Dương Quá nói:
– Ai bảo đó là hài tử của cô cô? Đấy là con gái của Quách Tĩnh Quách đại hiệp.
Lý Mạc Sầu nói:
– Hừ, ngươi đem uy danh Quách đại hiệp đe dọa ta, tưởng ta sợ ư? Nếu là con của kẻ khác, ngươi đâu lo lắng cho nó đến thế? Chắc nó là nghiệt chủng của hai sư đồ nhà ngươi.
Dương Quá cả giận, gằn giọng:
– Đệ tử quyết ý kết hôn với cô cô thật đấy, nhưng đôi bên chưa thành thân, làm sao có con kia chứ? Sư bá nói thế không biết ngượng mồm hay sao?
Lý Mạc Sầu cười khẩy, bĩu môi nói:
– Ngươi bảo ta ngượng mồm, sao ngươi và sư phụ ngươi lại xằng bậy với nhau?
Dương Quá đối với Tiểu Long Nữ kính nể như thần thánh, đâu cho phép kẻ khác miệt thị nàng như vậy. Chàng càng tức giận, quát:
– Sư phụ của ta băng thanh ngọc khiết, sư bá chớ có ăn nói hồ đồ.
Lý Mạc Sầu nói:
– Băng thanh ngọc khiết ư? Tiếc rằng vết son trinh nữ trên cánh tay đã không còn.
Xoẹt một tiếng, Dương Quá đã rút kiếm đâm tới ngực Lý Mạc Sầu, nói:
– Sư bá chửi ta không sao, nhưng xuất ngôn làm nhục sư phụ ta, thì hôm nay ta quyết liều chết với sư bá.
Chàng đâm liền ba nhát. Kiếm pháp đã cao, chàng lại nhìn rõ trong bóng tối, Lý Mạc Sầu toàn phải nghe tiếng gió mà chống đỡ, tuy chưa sơ suất, nhưng chỉ vài chiêu đã nguy hiểm bội phần, may mà Dương Quá sợ đánh rát quá, Lý Mạc Sầu sẽ đả thương đứa bé, nên chàng chưa hạ độc thủ.
Hai người đấu hơn mười chiêu, đứa bé bỗng lại khóc to, lần này khóc hồi lâu không nín.
Dương Quá lo lắng, lập tức thu kiếm, run giọng hỏi:
– Sư bá làm cho nó bị thương hay sao vậy?
Lý Mạc Sầu thấy Dương Quá quan hoài đứa bé như vậy, càng tin rằng nó là hài nhi thân sinh của chàng, nói:
– Hiện thời nó chưa chết đâu, nhưng nếu ngươi không nghe lệnh ta, thì ngươi biết rồi đấy, ta đủ gan bóp chết nó.
Dương Quá lạnh xương sống, biết mụ ta gϊếŧ người không chớp mắt, đừng nói một đứa bé sơ sinh, ngay cả một gia đình hàng chục mạng người, mụ cũng gϊếŧ không còn một mống chỉ vì lý do không đâu, chàng nói:
– Sư bá chỉ cần đừng vũ nhục sư phụ đệ tử, thì đệ tử dĩ nhiên sẽ vâng lệnh sư bá.
Lý Mạc Sầu thấy Dương Quá đấu dịu, biết rằng chỉ cần đứa bé ở trong tay mình, Dương Quá sẽ không dám làm gì, bèn nói:
– Được, ta sẽ không chửi sư phụ ngươi. Bây giờ ngươi đi ra, xem hai người kia bị trúng độc thế nào rồi.
Dương Quá bước ra, nhìn tứ phía, không thấy Pháp vương và Ni Ma Tinh đâu cả, chàng sợ Pháp vương ngụy kế đa đoan, nấp chỗ nào đó, nên dùng kiếm đâm vào mấy bụi cỏ rậm, không thấy gì lạ, mới trở vào hang, nói:
– Không thấy họ đâu, chắc là sau khi trúng độc, họ đã chạy đi xa rồi.
