Hốt Tất Liệt lui binh mấy chục dặm, dọc đường lặng lẽ nghĩ cách phá thành, nghĩ có Quách Tĩnh ở đó thành Tương Dương quả thật khó hạ. Kim Luân pháp vương nói:
– Điện hạ chính mắt thấy đó, nếu tên tiểu tử Dương Quá không xuất thủ cứu viện, thì hôm nay Quách Tĩnh khó mà thoát chết. Lão nạp đã sớm nhận ra, Dương Quá là kẻ phản phúc vô thường.
Hốt Tất Liệt nói:
– Không đâu! Tiểu vương cho rằng Dương Quá đúng là muốn gϊếŧ Quách Tĩnh để trả thù cho cha, y là một kẻ kiên cường dũng cảm, không phải hạng tiểu nhân thâm trầm gian trá.
Kim Luân pháp vương nghĩ khác, song không dám phản bác, chỉ nói:
– Chỉ mong được như điện hạ sở liệu.
Mông Cổ lui binh, thành Tương Dương chuyển nguy thành an, An phủ sứ Lã Văn Đức cao hứng mở tiệc mừng công tại phủ nguyên soái, Dương Quá cũng được mời làm thượng khách. Mọi người ai cũng không tiếc lời tán thưởng việc chàng lanh lẹ, bất chấp hiểm nguy, lao người tương cứu Quách Tĩnh. Huynh đệ họ Võ ngồi ở bàn bên, thấy Dương Quá vừa đến thành đã lập kỳ công, thì không khỏi sinh lòng đố kỵ, chỉ sợ sau lần này, Quách Tĩnh cảm ân cứu mạng, sẽ lại đem con gái gả cho chàng. Hai huynh đệ chẳng nói chẳng rằng, chỉ buồn bã nốc rượu.
Tan tiệc, họ trở về phủ của Quách Tĩnh. Hoàng Dung mời Dương Quá vào nội đường tương kiến, nói lời tán thưởng. Dương Quá khiêm tốn từ tạ. Quách Tĩnh nói:
– Quá nhi, hồi chiều ngươi dùng lực quá mạnh, ngực có bị đau tức hay không?
Quách Tĩnh lo cho Dương Quá đêm qua bị tẩu hỏa, hôm nay trên mặt thành ráng sức, dễ bị thương nội tạng.
Dương Quá sợ Hoàng Dung truy vấn nguyên do, vội nói:
– Không, không sao cả.
Rồi chàng lái ngay sang chuyện khác:
– Quách bá bá, công phu bay lên mặt thành của bá bá đúng là độc bộ võ lâm.
Quách Tĩnh mỉm cười, nói:
– Công phu ấy ta biết đã lâu, nhiều năm rồi không ôn luyện, khó tránh khỏi vụng về, nên mới bị như thế.
Kỳ thực, nếu đêm qua Quách Tĩnh không dùng chân lực trợ sức cho Dương Quá, đến nỗi hao tổn nguyên khí, thì trong lúc thi triển công phu “Thượng thiên thê”, dẫu Kim Luân pháp vương có bắn lén, cũng chẳng làm gì được, nhưng Quách Tĩnh dĩ nhiên không đả động đến chi tiết ấy, chỉ nói:
Đọc Truyện
– Năm xưa Đan Dương Tử Mã đạo trưởng ở Mông Cổ truyền thụ cho ta môn công phu đó, không ngờ hôm nay lại vận dụng ở đây. Nếu ngươi thích, vài hôm nữa ta sẽ truyền thụ cho ngươi.
Hoàng Dung thấy Dương Quá thần tình hoảng hốt, trong lúc trò chuyện vẫn mải nghĩ chuyện khác, hôm nay Dương Quá ra sức cứu Quách Tĩnh là việc vạn người cùng chứng kiến, tất nhiên càng không có gì khả nghi, song Hoàng Dung vẫn không yên tâm, nói:
– Tĩnh ca ca, hôm nay muội hơi khó ở, ca ca ở lại đây với muội.
Quách Tĩnh gật đầu, nói với Dương Quá:
– Quá nhi, hôm nay mệt rồi, ngươi sớm về phòng mà nghỉ ngơi.
Dương Quá từ biệt, một mình đi về phòng, nghe tiếng trống điểm canh điểm canh hai. Chàng ngồi bên bàn, nhìn ngọn nến cháy chập chờn, lòng đầy tạp niệm. Bỗng nghe có tiếng gõ cửa, rồi tiếng nói nhỏ nhẹ của thiếu nữ:
– Chưa ngủ ư?
