Cầu Thiên Xích cười hô hố, làm lung lay các ngọn nến hồng, mái ngói cùng rung động, rồi sang sảng nói:
– Tân nhân cùng bái thiên địa, còn cựu nhân thì sao đây?
Cầu Thiên Xích tuy chân tay bị đứt gân mạch, nhưng nội công thì còn nguyên, trong hốc đá không có việc gì làm, ngày đêm khổ luyện, tu luyện mười bốn năm bằng hai mươi tám năm của người khác, hai câu vừa rồi nói ra làm cho mọi người váng tai, hoa mắt, mười mấy cây nến hồng trong sảnh bị tắt phụt.
Mọi người kinh ngạc, nhất tề ngoảnh ra. Công Tôn Chỉ nghe tiếng quát, vốn đã kinh dị, nhìn thấy Dương Quá và con gái an nhiên vô sự, đứng hai bên một vị khách mang mặt nạ, thì càng lo sợ, hỏi to:
– Tôn giá là ai?
Cầu Thiên Xích gằn giọng, cười khẩy, nói:
– Ta và ngươi nghi thuộc chí thân, ngươi giả trang không nhận ra ta ư?
Khi nói câu này, bà ta vận khí đan điền, giọng tuy không to, nhưng vang truyền rất xa. Tuyệt Tình cốc bốn bên là núi, một lát sau tiếng vọng dội trở lại, nghe vang vang mãi câu “ngươi giả trang không nhận ra ta”.
Bọn Kim Luân pháp vương, Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh, Doãn Khắc Tây dự lễ, nghe tiếng nói của Cầu Thiên Xích, biết là một nhân vật lợi hại, đều đưa mắt nhìn nhau.
Công Tôn Chỉ thấy người kia mặc áo vải gai, tay cầm cây quạt bằng lá hương bồ, đúng như vợ y từng miêu tả về người anh vợ là Cầu Thiên Nhẫn, thấy nội công của vị khách lại sung mãn, nhưng diện mạo thì kỳ bí, hệt như khi Chu Bá Thông đóng giả Tiêu Tương Tử, bên trong hẳn có chuyện bất thường, phải ngấm ngầm đề phòng, lạnh lùng đáp:
– Ta với tôn giá không hề quen biết, làm gì có chuyện nghi thuộc chí thân, nói nghe tức cười!
Doãn Khắc Tây thông thạo chuyện võ lâm, nhìn cái áo vải gai và cây quạt lá của Cầu Thiên Xích, liền hỏi:
– Các hạ phải chăng là Thiết Chưởng thủy thượng phiêu Cầu lão tiền bối?
Cầu Thiên Xích cười ha ha, phe phẩy cây quạt lá vài cái, nói:
– Ta cứ ngỡ người nhận biết lão hủ trên thế gian chết hết cả rồi, không dè còn một vị này.
Công Tôn Chỉ thản nhiên, nói:
– Tôn giá quả thật là Cầu Thiên Nhẫn, hay là hạng vô sỉ mạo danh người khác?
Cầu Thiên Xích giật mình, nghĩ bụng: “Tên ác tặc khôn ngoan thật, làm sao hắn biết ta không phải là Cầu Thiên Nhẫn?”. Chưa hiểu đối phương phát hiện ra mình sơ hở chỗ nào, bà ta chỉ cười cười không đáp.
Dương Quá không thèm lý đến cảnh vợ chồng nhà họ tranh cãi, chàng lướt tới bên cạnh Tiểu Long Nữ, tay phải cầm viên “Tuyệt Tình đơn”, tay trái hất tấm khăn hồng che mặt nàng, nói:
– Cô cô há miệng ra nào. nguồn TruyệnFULL.vn
Tiểu Long Nữ chợt thấy Dương Quá, tim đập mạnh, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, run run nói:
– Quá nhi… Chàng khỏe rồi.
Nàng đã biết Công Tôn Chỉ lòng dạ tàn độc, sở dĩ nàng đáp ứng thành hôn với hắn, chỉ là để cứu mạng Dương Quá, giờ thấy chàng đột nhiên tới, lại ngỡ rằng Công Tôn Chỉ còn giữ chữ tín, đã đưa thuốc giải độc cho chàng. Dương Quá nhét viên “Tuyệt Tình đơn” vào miệng Tiểu Long Nữ, nói:
– Cô cô mau nuốt đi!