Lý Mạc Sầu nói:
– Hừ, đã trúng độc ngân châm của ta, làm sao chạy đi xa được kia chứ? Ngươi hãy nhổ ba cái ngân châm cho ta coi.
Dương Quá nghe đứa bé khóc đã lâu, nghĩ cần phải đi kiếm thức ăn cho nó, vội dùng vạt áo nhổ ngân châm, đưa cho Lý Mạc Sầu.
Lý Mạc Sầu cất ngân châm vào bao, ra khỏi hang.
Dương Quá theo sau, hỏi:
– Sư bá mang đứa bé đi đâu?
Lý Mạc Sầu nói:
– Đem nó về nhà của ta.
Dương Quá vội nói:
– Sư bá cần đứa bé để làm gì, nó có phải do sư bá sinh ra đâu kia chứ?
Lý Mạc Sầu đỏ mặt, rồi xẵng giọng nói:
– Đừng nói vớ vẩn. Ngươi hãy mang “Ngọc nữ tâm kinh” đến cho ta, ta sẽ trao đứa bé cho ngươi, không đυ.ng đến một sợi tóc của nó.
Đoạn thi triển khinh công đi về hướng bắc.
Dương Quá theo sau, nói:
– Sư bá phải cho nó bú đã chứ?
Lý Mạc Sầu quay đầu lại, mặt đỏ bừng, quát:
– Tên tiểu tử này nói năng lung tung, không ra thể thống gì cả!
Dương Quá ngạc nhiên:
– Ô hay, sao lại bảo đệ tử nói năng không ra thể thống gì? Đứa bé không được bú thì nó chết mất à?
Lý Mạc Sầu nói:
– Ta là xử nữ giữ thân như ngọc, làm sao có sữa để cho nó bú?
Dương Quá mỉm cười, nói:
– Lý sư bá, Dương Quá bảo phải cho nó bú, dĩ nhiên không phải bú sữa sư bá…
Lý Mạc Sầu không nhịn được cười, mụ ở vậy không lấy chồng, cả đời chỉ quen với đao kiếm, việc nuôi con quả thật không biết tí gì, hỏi:
– Lấy sữa đâu cho nó bú? Cho nó ăn cơm có được không?
Dương Quá nói:
– Sư bá thử xem nó đã mọc răng hay chưa?
Lý Mạc Sầu nhìn miệng đứa bé, lắc đầu:
– Không có chiếc răng nào.
Dương Quá nói:
– Chúng ta đến một bản làng nào đó, tìm một nữ nhân đang nuôi con nhỏ, cho đứa bé bú nhờ là được.
Lý Mạc Sầu mừng rỡ, nói:
– Ngươi quả nhiên đầy mưu trí.
Hai người lên mỏm núi, nhìn tứ phía, thấy ở thung lũng phía tây có khói bếp bốc lên. Họ thi triển khinh công, chẳng mấy chốc đã đến một cái bản nhỏ. Xung quanh thành Tương Dương, các thôn trang thị trấn gần đường lớn, đã bị quân Mông Cổ phá hủy, chỉ còn vài bản làng nhỏ trong núi rừng heo hút.
Lý Mạc Sầu đẩy cửa, xộc vào các nhà, đến nhà thứ tư, thấy có một thiếu phụ đang cho con bú, đứa bé hơn một tuổi.
Lý Mạc Sầu cả mừng, giằng đứa bé đang bú ra đặt trên giường lò, rồi đặt nữ hài nhi vào lòng thiếu phụ kia, nói:
– Hài nhi này đói, ngươi mau cho nó bú đi.