Chính là giọng nói của Tiểu Long Nữ.
Dương Quá cả mừng, chạy ra mở cửa, thấy Tiểu Long Nữ mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, đứng đó.
Chàng hỏi:
– Cô cô có việc gì thế?
Tiểu Long Nữ mỉm cười, nói:
– Thϊếp đến ngắm chàng một chút.
Dương Quá cầm tay nàng, dịu dàng nói:
– Quá nhi cũng đang nhớ đến cô cô.
Hai người sánh vai thong thả đi về phía hoa viên, trong đó cây và hoa xen nhau, mùi hương thơm ngát. Tiểu Long Nữ nhìn vầng trăng khuyết trên trời, nói:
– Chàng không thể tự tay gϊếŧ y được ư? Thời gian không còn nhiều nữa.
Dương Quá vội ghé tai nàng nói nhỏ:
– Ở đây lắm tai mắt, đừng nhắc việc ấy.
Tiểu Long Nữ trân trân nhìn chàng, nói:
– Đợi đến ngày trăng tròn, thì sẽ hết hạn mười tám ngày đó.
Dương Quá kinh ngạc, gập ngón tay đếm, tính ra từ lúc từ biệt Cầu Thiên Xích, đã qua chín ngày, nếu trong một vài ngày tới không gϊếŧ được vợ chồng Quách Tĩnh, chất độc phát tác thì khó lòng trở về Tuyệt Tình cốc. Chàng khe khẽ thở dài, cùng Tiểu Long Nữ ngồi xuống một tảng đá. Hai người nhìn nhau im lặng, nhu tình mỗi lúc thêm nồng nàn, quên cả chuyện cừu hận, chiến trận.
Hồi lâu sau, bỗng nghe từ phía ngoài hòn non bộ vọng lại tiếng chân, có hai người tới bụi hoa gần đấy. Một giọng thiếu nữ nói:
– Huynh còn ép muội, thì muội dùng kiếm cứa cổ chết quách cho khỏi khổ thế này.
Giọng chàng trai hờn dỗi:
– Hừ, muội tam tâm lưỡng ý, huynh không biết đấy ư? Tên tiểu tử họ Dương vừa đến thành Tương Dương, đã ra mặt trước hết thảy mọi người. Những lời muội nói dạo trước, bây giờ quên hết rồi chứ gì?
Nghe giọng, chính là Quách Phù và Võ Tu Văn. Tiểu Long Nữ nhìn Dương Quá, nháy mắt trêu chàng, ngụ ý chàng đi tới đâu cũng để vương tơ lòng, làm cho không ít cô nương phải sầu não vì chàng. Dương Quá mỉm cười, kéo Tiểu Long Nữ lại sát mình, xua xua tay, ngụ ý nàng đừng lên tiếng, hãy nghe hai người kia nói.
Quách Phù nghe Võ Tu Văn nói thế, liền cao giọng gắt:
– Đã thế, mọi lời hai ta từng nói với nhau, coi như không cả đi. Muội sẽ một mình bỏ đi thật xa, vĩnh viễn không gặp Dương Quá, hai ta cũng vĩnh viễn không gặp nhau nữa.
Nghe dường như có tiếng Võ Tu Văn kéo áo Quách Phù và bị nàng đẩy ra, giọng nàng càng giận dỗi hơn:
– Huynh co co kéo kéo gì vậy? Người ta lộ mặt hay không thì can dự gì tới muội? Cha mẹ của muội dẫu đem muội gả cho hắn, muội thà chết cũng không chịu. Gia gia nếu ép muội, muội sẽ trốn đi một nơi thật xa. Tên tiểu tử Dương Quá từ nhỏ đã lên mặt ta đây, song muội không coi hắn ra gì. Gia gia thì cứ làm như hắn quý lắm, hừ, muội thấy hắn không phải là người tử tế.
Võ Tu Văn vội hùa theo:
– Đúng, đúng vậy. Vừa rồi coi như huynh có mắt như mù, Phù muội đừng giận nữa. Từ rày huynh còn như thế, sẽ bị chết mất xác, kiếp sau hóa thành con rùa đen ngu xuẩn.
Giọng nói đã rất vui vẻ. Quách Phù cười khúc khích. Dương Quá và Tiểu Long Nữ cũng nhìn nhau mỉm cười. Một người ngụ ý: “Cô cô thấy đó, Quá nhi bị người ta ghét đến thế mà”. Người kia thì ngụ ý: “Thì ra thϊếp đoán lầm, thϊếp thích chàng, còn người khác không phải vậy”. Nghe giọng nói của Quách Phù, tuy có vẻ giận dỗi trách cứ, làm cho Võ Tu Văn cuống quýt lo sợ, nhưng thực ra trong lòng nàng đầy sự âu yếm.
