Tiểu Long Nữ toàn thân vốn lạnh ngắt, giờ máu nóng chảy vào bụng, thân thể ấm dần, nhưng nàng biết cách này không ổn, định phản đối thì Dương Quá đã liệu trước, giơ tay điểm huyệt ở thắt lưng khiến nàng không cử động được. Một lúc sau, thấy máu tươi ngừng chảy, Dương Quá lại cắn cho nó chảy tiếp, sau đó cắn gân máu bên tay phải. Sau vài lần rót máu tươi như thế, chàng cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân vô lực mới ngồi xuống, giải huyệt cho nàng. Tiểu Long Nữ chằm chằm nhìn chàng hồi lâu, không nói gì, chỉ thở dài, tự hành luyện công. Dương Quá thấy cây nến sắp cháy hết, thì châm cây nến mới.
Hai người cùng ngồi luyện công. Dương Quá là để bổ dưỡng khỏi mệt mỏi sau khi mất máu. Tiểu Long Nữ sau khi được uống máu tươi của Dương Quá, thì tinh thần tươi tỉnh hẳn, hai canh giờ sau tự biết tính mạng không còn nguy hiểm, nàng mở mắt ra, mỉm cười với chàng. Dương Quá thấy hai má nàng trước trắng nhợt, lúc này đã phơn phớt hồng, thì cả mừng, nói:
– Cô cô, cô cô khỏe lại rồi.
Tiểu Long Nữ gật gật đầu. Dương Quá mừng không để đâu cho hết.
Tiểu Long Nữ nói:
– Chúng ta tới buồng của Tôn bà bà, ta có điều muốn nói với ngươi.
Dương Quá hỏi:
– Cô cô không mệt chứ?
Tiểu Long Nữ đáp:
– Không sao.
Nàng giơ tay đẩy vào một cơ quan mấy cái, khối đá chuyển dịch, để lộ ra một lối đi. Lối đi dẫn tới đâu, Dương Quá hoàn toàn không biết. Tiểu Long Nữ dẫn chàng đi trong bóng tối, vòng quá vòng lại một lát thì tới buồng của Tôn bà bà.
Nàng thắp nến, lấy quần áo của Dương Quá gói thành một bọc, đặt vào đó đôi vòng tay bằng vàng của mình. Dương Quá đứng ngây nhìn nàng, lấy làm lạ, hỏi:
– Cô cô làm gì vậy?
Tiểu Long Nữ không trả lời, lại đặt hai lọ mật ong vào trong bọc. Dương Quá mừng, nói:
– Cô cô, chúng ta ra khỏi nhà mồ phải không? Thế thì hay quá!
Tiểu Long Nữ nói:
– Ngươi hãy đi cho may mắn, ta biết ngươi là một người tốt, ngươi đối xử rất tốt với ta.
Dương Quá cả kinh, nói:
– Cô cô, sao lại…?
Tiểu Long Nữ nói:
– Ta đã thề với sư phụ, suốt đời không rời khỏi nơi này. Trừ phi… trừ phi… hừ, ta không đi đâu.
Nói rồi buồn bã lắc đầu.
Dương Quá thấy nàng sắc mặt trang nghiêm, giọng nói kiên định, rõ ràng quyết ý không cho chàng phản bác, thì không dám nói nữa, nhưng việc này quá hệ trọng, nên cuối cùng chàng đánh bạo nói:
– Cô cô, cô cô không đi, thì đệ tử cũng không đi. Đệ tử ở đây với cô cô.
Tiểu Long Nữ nói:
– Lúc này sư tỷ của ta hẳn đang chặn ở lối ra khỏi mộ, muốn buộc ta giao “Ngọc nữ tâm kinh”. Võ công của ta, thua xa sư tỷ, ta lại đang bị nội thương, dĩ nhiên đấu không nổi, phải vậy không?
Dương Quá đáp:
– Vâng.
Tiểu Long Nữ nói:
– Lương thực chúng ta để dành, ta nghĩ may lắm đủ cho hai mươi ngày, ăn thêm mật ong, lâu nhất cũng cố duy trì được một tháng. Sau một tháng sẽ ra sao?
