Chàng gọi liền hai tiếng, không thấy nàng thưa, bên vòng ra sau gốc cây, thấy Tiểu Long Nữ nằm đó, mắt bị một mảnh vải bịt kín.
Dương Quá hơi kinh ngạc, cởi mảnh vải ra, thấy ánh mắt nàng thần sắc lạ lùng, đầy vẻ thẹn thùng.
Dương Quá hỏi:
– Cô cô, ai bịt mắt cô cô thế?
Tiểu Long Nữ không trả lời, ánh mắt thoáng lộ vẻ trách móc. Dương Quá thấy thân thể nàng bất động, hình như bị điểm huyệt, giơ tay lay lay nàng, quả nhiên nàng không cử động gì được, chàng chợt hiểu nguyên do: “Chắc là nghĩa phụ dùng phép điểm huyệt nghịch kình, điểm huyệt cô cô, nếu không thì cô cô đã tự giải huyệt được rồi”. Thế là chàng bèn dựa theo cách Âu Dương Phong vừa dạy, đả thông huyệt đạo cho nàng.
Không ngờ sau khi Dương Quá đã giải huyệt cho nàng, người nàng vẫn cứ mềm nhũn ngả hẳn vào người chàng, tựa hồ xương cốt toàn thân nhũn đi vậy. Dương Quá đỡ vai nàng, nói:
– Cô cô, nghĩa phụ đệ tử hành sự thất thường, mong cô cô đừng giận.
Tiểu Long Nữ giấu mặt vào ngực chàng, nói:
– Ngươi hành sự thất thường thì có, không biết xấu còn chê người khác?
Dương Quá thấy cử chỉ của nàng khác hẳn mọi khi, thì đâm hoảng, ấp úng:
– Cô cô, đệ tử… đệ tử…
Tiểu Long Nữ ngẩng mặt lên, có vẻ giận, nói:
– Chàng còn gọi ta là cô cô ư?
Dương Quá càng hoảng thêm, nói:
– Đệ tử không gọi là cô cô, chẳng lẽ lại gọi là sư phụ hay sao?
Tiểu Long Nữ mỉm cười ngượng nghịu, nói:
– Chàng đã làm thế đối với ta, ta còn có thể là sư phụ của chàng được sao?
Dương Quá kinh ngạc, hỏi:
– Đệ tử… đệ tử làm gì kia?
Tiểu Long Nữ vén tay áo lên, để lộ cánh tay trắng ngần như ngọc, điểm son trinh nữ màu đỏ đã biến mất, nàng xấu hổ nói:
– Chàng nhìn xem.
Dương Quá không hiểu gì hết, vò đầu bứt tai, nói:
– Cô cô, đệ tử không hiểu gì cả.
Tiểu Long Nữ bực mình:
– Ta đã bảo chàng đừng gọi ta là cô cô nữa.
Tiểu Long Nữ thấy chàng lộ vẻ hoảng sợ, lòng bỗng nảy sinh muôn phần trìu mến, dịu dàng nói:
– Môn hạ phái Cổ Mộ chúng ta mấy đời toàn là xử nữ truyền xử nữ. Sư phụ của ta điểm một dấu son trinh nữ ở đây, đêm qua… đêm qua chàng… làm thế với ta, bây giờ dấu son trinh nữ có còn nữa không?
Dương Quá nói:
– Đêm qua đệ tử làm gì với cô cô kia chứ?
Tiểu Long Nữ đỏ mặt, nói:
– Đừng hỏi nữa. Dạo trước ta sợ xuống núi, bây giờ khác rồi, bất luận chàng đi đâu, ta cũng cam tâm tình nguyện đi theo chàng.
Dương Quá cả mừng, reo lên:
– Cô cô, hay lắm!
Tiểu Long Nữ nghiêm mặt, nói:
– Đấy, chàng lại gọi ta là cô cô rồi. Chẳng lẽ chàng không chân tình với ta hay sao?
Nàng thấy Dương Quá không trả lời, thì sốt ruột, run giọng, hỏi:
– Rốt cuộc chàng coi ta là người thế nào?
Dương Quá chân thành nói:
– Cô cô là sư phụ của đệ tử, cô cô thương đệ tử, dạy đệ tử, đệ tử xin thề suốt đời kính trọng cô cô, vâng lời cô cô.
Tiểu Long Nữ cao giọng:
– Chẳng lẽ chàng không coi ta là thê tử của chàng? xem tại TruyệnFULL.vn
Dương Quá chưa bao giờ nghĩ đến việc đó, đột nhiên bị nàng hỏi đến thì ngớ ra, chưa biết trả lời thế nào cho phải, lẩm bẩm một mình: “Không, không, cô cô không thể làm thê tử của ta, ta làm sao xứng nổi? Cô cô là sư phụ của ta, là cô cô của ta”.
