Lão tăng hỏi:
– Cô nương tìm ai?
Quách Tương hơi nghiêng đầu mỉm cười, nói:
– Lão hòa thượng lo chuyện bao đồng, tiểu nữ không nói đâu.
Lão tăng nói:
– Người mà cô nương cần tìm hình dạng thế nào, không chừng lão phu đã gặp, có thể chỉ đường cho.
Quách Tương nghĩ đúng vậy, bèn nói:
– Tiểu nữ cần tìm một người rất dễ nhận dạng, ấy là một thanh niên cụt tay phải. Người đó hoặc đi cùng với một con chim điêu, hoặc đi một mình.
Lão tăng chính là Kim Luân pháp vương, nghe nàng nói đến người cần tìm chính là Dương Quá thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói:
– Ồ, cô nương muốn tìm một người họ Dương tên Quá chứ gì?
Quách Tương cả mừng, nói:
– Vâng, lão hòa thượng quen biết chàng ư?
Pháp vương cười, nói:
– Sao bần tăng lại không biết? Dương Quá là tiểu bằng hữu của bần tăng. Bần tăng quen biết Dương Quá từ khi cô nương chưa ra đời kia.
Quách Tương hơi đỏ mặt, cười, hỏi:
– Đại hòa thượng, pháp danh của lão là gì?
Pháp vương nói:
– Bần tăng là Chô mô lung ma.
Chô mô lung ma là tên một đỉnh núi cao ở Tây Tạng, đỉnh núi này cao nhất thiên hạ, Pháp vương tiện miệng nói ra, ngụ ý lão có võ công cao siêu, không ai bằng.
Quách Tương cười, nói:
– Cái gì Chân mi mi xoa, pháp danh sao dài thế?
Pháp vương nói:
– Là Chô mô lung ma.
Quách Tương nói:
– Vâng, là Chô mô lung ma đại sư, đại sư có biết đại ca ca của tiểu nữ ở đâu hay không?
Pháp vương hỏi:
– Đại ca ca của cô nương ư?
Quách Tương nói:
– Là Dương Quá ấy.
Pháp vương nói:
– À, cô nương gọi Dương Quá là đại ca ca, cô nương bảoương họ Quách thì phải?
Quách Tương lại hơi đỏ mặt, nói:
– Chúng tôi là chỗ thế giao, Dương đại ca hồi nhỏ sống ở gia đình tiểu nữ.
Pháp vương chợt nảy ra một ý, nói:
– Bần tăng có một người quen bên ngoại rất thân thiết. Người ấy võ nghệ cao cường, lừng danh thiên hạ, cũng họ Quách, đơn danh một chữ Tĩnh, không hiểu cô nương có biết người ấy hay không?
Quách Tương chột dạ, nghĩ: “Mình trốn nhà đi, lão ta đã là bằng hữu của gia gia, không khéo lại định bắt mình về nhà, vậy nói không là hơn”. Bèn nói:
– Đại sư nói Quách đại hiệp ấy à? Vị ấy là trưởng bối trong gia tộc tiểu nữ. Đại sư đến thăm Quách đại hiệp đấy à?
Pháp vương khôn ngoan lão luyện, thần sắc của Quách Tương chỉ hơi khác, lão đã nhận biết ngay.
Liền thở dài, nói:
– Bần tăng với Quách đại hiệp hơn hai chục năm nay chưa gặp lại, mấy hôm trước ở phương bắc nghe tin dữ, bảo Quách đại hiệp đã từ trần, bần tăng lòng đau như cắt, vội gấp rút đi cho kịp đến trước linh tiền bái biệt Quách đại hiệp. Ôi, đại anh hùng không may chết sớm, đúng là trời không có mắt!
Nói đến đây, hai hàng lệ chảy ròng ròng. Lão nội công thâm hậu, có thể điều khiển cơ nhục toàn thân theo ý muốn, nhỏ vài giọt nước mắt, đâu có gì khó.
Quách Tương thấy lão khóc lóc bi thiết, tuy thừa biết phụ thân không sao cả, nhưng cũng se lòng, nói:
– Đại sư khỏi cần bi thương, Quách đại hiệp chưa chết đâu.
Pháp vương lắc đầu, nói:
– Cô nương đừng nói dối, tiểu hài nhi làm sao biết chuyện người lớn kia chứ?
Quách Tương nói:
– Tiểu nữ vừa mới từ trong thành Tương Dương ra đây sao lại không biết? Vừa tối hôm qua tiểu nữ còn gặp Quách đại hiệp.
Pháp vương không còn nghi ngờ gì nữa, ngửa mặt cười to nói:
– Phải rồi, cô nương là tiểu thư của Quách đại hiệp.