Dương Quá nói:
– Chúng ta cứ xông ra, dẫu không đánh bại sư bá, cũng có thể trốn thoát.
Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:
– Nếu ngươi biết võ công và tính khí của sư bá, thì sẽ hiểu là chúng ta không thể nào trốn thoát nổi. Bấy giờ sẽ không chỉ bị nhục nhã, mà sẽ khổ sở vô cùng trước khi chết. Bạn đang đọc chuyện tại
Đọc TruyệnDương Quá nói:
– Đã thế thì một mình đệ tử càng khó lòng trốn thoát.
Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:
– Không, ta sẽ khích sư tỷ đấu với ta, dụ sư tỷ đi sâu vào trong mộ, ngươi sẽ thừa cơ trốn thoát. Sau khi thoát ra, ngươi hãy đẩy tảng đá bên trái lấp cửa mộ, gạt cái chốt ở mặt trong, để hai khối đá vạn cân sập xuống, vĩnh viễn lấp kín cửa mộ.
Dương Quá càng nghe càng kinh hãi, nói:
– Cô cô, cô cô sẽ biết cách mở chốt để thoát ra chứ?
Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:
– Hồi Vương Trùng Dương khởi sự chống quân Kim, mưu đại sự, đã dùng tòa thạch mộ này làm kho cất giấu tiền lương binh khí. Bên trong có nhiều cơ quan, bố trí chặt chẽ, phía trên cửa mộ lại bố trí hai khối đá nặng vạn cân, gọi là “Đoạn long thạch”, vạn nhất khởi nghĩa chưa nổ ra, mà quân Kim đã dò la, kéo tới đánh trước, quả bất địch chúng, thì Vương Trùng Dương sẽ cho hai khối đá ấy sập xuống, bít kín cửa mộ mà chết, những tên địch lọt vào trong mộ cũng chẳng thể sống sót mà trở về. Bởi “Đoạn long thạch” đã sập xuống, thì không tài gì mở ra được nữa. Ngươi biết đó, lối vào trong mộ rất hẹp, chỉ để cho một người đi, dẫu cả ngàn tên địch lọt vào trong mộ, cũng chỉ có thể sắp thành một hàng thật dài, một người đứng bên cửa mộ bị bít kín, dù khỏe đến mấy, cũng không tài gì lay chuyển nổi khối đá vạn cân. Lão đạo sĩ sắp đặt như vậy, là có ý thà chết cũng buộc quân địch phải chết theo. Sau khi cuộc kháng Kim thất bại, Vương Trùng Dương lui về sống một mình trong mộ, chúa nước Kim biết được chỗ ở của lão đạo sĩ, từng lần lượt phái mấy chục cao thủ đi gϊếŧ lão đạo sĩ, song đều bị lão đạo sĩ hoặc bắt sống, hoặc gϊếŧ chết, không một ai chạy thoát. Sau chúa nước Kim đột tử, hoàng đế kế vị không biết nguyên ủy, bèn bỏ qua cho Vương Trùng Dương, do vậy hai “Đoạn long thạch” không hề được sử dụng. Khi lão đạo sĩ rời khỏi ngôi mộ này, lão đạo sĩ đã nói cho tổ sư bà bà biết hết các cơ quan bố trí trong mộ.
Dương Quá càng nghe càng kinh ngạc, ứa nước mắt, nói:
– Cô cô, Dương Quá sống chết gì cũng sẽ ở bên cạnh cô cô.
Tiểu Long Nữ nói:
– Ngươi ở bên ta có gì hay đâu kia chứ? Ngươi từng bảo ở thế giới bên ngoài có đủ thứ thích thú, ngươi hãy rời nơi đây, ra sống ngoài đó cho sướиɠ. Với võ công hiện thời của ngươi, bọn đạo sĩ sẽ không thể gây khó dễ gì với ngươi. Ngươi lừa được Hồng Lăng Ba, xem ra còn thông minh hơn ta nhiều, từ nay khỏi cần ta chiếu liệu cho ngươi nữa.