Đứa con của thiếu phụ trên giường lò khóc tướng lên, thiếu phụ thương con, vội bế lấy nó. Dương Quá thấy thiếu phụ để hở ngực, vội ngoảnh mặt đi, chỉ nghe Lý Mạc Sầu quát:
– Ta bảo ngươi cho đứa bé của ta bú, ngươi không nghe hả? Ai cho phép ngươi bế con ngươi?
Nghe hịch một cái, Dương Quá giật mình ngoảnh lại, thấy đứa con của thiếu phụ bị ném xuống chân tường, đầu bê bết máu, không biết còn sống hay chết. Thiếu phụ quá đau đớn, đặt đứa con của Quách Tĩnh đấy, nhào tới bế con của mình, vừa khóc vừa gọi. Lý Mạc Sầu cả giận, vụt cây phất trần xuống lưng thiếu phụ.
Dương Quá vội giơ kiếm cản lại, nghĩ: “Thiên hạ sao lại có nữ nhân ngang ngược đến thế không biết?”, miệng thì nói:
– Lý sư bá, sư bá đánh chết chị ta, thì người chết làm sao cho bú được nữa?
Lý Mạc Sầu quát:
– Ta lo cho hài nhi của ngươi, ngươi lại đi lo chuyện bao đồng?
Dương Quá nghĩ: “Đã nói rõ không phải là hài nhi của mình, mụ cứ một mực bảo là con của mình, mà nếu là con của mình, tại sao còn nói mình lo chuyện bao đồng?”. Chàng chỉ cười, nói:
Đọc Truyện– Đứa bé đói quá rồi, hãy để cho nó bú đi đã.
Đoạn chàng đưa tay bế đứa bé. Lý Mạc Sầu chĩa cây phất trần ngăn lại, nói:
– Ngươi dám cướp đứa bé hả?
Dương Quá đành lùi bước, cười nói:
– Thôi thôi, đệ tử không bế nó nữa.
Lý Mạc Sầu bế đứa bé lên, định đưa cho thiếu phụ, quay lại, thì thiếu phụ đã chạy đâu mất. Nguyên chị ta thấy hai người tranh chấp, đã ôm con mình trốn đi lối cửa sau. Lý Mạc Sầu cả giận, chạy ra sân, thấy thiếu phụ đang ôm con chạy đi, mụ vung cây phất trần đánh tới, hai mẹ con thiếu phụ lập tức vỡ đầu nát óc chết liền. Mụ tiếp tục tìm phụ nữ có sữa trong bản, nhưng gặp toàn nam giới. Mụ tức giận châm lửa đốt mấy nhà rồi mới rời bản.
Dương Quá thấy Lý Mạc Sầu hung bạo, thầm thở dài, lặng lẽ đi sau mụ. Hai người đi mấy dặm giữa sơn dã, đứa bé khóc đã mệt, ngủ thϊếp đi trong bọc của Lý Mạc Sầu.
Lý Mạc Sầu đang đi, chợt kêu “Ôi” và dừng bước, thấy hai con báo gấm nhỏ đang đùa giỡn vật nhau. Mụ bước tới, định đá con báo nhỏ đi, bỗng từ trong bụi cỏ gần đó vang lên một tiếng hộc, một con báo gấm lớn lao vọt ra. Lý Mạc Sầu giật mình, nhảy dạt sang bên trái. Con báo lớn lập tức chuyển mình, lại nhảy bổ tới, giơ chân trước để vồ. Lý Mạc Sầu vụt cây phất trần một cái, trúng giữa hai mắt nó. Con báo đau đớn rống lên, càng hung hãn hơn, nhe hàm răng sắc nhọn, nằm phục dưới đất, hai con mắt xanh lè nhìn chằm chằm kẻ thù, chờ cơ hội lao tới.
Lý Mạc Sầu vung tay trái, hai mũi ngân châm phóng đi, nhắm tơi cặp mắt của con báo lớn. Dương Quá kêu:
– Hãy khoan!