Đột nhiên lão lại lắc đầu, nói:
– Không, không đúng. Tiểu thư của Quách đại hiệp là Quách Phù, bần tăng cũng quen. Quách Phù năm nay phải đến ba mươi lăm tuổi, đâu có bé như cô nương?
Quách Tương không nhịn được câu nói khích ấy, nói:
– Đấy là đại tỷ tỷ của tiểu nữ, tên là Quách Phù, còn tiểu nữ là Quách Tương.
Pháp vương cả mừng, nghĩ: “Hôm nay đúng là đại may mắn, món quà tự dâng đến tận tay”. Lão nói:
– Như vậy Quách đại hiệp quả thật chưa chết.
Quách Tương thấy lão tỏ vẻ vui mừng, lại tưởng lão ta mừng rỡ vì phụ thân nàng còn sống, nghĩ con người này thật tử tế, nên nói:
– Dĩ nhiên là chưa chết! Gia gia của tiểu nữ mà chết, thì tiểu nữ đã khóc sưng mắt lên rồi.
Pháp vương vui vẻ nói:
– Hay, hay lắm, bần tăng tin cô nương. Quách nhị cô nương, vậy thì bần tăng không đến thành Tương Dương nữa. Phiền cô nương thưa lại với lệnh tôn Quách đại hiệp và lệnh đường Hoàng bang chủ, rằng có người quen cũ là Chô mô lung ma gửi lời kính thăm.
Lão đoán Quách Tương nhất định sẽ hỏi lão về Dương Quá, bèn dùng lối thoái để tiến, chắp hai tay chào, rồi định nhảy lên ngựa.
Quách Tương nói:
– Ồ lão hòa thượng, sao hòa thượng lại là người không biết điều như thế?
Pháp vương hỏi:
– Sao bần tăng lại là người không biết điều?
Quách Tương nói:
– Tiểu nữ nói cho hòa thượng biết tin của phụ thân, hòa thượng lại chẳng cho tiểu nữ biết tin tức gì của Dương đại ca, đã bỏ đi đâu vậy?
Pháp vương nói:
– Ồ, hôm qua tại một sơn cốc phía bắc Nam Dương, bần tăng có trò chuyện nửa ngày với tiểu hữu Dương Quá, chàng ta chín phần mười là đang luyện kiếm ở đó cô nương cứ đến đấy mà tìm.
Quách Tương hơi cau mày, nói:
– Ở đấy có nhiều sơn cốc, biết tìm đâu được, xin hòa thượng nói rõ hơn một chút.
Pháp vương ngẫm nghĩ một lát, nói:
– Thôi được, bần tăng vốn cũng đi lên mạn bắc, để bần tăng dẫn cô nương đi vậy.
Quách Tương cả mừng, nói:
– Đa tạ hòa thượng.
Pháp vương dắt ngựa lại, nói:
– Tiểu cô nương hãy cưỡi ngựa, bần tăng đi bộ cho!
Quách Tương nói:
– Như thế sao tiện?
Pháp vương cười, nói:
– Con ngựa bốn chân này vị tất đã chạy nhanh bằng cặp giò của bần tăng.
Quách Tương đã định nhảy lên yên, bỗng nói:
– Ôi, đại hòa thượng, tiểu nữ đói bụng quá, đại hòa thượng có gì ăn tạm không? Bạn đang xem tại
Đọc Truyện – www.TruyệnFULL.vn
Pháp vương lấy ra bao lương khô, Quách Tương ăn vài miếng rồi lên ngựa.
Pháp vương đi bên cạnh ngựa. Quách Tương chợt nhớ câu Pháp vương vừa nói “Con ngựa bốn chân này vị tất đã chạy nhanh bằng cặp giò của bần tăng”, bèn nói:
– Đại hòa thượng, tiểu nữ chờ hòa thượng ở đằng trước.
Lời chưa dứt, nàng đã phi ngựa đi.
Con ngựa này chạy rất khỏe. Quách Tương chỉ cảm thấy gió ù ù bên tai, cây cối vùn vụt lùi về phía sau, thoáng chốc đã vượt hơn một dặm. Nàng ngoảnh lại phía sau, cười gọi:
– Đại hòa thượng, có theo kịp hay không?
Nàng kinh ngạc không thấy Pháp vương ở sau lưng. Đột nhiên lại nghe tiếng lão ta từ bụi cây trước mặt vọng tới:
– Quách cô nương, con ngựa của bần tăng chạy chậm, cô nương hãy quất cho nó vài roi!