Dương Quá bước tới ôm lấy nàng, khóc, nói:
– Cô cô, nếu đệ tử không được ở bên cạnh cô cô, thì cả kiếp sống này sẽ chẳng còn gì là sung sướиɠ.
Tiểu Long Nữ lâu nay tính nết vốn lạnh lẽo tuyệt tình, lời lẽ cứng rắn nghiêm nghị, không cho phép kẻ khác cãi lại, chẳng rõ vì sao nghe câu vừa rồi của Dương Quá, bất giác nhiệt huyết dâng lên, mắt cay cay, như sắp ứa lệ. Nàng kinh hãi, nhớ lại lúc sư phụ lâm chung cứ dặn đi dặn lại: “Công phu luyện tập của con là môn võ công thượng thừa dứt bỏ thất tình, lục dục. Mai sau nếu con lại ứa nước mắt vì người khác, xúc động chân tình, thì chẳng những tổn hại lớn cho võ công, mà còn nguy đến tính mạng, con phải nhớ kỹ đó.” Bèn đẩy Dương Quá ra, lạnh lùng nói:
– Ta bảo gì, ngươi phải theo đó mà làm.
Dương Quá thấy nàng đột nhiên nghiêm nghị, thì không dám nói thêm. Tiểu Long Nữ khoác cái bọc lên vai chàng, gỡ thanh trường kiếm treo trên tường, đặt vừa tay chàng, giọng đanh lại:
– Chờ lúc ta bảo ngươi đi, thì ngươi lập tức đi ngay, ra khỏi cửa mộ rồi, hãy cho hai khối đá lớn sập xuống. Sư bá của ngươi cực kỳ lợi hại, thời cơ chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, ngươi có vâng lời ta hay không?
Dương Quá nghẹn ngào nói:
– Đệ tử xin vâng lời.
Tiểu Long Nữ nói:
– Nếu ngươi không vâng lời ta, ta chết xuống âm phủ sẽ vĩnh viễn hận ngươi. Thôi đi nào!
Nói đoạn dắt Dương Quá đi ra cửa.
Dương Quá trước đây chạm tay nàng, đều thấy lạnh như băng, bây giờ bị nàng cầm tay kéo đi, lại cảm thấy bàn tay nàng lúc nóng lúc lạnh, khác hẳn mọi khi, nhưng cũng không còn bụng dạ nào nghĩ xem vì sao, vội đi theo nàng. Đi một hồi, Tiểu Long Nữ sờ sờ lên tường đá, nói nhỏ:
– Họ ở bên trong, ta sẽ dụ sư tỷ ra, ngươi hãy chạy ra lối cửa ở góc tây bắc. Nếu Hồng Lăng Ba đuổi theo ngươi, ngươi hãy dùng “Ngọc phong châm” đả thương nó.
Dương Quá tâm loạn như tơ vò, gật đầu đáp ứng.
“Ngọc phong châm” là ám khí độc môn của phái Cổ Mộ, ngày trước Lâm Triệu Anh có sáng chế ra hai thứ ám khí cực kỳ lợi hại, là “Băng phách ngân châm” và “Ngọc phong châm”. “Ngọc phong châm” là loại kim châm mỏng manh như sợi tóc, chế bằng sáu phần vàng, bốn phần thép, tẩm qua chất độc của loài ong bò vẽ, tuy mỏng manh, nhưng chất vàng rất nặng, nên khi phóng có thể bay xa. Có điều là thứ ám khí này cực độc, Lâm Triệu Anh chưa từng sử dụng, từ trung niên trở đi, võ công đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, càng không cần dùng đến nó. Sư phụ của Tiểu Long Nữ nhân vì Lý Mạc Sầu không chịu thề chung thân sống trong cổ mộ để tiếp nhận y bát, sau khi truyền cho nàng ta “Băng phách ngân châm”, không truyền cho “Ngọc phong châm” nữa.