Chàng dùng kiếm gạt hai mũi ngân châm, ngay lúc đó con báo cũng đã tung mình nhảy lên cao hơn một trượng, từ trên không nhào xuống. Dương Quá cũng nhảy lên, sau khi múa kiếm đánh rơi hai mũi ngân châm, chàng dùng hữu chưởng giáng một đòn vào gáy con báo. Con báo bị đau gầm to, rơi xuống đất, lại chồm dậy, lao tới Dương Quá. Dương Quá né người tránh, tả chưởng đánh ra, chưởng này sử năm thành nội lực, con báo trúng đòn lăn một vòng về phía sau.
Lý Mạc Sầu lấy làm lạ, hai mũi ngân châm của mụ vốn đã có thể gϊếŧ con báo, vì sao Dương Quá lại xuất thủ cứu con báo, để rồi phí sức đánh nhau với nó? Thấy chàng một hữu chưởng, một tả chưởng, khiến con báo ngã xuống chồm lên, lại ngã xuống, nhưng đòn của chàng tránh vị trí yếu hại của con báo, nghe tiếng gầm của nó mỗi lúc một nhỏ dần, sau khi bị hơn mười chưởng của Dương Quá, con báo hết chịu nổi, liền bỏ chạy. Dương Quá chộp lấy đuôi nó để kéo lại, nhưng chộp hụt. Chàng đang định thi triển khinh công đuổi theo, thấy con báo chạy đi vài trượng, thì quay lại kêu mấy tiếng, gọi hai con báo nhỏ chạy theo. Dương Quá chợt nảy ra một ý, hai tay chàng chộp gáy hai con báo nhỏ, giơ cao chúng lên.
Con báo mẹ thương con, thấy con mình bị bắt, nó bất chấp tính mạng của mình, lại nhảy bổ tới chỗ Dương Quá. Dương Quá ném hai con báo nhỏ về phía Lý Mạc Sầu, nói:
– Sư bá giữ hộ, đừng đánh chết chúng!
Rồi chàng cũng tung mình nhảy lên, còn cao hơn cả con báo mẹ, đáp xuống giữa không trung trúng lưng nó, túm lấy hai tai nó ghì xuống. Con báo giãy giụa, nhưng toàn thân bị chế ngự, cái mồm bị ghìm xuống đất.
Dương Quá gọi:
– Lý sư bá, hãy lấy vỏ cây tết hai sợi dây để trói bốn chân con báo.
Lý Mạc Sầu nói:
– Hừ, ta không rỗi rãi cùng đùa với ngươi.
Mụ quay người đi. Dương Quá vội nói:
– Ai đùa kia chứ? Con báo mẹ này có sữa đó!
Lý Mạc Sầu chợt hiểu, mừng rỡ, cười nói:
– Ngươi giỏi lắm!
Liền bóc vỏ cây, bện thành mấy sợi dây, trước hết buộc chặt mồm con báo, rồi trói hai chân trước, chân sau của nó lại.
Dương Quá phủi bụi trên mình, mỉm cười, đứng dậy. Con báo không cựa quậy được, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Dương Quá xoa đầu nó, cười, nói:
– Bọn ta xin mi làm vυ" em một chút thôi, chứ không gϊếŧ mi đâu.
Lý Mạc Sầu ôm đứa bé kề miệng nó vào vυ" con báo. Đứa bé đói ngấu, tức thì há miệng mυ"ŧ lấy núʍ ѵú. Con báo mẹ rất nhiều sữa, đứa bé bú một lát đã no, nhắm mắt ngủ liền.
Lý Mạc Sầu và Dương Quá nhìn đứa bé bú, ánh mắt không rời khuôn mặt nhỏ nhoi xinh xắn của nó, thấy nó ngủ ngon rồi, vẻ mặt hơi lộ vẻ tươi cười, thì hai người cảm thấy trong lòng hết sức dễ chịu, cũng nhìn nhau cười.