Võ Tu Văn nói:
– Sư mẫu yêu chiều muội hơn cả, muội cứ ngày đêm cầu xin sư mẫu đi. Chỉ cần sư mẫu không đáp ứng gả muội cho gã họ Dương, thì sư phụ sẽ phải chịu.
Quách Phù nói:
– Hừ, huynh thì biết gì? Gia gia tuy vẫn nghe lời mẫu thân muội, nhưng khi gặp đại sự, mẫu thân muội không dám trái ý gia gia đâu.
Võ Tu Văn thở dài, nói:
– Muội đối với huynh cũng như thế thì hay biết mấy?
Chỉ nghe “bốp” một tiếng, Võ Tu Văn kêu “Ối!”, vẻ đau đớn, nói:
– Tại sao muội lại đánh huynh?
Quách Phù nói:
– Ai bảo huynh ăn nói tùy tiện? Muội không lấy Dương Quá, nhưng cũng chẳng lấy con khỉ nhỏ là huynh đâu.
Võ Tu Văn nói:
– Được, tối nay rốt cuộc muội đã thổ lộ tâm sự, muội không chịu làm vợ ta, chỉ muốn làm chị dâu ta thôi. Ta nói cho muội biết, ta nói cho muội biết…
Chàng ta tức quá, không nói tiếp được nữa.
Quách Phù đột nhiên đổi sang giọng âu yếm:
– Tiểu Võ ca ca, ca ca đối tốt với muội, đã nói cả ngàn vẠlần, muội đã biết chân tình của ca ca từ lâu. Đại ca của ca ca tuy không nói thế lần nào, song muội cũng biết Đại Võ ca ca si tình với muội. Dù muội lấy ai, thì một trong hai huynh đệ ca ca cũng đau lòng. Ca ca yêu thương muội, lại không biết lòng muội khó xử thế nào hay sao?
Võ Đôn Nhu, Võ Tu Văn từ nhỏ không có cha mẹ săn sóc, huynh đệ đối xử với nhau hết mực thuận hòa, nhưng vài năm trở lại đây, cả hai cùng si mê Quách Phù, tự nhiên sinh ra không ưa nhau. Võ Tu Văn cuống lên, ứa cả nước mắt ra. Quách Phù rút khăn tay đưa cho chàng ta, thở dài nói:
– Tiểu Võ ca ca, chúng mình sống bên nhau từ nhỏ, muội kính trọng đại ca của ca ca, song muội trò chuyện với ca ca thấy hợp hơn là với đại ca của ca ca. Hôm nay ca ca ép muội phải nói rõ ràng, nhưng nếu ở địa vị muội, ca ca sẽ nói sao đây?
Võ Tu Văn nói:
– Ta không biết. Ta chỉ nói với muội, rằng nếu muội lấy người khác, thì ta không sống nổi nữa.
Quách Phù nói:
– Thôi, hôm nay đừng nhắc chuyện này nữa. Hôm nay gia gia chút nữa mất mạng với kẻ địch, chúng mình ở đây cãi nhau thế này, gia gia mà nghe thấy, thì phiền phức lắm đó. Tiểu Võ ca ca, muội nói với ca ca câu này, nếu ca ca muốn được cha mẹ muội ưa thích, hãy lập nhiều chiến công có hơn không? Ca ca cứ suốt ngày bám theo muội, làm gì mà cha mẹ muội chẳng coi thường?
Võ Tu Văn nhảy cẫng lên, nói to:
– Đúng! Ta phải đi gϊếŧ Hốt Tất Liệt, giải vây cho thành Tương Dương, khi đó muội có chịu lấy ta hay không nào?
Quách Phù cười, nói:
– Ca ca lập đại công, dù muội không muốn lấy ca ca, chỉ e cũng không xong. Nhưng bên cạnh Hốt Tất Liệt có bao nhiêu là vệ sĩ, chỉ riêng Kim Luân pháp vương, ngay cả gia gia còn chưa chắc đánh thắng hắn. Ca ca đừng có hồ tư loạn tưởng nữa, mau đi ngủ cho rồi.
Võ Tu Văn nhìn khuôn mặt xinh xắn của Quách Phù một hồi, rồi nói:
– Được, vậy muội đi ngủ sớm đi.