Tiểu Long Nữ ngưng thần giây lát, ấn vào cơ quan trên vách, có tiếng ken két, tường đá từ từ xê dịch sang bên trái. Hai dải dây lưng của nàng lập tức vung ra, một tấn công Lý Mạc Sầu ở bên tả, một tấn công Hồng Lăng Ba ở bên hữu, thân hình sấn tới nhanh nhẹn vô cùng. Lúc này Lý Mạc Sầu đã giải huyệt cho Hồng Lăng Ba từ lâu, mắng đệ tử mấy câu, đang tính toán phương vị trong mộ, tìm lối ra khỏi thạch thất, thì đột nhiên bị Tiểu Long Nữ tấn công, cả hai sư đồ cùng giật mình. Lý Mạc Sầu vung cây phất trần đánh bật dải thắt lưng của Tiểu Long Nữ. Cây phất trần và dải thắt lưng đều là vật cực mềm, lấy nhu địch phu, nhưng Lý Mạc Sầu công lực hơn hẳn, nên hai binh khí chạm nhau, dải thắt lưng của Tiểu Long Nữ liền bị bật lại.
Tiểu Long Nữ cuốn dải thắt lưng bên trái về, dải thắt lưng bên phải đánh tiếp, trong giây lát đã công liền mấy chiêu, hai dải thắt lưng yêu kiều sinh động. Lý Mạc Sầu vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Sư phụ quả nhiên thiên vị, chưa hề truyền thụ cho ta môn này”. Lý Mạc Sầu thấy chẳng cần hạ sát thủ, một là chưa lấy được “Ngọc nữ tâm kinh”, nếu gϊếŧ Tiểu Long Nữ, thì khó lòng tìm được cái gì trong tòa nhà mồ này, hai là cũng muốn biết rốt cuộc thì sư phụ dạy cho sư muội những môn võ công lợi hại nào.
Hồng Lăng Ba lâu nay tự phụ khôn ngoan giỏi giang, không ngờ hôm nay bị mắc lừa một gã thiếu niên, suốt nửa ngày trời cứ tưởng gã là một kẻ ngớ ngẩn, lúc này cả giận, thấy sư phụ giao đấu với sư thúc, bèn quát:
– Thằng Ngố, mi quả là một tên tiểu tặc đáng ghét!
Hai tay hai kiếm, tiến lên nửa bước, nói:
– Ngươi hãy nhìn đây, xem ta cắt mũi xẻo tai ngươi.
Rồi song kiếm tiên tiếp đâm chém, tấn công liền mấy chiêu. Dương Quá thấy đối phương lợi hại, đành rút kiếm chống đỡ. Nếu là lúc khác, hẳn chàng đã nói vài lời châm chọc, đùa bỡn với nàng ta, nhưng lúc này nghĩ đến cảnh sắp phải biệt ly với Tiểu Long Nữ, mắt rưng rưng lệ, nhìn mọi vật mờ mờ, chỉ thuận tay chống đỡ chứ không có ý trả đòn. Hồng Lăng Ba thấy chàng xuất thủ vô lực, ngỡ chàng bản lĩnh tầm thường, càng tự trách mình lúc trước quá sơ ý để chàng điểm trúng huyệt đạo.
Lý Mạc Sầu đấu với sư muội hơn mười chiêu, cây phất trần lật một cái, cuốn lấy dải thắt lưng bên trái của Tiểu Long Nữ, cười, nói:
– Sư muội, hãy xem bản lĩnh của sư tỷ ngươi.
Rồi vận sức ra tay, dải thắt lưng lập tức bị đứt thành hai đoạn. Giao đấu bằng đao kiếm thông thường, dùng binh khí của mình đánh gãy binh khí của đối phương đã khó, cây phất trần và dải thắt lưng đều là vật cực mềm, vậy mà Lý Mạc Sầu có thể dùng cương kình làm đứt dải thắt lưng, thật còn khó gấp mười lần. Làm được việc đó, nàng ta lộ vẻ đắc chí.
Tiểu Long Nữ thản nhiên nói:
– Bản lĩnh của sư tỷ thế nào đây?