Nụ cười này làm cho sự đề phòng vốn có giữa hai người đối với nhau tan biến. Lý Mạc Sầu sắc mặt dịu dàng, miệng lẩm nhẩm hát, tay vỗ vỗ nhẹ đứa bé.
Dương Quá lấy cỏ mềm trải dưới một gốc cây thành cái ô, nói:
– Sư bá hãy đặt bé ngủ ở đây?
Lý Mạc Sầu liền xua xua tay làm hiệu đừng nói to, kẻo đứa bé thức giấc. Dương Quá lè lưỡi, thấy đứa bé ngủ ngon, chàng thở dài nhẹ nhõm, quay đầu lại, thấy hai con báo nhỏ đang rúc đầu vào vυ" mẹ chúng.
Bốn bề thoang thoảng mùi hoa, gió thổi nhẹ, sát khí không còn, người và thú cùng yên ổn.
Dương Quá mấy ngày trải qua bao biến cố, đến lúc này mới cảm thấy phần nào thư thái, mặc dù cạnh chàng bên này là nữ ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt, bên kia là một con thú dữ.
Lý Mạc Sầu ngồi bên đứa bé sơ sinh, thong thả phe phẩy cây phất trần đuổi muỗi rừng cho bé. Cây phất trần này đã gϊếŧ không biết bao nhiêu người, nhân sĩ võ lâm thấy nó ai cũng kinh hồn táng đởm, lúc này lần đầu tiên trong đời mụ ta dùng nó làm việc lành. Dương Quá thấy mụ ta chăm chú nhìn đứa bé, sắc mặt chợt vui chợt buồn, lúc cảm động, lúc thanh thản, thì chàng cũng nhớ lại nhiều chuyện trong đời mình. Chàng không biết thân thế của Lý Mạc Sầu, chỉ nghe Trình Anh và Lục Vô Song kể sơ sơ, nghĩ mụ ta hành sự tàn ác ngang ngược ắt là do phải từng trải một phen cực kỳ khốn khổ, chàng vốn lâu nay căm hận mụ, giờ bất giác có ý thương hại mụ.
Một hồi lâu, Lý Mạc Sầu ngẩng đầu lên, bắt gặp cái nhìn của Dương Quá, hơi sững sờ, nói nhẹ nhàng:
– Trời sắp tối rồi, tối nay làm gì đây?
Dương Quá nhìn tứ phía, nói:
– Chúng ta không thể mang vị vυ" em này đi theo, vậy hãy tìm một cái hang trú tạm, ngày mai sẽ định sau.
Lý Mạc Sầu gật đầu.
Dương Quá đi tìm trước sau, phát hiện một cái hang khả dĩ qua đêm, bèn lấy cỏ mềm trải hai cái ổ, một lớn một nhỏ trong đó, nói:
– Lý sư bá, sư bá nghỉ ngơi một chút, để đệ tử đi tìm thức ăn.
Nửa canh giờ sau, chàng trở về, mang theo ba chú thỏ rừng, mười mấy trái cây dại. Chàng cởi dây buộc mõm con báo, cho nó ăn một con thỏ. Rồi nhóm lửa nướng hai con còn lại để mình và Lý Mạc Sầu ăn.
Xong đâu đấy, chàng nói:
– Lý sư bá, sư bá ngủ đi, đệ tử sẽ nằm canh ở bên ngoài.
Chàng lấy sợi dây dài, buộc ngang giữa hai cây, nằm trên đó.
Bản sự này là tâm pháp luyện công của phái Cổ Mộ, Lý Mạc Sầu nhìn thấy không lấy làm lạ. Trừ có thời gian đồng hành với nữ đệ tử Hồng Lăng Ba, suốt đời mụ một mình lai vãng, đêm nay có Dương Quá đi cùng, được chàng hầu hạ chu đáo, khác hẳn tình cảnh những ngày đơn độc giữa hoang sơn dã lãnh, bất giác mụ thở dài.