Quách Tương lấy làm lạ: “Tại sao lão hòa thượng lại ở phía trước?”. Nàng phi ngựa lên, thấy Pháp vương rảo bước đằng trước mươi trượng, nàng vυ"t roi, con ngựa phóng nhanh hơn, nhưng thủy chung lão ta vẫn ở đằng trước. Lúc này hai người đã đi trên con đường lớn phía bắc thành Tương Dương, trước mặt là bình dã, vó ngựa tung bụi màu hoàng thổ, còn khi nhìn Kim Luân pháp vương, thì trông lão cứ như cưỡi gió mà lướt đi. Quách Tương thán phục, nghĩ: “Lão hòa thượng không có võ công cao siêu như thế, đã chẳng kết giao với gia gia”. Liền gọi:
– Đại hòa thượng, hòa thượng là bề trên, hãy cưỡi ngựa đi, để tiểu nữ chạy theo cho.
Pháp vương ngoảnh lại, cười, nói:
– Chúng ta hà tất lãng phí thời gian đi đường? Sớm tìm được đại ca ca của cô nương có hơn không?
Lúc này con ngựa đã không thể phi nhanh bằng lúc trước, nên càng cách xa Pháp vương hơn.
Bỗng có tiếng vó ngựa từ mạn bắc, rồi có hai người phóng ngựa ngược chiều. Pháp vương nói:
– Chúng ta hãy cướp hai con ngựa kia, như thế sẽ đi nhanh hơn.
Thoáng chốc hai con ngựa kia đã chạy tới, Pháp vương dang hai tay, nói:
– Xuống ngựa mà đi!
Hai con ngựa sợ hãi, cùng cất tiếng hí dài, nhảy dựng hai vó trước. Hai người cưỡi ngựa rất thạo, vẫn bám chắc trên lưng ngựa, một người quát:
– Làm gì vậy, muốn chết hả?
Nói đoạn vụt roi ngựa xuống. Quách Tương kêu lên:
– Trường Tu Quỷ, Đại Đầu Quỷ, đừng động thủ, là người mình đó!
Hai người cưỡi ngựa chính là Trường Tu Quỷ và Đại Đầu Quỷ trong Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ.
Lúc này Kim Luân pháp vương tay trái đã chộp được cái roi ngựa của Đại Đầu Quỷ, không ngờ Đại Đầu Quỷ tuy lùn nhưng có thần lực, cái roi ngựa làm bằng da bò rất dai, lực giật roi của Pháp vương phải mạnh vài trăm cân, cái roi ngựa vẫn không đứt, cũng không bị tuột khỏi tay Đại Đầu Quỷ. Pháp vương nói:
– Hảo tiểu tử!
Rồi tăng lực giật mạnh, huỵch một cái, kéo luôn Đại Đầu Quỷ ngã ngựa.
Đại Đầu Quỷ cả giận, buông roi, định nhảy xuống liều chết với Pháp vương. Trường Tu Quỷ nói:
– Tam đệ hãy khoan! Quách nhị tiểu thư, tại sao tiểu thư lại đi cùng Kim Luân pháp vương?
Năm xưa, khi Kim Luân pháp vương cùng Dương Quá đến Tuyệt Tình cốc, Trường Tu Quỷ Phàn Nhất Ông đã gặp nên nhớ mặt lão ta.
Quách Tương cười, nói:
– Đại thúc nhận lầm người rồi, đây là Chô mô lung ma đại sư, là hảo bằng hữu của gia gia tiểu nữ. Kim Luân pháp vương là kẻ đối đầu với gia gia, không phải người này đâu.
Trường Tu Quỷ hỏi:
– Tiểu thư gặp lão hòa thượng này ở đâu?
Quách Tương nói:
– Tiểu nữ vừa mới gặp, vị hòa thượng này bảo gia gia tiểu nữ chết rồi, thế có tức cười không chứ? Chô mô lung ma đại sư muốn dẫn tiểu nữ đi gặp đại ca ca.
Đại Đầu Quỷ nói:
– Nhị tiểu thư mau lại đây, lão hòa thượng này không phải là người tử tế đâu.
Quách Tương bán tín bán nghi, nói:
– Lão ta đánh lừa tiểu nữ ư?
Đại Đầu Quỷ nói:
– Thần điêu đại hiệp đi xuống phía nam, sao lão ta lại dẫn tiểu thư lên phía bắc?
Kim Luân pháp vương cười cười, nói:
– Hai tên lùn này hồ thuyết bất đạo.
Rồi lão ta vọt ngay tới bên cạnh nhị Quỷ, song chưởng cùng vỗ xuống đỉnh đầu họ.