Nửa dải thắt lưng đứt tung ra, quấn lấy phần sợi của cây phất trần, còn dải thắt lưng bên phải thì bay tới cuốn lấy cán gỗ cây phất trần, một bên kéo sang trái, một bên kéo sang phải, “rắc” một tiếng, cây phất trần gãy rời làm đôi. Việc này luận về công lực, so với việc Lý Mạc Sầu làm đứt dải thắt lưng, thì thua xa, song Tiểu Long Nữ xuất thủ cực lẹ, vận kình xảo diệu, làm cho Lý Mạc Sầu không kịp trở tay.
Nàng ta vứt cây phất trần, tay không sấn tới đoạt dải thắt lưng, dồn Tiểu Long Nữ liên tiếp thoái lui.
Lại đấu hơn mười chiêu nữa, Tiểu Long Nữ đã lùi tới trước bức tường bên đông, đằng sau đã hết chỗ lùi, nàng bỗng đẩy tay vào tường một cái, nói:
– Quá nhi, đi mau!
Có tiếng ken két, góc đông bắc chợt hé ra một cái khe. Lý Mạc Sầu kinh ngạc, vội xoay mình định cản Dương Quá. Tiểu Long Nữ quẳng dải thắt lưng, sấn tới, song chưởng cùng hạ sát thủ. Lý Mạc Sầu đành quay lại chống đỡ. Tiểu Long Nữ quát:
– Quá nhi, còn chưa đi mau!
Dương Quá nhìn Tiểu Long Nữ, biết không còn cách nào nữa, nói:
– Cô cô, đệ tử đi đây!
Vυ"t vυ"t vυ"t chàng đột tiến ba kiếm vào trước mặt Hồng Lăng Ba, nàng ta cứ ngỡ kiếm chiêu của chàng tầm thường, nào ngờ đột nhiên kiếm thế quá lợi hại, trong lúc nguy cấp đành nhảy lùi lại. Dương Quá cúi mình lao qua khe cửa mở, ngoảnh đầu nhìn Tiểu Long Nữ lần cuối.
Tiểu Long Nữ đang tay không đối chưởng với sư tỷ, tuy trong tình trạng bị thương nặng, nhưng do luyện tập “Ngọc nữ tâm kinh”, sau mấy chục chiêu vẫn có thể không bị núng thế, nhưng nhìn bóng Dương Quá vυ"t qua khe cửa, nghĩ từ nay vĩnh viễn không còn gặp lại, bỗng ngực nóng ran, mắt cay cay, tựa hồ sắp ứa nước mắt. Bao năm nay nàng chẳng hề xúc động chân tình, hôm nay hai lần chực khóc, không khỏi cả kinh. Cao thủ đối chưởng, đâu được phép thiếu tập trung chú ý? Lý Mạc Sầu thấy sư muội hơi ngẩn ra, lập tức lợi dụng sơ hở, chộp ngay lấy huyệt Hội Tông ở cổ tay trái, đưa chân gạt một cái. Tiểu Long Nữ đứng không vững, ngã phệt xuống.
Dương Quá ngoảnh đầu lại, đúng lúc thấy Tiểu Long Nữ bị sư tỷ gạt ngã, Lý Mạc Sầu nhào tới sắp sát hại sư phụ, thì máu nóng bốc lên, chàng thét:
– Không được hại cô cô của ta.
Đoạn nhảy vọt trở vào, ôm chặt lấy ngang eo lưng Lý Mạc Sầu. Cái ôm này không trong chiêu số bất cứ môn phái nào cả, là hành động tự nhiên giữa lúc nguy cấp mà thôi. Lý Mạc Sầu chỉ định bắt sống sư muội, không ngờ Dương Quá nhảy trở vào, bị chàng ôm chặt lấy, nhất thời chưa gỡ ra được.
Lý Mạc Sầu tuy ra tay tàn bạo, hành động ngang ngược, bất chấp tập tục, song nàng ta giữ thân như ngọc, phiêu bạt giang hồ ngần ấy năm mà vẫn còn là xử nữ, tự dưng bị Dương Quá ôm chặt, cảm thấy một luồng hơi ấm của nam tử từ sau lưng truyền lan khắp cơ thể, người bửng lửng, bất giác toàn thân mềm nhũn, hai má nóng bừng, cánh tay vô lực. Tiểu Long Nữ thừa cơ điểm yếu huyệt ở cổ tay sư tỷ, nhưng mũi kiếm của Hồng Lăng Ba cũng đã đâm tới lưng Dương Quá.