Tiểu Long Nữ giận run cả người, bỗng ọe ra một ngụm máu tươi.
Dương Quá chân tay luống cuống, chỉ kêu lên:
– Cô cô, cô cô!
Tiểu Long Nữ thấy chàng vẫn cứ gọi như thế, thì hầm hầm nhìn chàng, liền giơ tả chưởng đánh xuống đỉnh đầu Dương Quá, song đòn ấy trước sau vẫn không đánh xuống, ánh mắt nàng từ não hận chuyển thành oán trách, từ oán trách lại chuyển thành thương yêu, nàng thở dài, nhẹ nhàng nói:
– Đã thế, từ rày chàng đừng gặp mặt ta nữa.
Rồi phất tay áo, quay người chạy xuống núi.
Dương Quá gọi to:
– Cô cô, cô cô đi đâu vậy? Đệ tử cùng đi với.
Tiểu Long Nữ quay mặt lại, nước mắt lưng tròng, thong thả nói:
– Chàng còn gặp mặt ta, chỉ e… chỉ e ta… ta không làm chủ được mình, khó bề tha chết cho chàng.
Dương Quá nói:
– Cô cô trách đệ tử không nên học võ công của nghĩa phụ phải không?
Tiểu Long Nữ buồn rầu nói:
– Chàng học võ công của người khác, ta đâu trách làm gì?
Đoạn quay mình đi thẳng.
Dương Quá sững sờ, không biết mình có lỗi gì, thấy bóng áo trắng của nàng xa dần, cuối cùng biến mất ở chỗ quành của sơn đạo, thì bất giác bi phẫn khóc tướng lên. Ngẫm đi nghĩ lại, thực không biết mình đắc tội gì với sư phụ, tại sao thần tình của nàng lại kỳ dị như thế, lúc thì nhu mì âu yếm, lúc lại oán hận quyết tuyệt? Vì sao nàng lại bảo muốn làm thê tử của ta, lại không cho phép ta gọi nàng là cô cô? Nghĩ chán chê, tự nhủ thầm: “Việc này chắc chắn liên quan đến nghĩa phụ, ắt là nghĩa phụ đã đắc tội với sư phụ”.
Thế là chàng đi tới trước mặt Âu Dương Phong, chỉ thấy lão mắt mở trừng trừng, ngồi không động đậy. Dương Quá nói:
– Cha ơi, cha đắc tội thế nào với sư phụ của con vậy?
Âu Dương Phong nói:
– Cửu Âm chân kinh, Cửu Âm chân kinh.
Dương Quá hỏi:
– Tại sao cha lại điểm huyệt sư phụ con, để sư phụ con tức giận đến thế?
Âu Dương Phong nói:
– Rốt cuộc là nghịch xung huyệt Thiên Trụ, hay là thuận thông huyệt Chương Môn.
Dương Quá sốt ruột, hỏi:
– Cha ơi, vì sao sư phụ con lại bỏ đi? Cha nói đi, cha đã làm gì?
Âu Dương Phong nói:
– Sư phụ người là ai? Ta là ai? Ai là Âu Dương Phong?
Dương Quá thấy lão lại nổi cơn điên khùng, thì vừa sợ hãi, vừa đau lòng, ôn tồn nói:
– Cha ơi, cha mệt rồi, cha con mình vào trong nhà nghỉ thôi.
Âu Dương Phong đột nhiên lộn người trồng cây chuối, chống đầu xuống đất, nói to:
– Ta là ai? Ta là ai? Âu Dương Phong đi đâu rồi?
Hai chân lão múa loạn lên, thân hình di chuyển nhanh chóng, đi bằng hai tay, nhanh như gió xuống núi. Dương Quá gọi to:
– Cha ơi!
Chàng định kéo lão lại, bị lão phóng cước đá cho một cái trúng cằm, may mà lão không dùng lực mạnh. Dương Quá đứng không vững, ngã ngửa ra sau, lúc đứng thẳng dậy, thì Âu Dương Phong đã đi xa ngoài chục trượng.
Dương Quá đi mấy bước, bỗng dừng chân, ngẩn người giây lát, Âu Dương Phong đã biến mất dạng. Dương Quá nhìn tứ phía, chỉ là cảnh núi rừng tĩnh mịch, thoảng có tiếng chim hót. Chàng cuống lên, gọi to:
– Cha ơi, cô cô ơi! Cha ơi, cha ơi!
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Truyện Nam
- Thần Điêu Hiệp Lữ
- Chương 41