Hơn mười năm nay, Kim Luân pháp vương ở Mông Cổ khổ luyện “Long tượng bát nhã công”, là môn thần công hộ pháp tối cao trong Mật tông. “Long tượng bát nhã công” gồm có mười ba tầng. Tầng thứ nhất dễ hơn cả, dù là người ngu dốt, chỉ cần một, hai năm cũng luyện thành. Tầng thứ hai khó gấp đôi tầng thứ nhất, tốn ba, bốn năm luyện tập. Tầng thứ ba khó gấp đôi tầng thứ hai, tốn bảy, tám năm. Cứ thế càng về sau càng khó hơn, thường thường tốn ba chục năm khổ luyện. Mười ba tầng “Long tượng bát nhã công” chưa có ai luyện được đến tầng thứ mười. Môn công phu này tuần tự tiệm tiến, về lý vốn ai cũng có thể luyện xong. Nếu có người thọ vài trăm tuổi, thể nào cuối cùng cũng luyện thành. Có điều là tuổi thọ của người ta hữu hạn, các vị cao tăng trong Mật tông đến lúc sắp chết luyện được đến tầng thứ bảy, thứ tám thường nôn nóng, sa vào tình cảnh dục tốc bất đạt rất nguy hiểm. Thời Bắc Tống, ở Tây Tạng từng có một vị cao tăng luyện được đến tầng thứ chín, tiếp tục dũng mãnh tinh tiến, nhưng luyện đến tầng thứ mười thì tâm ma đột khởi, không chế ngự được, cuối cùng nhảy múa như điên bảy ngày bảy đêm, tự đứt kinh mạch mà chết.
Kim Luân pháp vương đúng là một bậc kỳ tài hiếm thấy nhiều đời. Lão khổ luyện, tiến cảnh cực nhanh, cuối cùng vượt qua được tầng thứ chín cam go, hiện đã đạt đến tầng thứ mười, thật là cổ kim chưa từng có, tuy không thể bảo sau không ai bằng, nhưng đúng là trước chưa có ai. Nghe nói mỗi đòn “Long tượng bát nhã công” đánh ra bằng đại lực của mười con voi mười con rồng. Pháp vương tự biết còn đủ thời gian luyện đến tầng thứ mười một, song hiện thời lão đã vô địch thiên hạ. Năm xưa lão bại dưới kiếm của Dương Quá và Tiểu Long Nữ, là bình sinh kỳ sỉ đại nhục, nay công lực của lão đã tăng tiến gấp bội, nhân dịp hoàng đế Mông Cổ ngự giá thân chinh, lão cũng đi theo, muốn dùng song chưởng đánh bại vợ chồng Dương, Long để rửa mối nhục năm nào.
Lúc này Pháp vương song chưởng cùng đánh ra. Đại Đầu Quỷ giơ tay đỡ, rắc một cái, cánh tay gãy liền, trán bị trúng chưởng, không kịp kêu một tiếng, lập tức bỏ mạng. Trường Tu Quỷ công lực thâm hậu hơn nhiều, thấy đòn của đối phương quá lợi hại, liền sử chiêu “Thác thiên thế”, đưa hai tay lên đỡ, cảm thấy một sức nặng ngàn cân đè xuống, hai mắt tối sầm, ngã sấp xuống.
Quách Tương cả kinh, kêu to:
– Hai người này là bằng hữu của tiểu nữ, sao lão lại đả thương họ như vậy?
Trường Tu Quỷ nhổ ra một ngụm máu tươi, chồm dậy, ôm chặt lấy hai chân Pháp vương, miệng kêu:
– Cô nương mau chạy đi!
Pháp vương tay trái chộp lưng Trường Tu Quỷ, định nhấc lên ném đi, nhưng Trường Tu Quỷ quyết bảo vệ Quách Tương, hai tay cứ như hai cái vòng sắt ghì chặt hai chân Pháp vương. Pháp vương tuy khỏe nhưng vẫn không bứt ra được. Quách Tương vừa kinh sợ vừa tức giận, lúc này đã biết Pháp vương là kẻ xấu, nhưng nàng không muốn Trường Tu Quỷ phải chết còn mình thì bỏ chạy, bèn nói:
– Ác hòa thượng, sao lão tàn bạo thế? Mau buông Trường Tu Quỷ ra, tiểu nữ đi theo lão là được chứ gì?
Trường Tu Quỷ kêu lên:
– Cô nương mau chạy đi, mặc lão phu…
Hai chữ “lão phu” vừa nói khỏi miệng liền tắt thở.
Pháp vương nhấc cái xác Trường Tu Quỷ ném sang một bên, cười nham nhở nói:
– Cô nương muốn bỏ chạy, sao không nhảy lên ngựa?
Quách Tương bình sinh chưa từng căm hận bất cứ ai, hôm Lỗ Hữu Cước bị gϊếŧ, nàng không nhìn thấy Hoắc Đô hạ độc thủ, tuy đau khổ, song cũng không căm hận kẻ thù, vừa rồi thấy Pháp vương tàn bạo như thế, nàng rất căm hận, trừng mắt nhìn lão ta, không hề run sợ chút nào. Pháp vương nói:
– Tiểu cô nương, sao cô nương không sợ ta?