Tiểu Long Nữ nằm ngửa dưới đất, thấy kiếm đánh tới vội lăn sang trái, kéo Dương Quá cùng Lý Mạc Sầu sang một bên, nhát kiếm của Hồng Lăng Ba lạc không. Tiểu Long Nữ bật dậy, quát:
– Quá nhi, đi mau!
Dương Quá đang ôm chặt Lý Mạc Sầu, nói:
– Cô cô, cô cô hãy đi đi! Đệ tử ôm cứng rồi, sư bá không đi đâu được.
Lý Mạc Sầu trong giây lát vụt nghĩ bao nhiêu điều biết tình thế nguy cấp, sống chết chỉ trên đầu sợi tóc nhưng bị Dương Quá ôm chặt, hồn vía đê mê, dễ chịu khôn tả, không muốn vùng vẫy gì hết. Tiểu Long Nữ lấy làm lạ: “Sư tỷ võ công cao siêu, sao lại bị Dương Quá chế ngự không cựa quậy được thế nhỉ?” Thấy tay kiếm bên trái của Hồng Lăng Ba lại đâm về phía Dương Quá, bèn giơ hai ngón tay búng vào thân kiếm trong tay phải của nàng ta, thanh kiếm này văng vào thanh kiếm bên trái, keng một tiếng, Hồng Lăng Ba cảm thấy hai hổ khẩu tê dại, hai thanh kiếm cùng rơi xuống đất, nàng ta giật mình nhảy lùi ra sau.
Hai kiếm va nhau, bắn ra mấy tia lửa, trong cái nhoáng lên của vài tia lửa ấy, Lý Mạc Sầu nhận thấy ánh mắt kỳ dị của sư muội, thì bất giác xấu hổ, nói:
– Tên tiểu tử thối tha, muốn chết hả?
Liền vận sức vào hai cánh tay, gỡ tay thoát khỏi vòng ôm của Dương Quá, bật dậy, phát chưởng tấn công Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ đang chăm chú nhìn Dương Quá, bỗng phát hiện chưởng phong của Lý Mạc Sầu, không kịp hóa giải, đành giơ chưởng chống đỡ, chỉ cảm thấy chưởng lực của sư tỷ khá nặng, khiến nàng đau tức cả ngực, thấy Dương Quá lao tới giúp mình, bèn quát:
– Quá nhi, ngươi không chịu vâng lời ta thật sao?
Dương Quá nói:
– Cô cô bảo gì, đệ tử cũng nghe, nhưng riêng câu này thì không. Cô cô, sống chết gì đệ tử cũng ở bên cô cô.
Tiểu Long Nữ nghe chàng nói chân thành, lại xúc động chân tình, thấy Lý Mạc Sầu lại vung chưởng đánh tới, tự biết lúc này công lực đại tổn, không thể chống đỡ, vội kéo Dương Quá, cúi đầu vọt qua khe cửa.
Lý Mạc Sầu như hình với bóng, giơ tay chộp sau lưng nàng, miệng nói:
– Chớ có đi!
Tiểu Long Nữ phẩy tay ra phía sau, hơn mười chiếc “Ngọc phong châm” phóng ra. Lý Mạc Sầu ngửi thấy mùi mật thơm ngọt, biết là ám khí lợi hại, vội ngả người bật ra đằng sau, húc ngay phải Hồng Lăng Ba, khiến cả hai cùng ngã ngửa.
Chỉ nghe mấy tiếng chíu chíu, nhiều chiếc “Ngọc phong châm” cắm lên bức tường đá, tiếp đó hai tiếng kèn kẹt, Tiểu Long Nữ sau khi kéo Dương Quá thoát ra khỏi thạch thất, đã khởi động chốt đóng chặt cửa lại.