Chàng ta đi vài bước, bỗng dừng chân, ngoảnh đầu, hỏi:
– Phù muội, đêm nay muội có nằm mơ hay không?
Quách Phù cười, nói:
– Muội làm sao biết trước kia chứ?
Võ Tu Văn nói:
– Nếu có nằm mơ, muội nghĩ sẽ mơ chuyện gì?
Quách Phù mỉm cười, nói:
– Quá nửa muội sẽ nằm mơ gặp một con khỉ nhỏ.
Võ Tu Văn cả mừng, nhảy chân sáo mà đi.
Tiểu Long Nữ và Dương Quá ngồi phía sau bụi hoa nghe câu chuyện của hai người, không khỏi nhìn nhau mỉm cười, nghĩ hai người ấy, một thì si mê khổ sở, một thì tâm ý bất định, thật không sao sánh được với mối thâm tình của hai người mình, yêu thương nhau dù chết cũng không ân hận, trong lòng vô cùng sung sướиɠ.
Võ Tu Văn đi rồi, Quách Phù ngồi lại một mình trên ghế đá, ngây ngây nhìn vầng trăng xuất thần một hồi lâu, thở dài một tiếng não nuột. Bỗng nhiên từ sau hòn non bộ đối diện có một người bước ra, nói:
– Phù muội, sao lại thở dài?
Chính là Võ Đôn Nhu. Dương Quá và Tiểu Long Nữ hơi ngạc nhiên, nghĩ chàng ta đã đến chỗ kia từ trước hai người, nếu chàng ta đến sau, hai người không thể không biết.
Quách Phù hơi giận, nói:
– Thì ra những gì muội nói với đệ đệ của ca ca, ca ca đều đã nghe hết cả rồi chứ gì?
Võ Đôn Nhu gật đầu, đứng đối diện xa xa với Quách Phù, nhưng ánh mắt chàng ta thì đầy vẻ đắm đuối. Hai người im lặng một hồi, Quách Phù hỏi:
– Ca ca muốn nói gì với muội thì nói đi!
Võ Đôn Nhu đáp:
– Không có gì. Huynh không nói thì muội cũng biết.
Nói đoạn thong thả quay mình bỏ đi.
Quách Phù nhìn theo Võ Đôn Nhu, thấy chàng ta đi khuất xa vào phía sau hòn non bộ, không hề ngoảnh lại một lần, nghĩ: “Bất luận là đại Võ hay tiểu Võ, giá trên thế gian chỉ có một người, có phải là hơn không?”. Nàng thở dài, một mình đi về phòng.
Dương Quá chờ Quách Phù đi xa, cười hỏi:
– Nếu cô cô là nàng ta, cô cô sẽ lấy ai?
Tiểu Long Nữ nghiêng đầu nghĩ một lát, nói:
– Lấy chàng.
Dương Quá cười, nói:
– Không tính Quá nhi. Quách cô nương không thích Quá nhi chút nào. Quá nhi nói giả dụ cô cô là nàng ta, trong hai huynh đệ họ Võ, cô cô sẽ chọn lấy ai?
Tiểu Long Nữ “ừm” một tiếng, thầm so sánh huynh đệ họ Võ, cuối cùng lại nói:
– Thϊếp vẫn chọn chàng.
Dương Quá cười sung sướиɠ, lại cảm kích, vòng tay ôm nàng vào lòng, âu yếm nói:
– Người ta tam tâm nhị ý, cô cô của Quá nhi chỉ yêu một mình Quá nhi thôi.
Hai người tựa vào nhau, sung sướиɠ ngồi đó cho đến khi trời sáng. Phương đông đã rạng, hai người vẫn chưa muốn rời nhau. Bỗng thấy một gia đinh hớt hải chạy tới, bẩm rằng Quách gia mời Dương đại gia vào sảnh đường có yếu sự cần thương lượng.
Dương Quá thấy thần tình của bộc nhân ấy, biết là có việc khẩn cấp, bèn từ biệt Tiểu Long Nữ, theo bộc nhân đi vào nội đường. Bộc nhân nói:
– Tiểu nhân chạy tìm khắp nơi, hóa ra Dương gia thưởng hoa trong hoa viên.
Dương Quá hỏi:
– Quách đại gia đợi ta lâu rồi phải không?
Bộc nhân thấp giọng nói:
– Hai vị Võ thiếu gia tự dưng không biết đi đâu, Quách đại gia và Quách phu nhân đều rất lo lắng, Quách cô nương thì đã khóc mấy lần rồi!