Tiểu Long Nữ không biết là thứ gì, nghe lời chàng nuốt xuống, cảm thấy mát ngay đến tận đan điền. Trong sảnh rối loạn, Công Tôn Chỉ thấy Dương Quá lại tới gây rắc rối, định ngăn chặn, song lại ngại quái khách mang mặt nạ, không biết có đúng là Thiết Chưởng thủy thượng phiêu Cầu Thiên Nhẫn hay chăng, nhất thời chưa dám phát tác.
Dương Quá xé nát cái mũ phượng Tiểu Long Nữ vừa đội, khoác tay nàng đứng sang một bên, nói:
– Cô cô, tên tặc cốc chủ khốn khổ rồi, chúng ta xem cảnh nhiệt náo kìa.
Tiểu Long Nữ tâm trí bối rối, tựa vào người Dương Quá, chưa biết nói gì.
Mã Quang Tá thấy Dương Quá bất ngờ trở lại, thì rất đỗi vui mừng, bước lại hỏi câu này câu nọ, không hiểu rằng Dương Quá và Tiểu Long Nữ lúc này không thích có ai quấy nhiễu họ.
Doãn Khắc Tây từng nghe Cầu Thiên Nhẫn hai chục năm về trước uy danh lừng lẫy nam bắc đại giang, là một nhân vật kiệt xuất, vừa rồi lại nghe tiếng nói vang động sơn cốc, nội công cực kỳ thâm hậu, bèn bước tới, chắp tay vái, cười nói:
– Hôm nay là ngày đại hỉ của Công Tôn cốc chủ, Cầu lão tiền bối cũng tới uống rượu mừng phải không?
Cầu Thiên Xích chỉ Công Tôn Chỉ, nói:
– Các hạ có biết hắn với lão hủ quan hệ thế nào hay không?
Doãn Khắc Tây nói:
– Vãn bối không biết, xin được thỉnh giáo.
Cầu Thiên Xích nói:
– Các hạ cứ hỏi hắn thì biết.
Công Tôn Chỉ nhắc lại câu hỏi:
– Tôn giá quả thật là Cầu Thiên Nhẫn ư? Kỳ quái thật!
Hắn vỗ tay một cái, sai một gã đệ tử áo xanh:
– Sang thư phòng, mang chiếc hộp thư ở trên giá phía đông ra đây.
Lục Ngạc lục thần vô chủ, thuận tay kéo một chiếc ghế để mẹ nàng ngồi. Công Tôn Chỉ thầm lấy làm lạ: “Nó và tên tiểu tử họ Dương rơi xuống đầm cá sấu, tại sao lại không chết kia chứ?”.
Lát sau, gã đệ tử bưng hộp thư ra. Công Tôn Chỉ mở hộp, lấy ra một phong thư, lạnh lùng nói:
– Mấy năm trước ta có nhận được một bức thư của Cầu Thiên Nhẫn. Nếu tôn giá quả thật là Cầu Thiên Nhẫn, thì bức thư này là giả.
Cầu Thiên Xích giật mình, nghĩ: “Từ khi ta và nhị ca bất hòa, ta bỏ đi, không hề có tin tức gì, sao bỗng dưng lại có thư là sao? Không biết trong thư viết gì?”.
Bèn nhìn qua Tiểu Long Nữ:
– Ta gửi thư cho ngươi hồi nào? Đừng có nói nhăng nói cuội.
Công Tôn Chỉ nghe giọng nói bây giờ chợt nhớ ra một người thì cả kinh, lưng toát mồ hôi lạnh, nhưng lại nghĩ: “Không thể nào, mụ ta đã chết trong hốc đá, lúc này chỉ còn là một nắm xương tàn mà thôi. Người này là ai kia chứ?”. Bèn giở thư ra đọc to:
– “Thân gửi Chỉ đệ Xích muội, từ khi đại ca bỏ mạng bởi tay Quách Tĩnh, Hoàng Dung trên đỉnh Thiết Chưởng…”.
Cầu Thiên Xích nghe câu đó, bất giác đau đớn, quát:
– Cái gì? Ai bảo đại ca ta bỏ mạng?
Bình sinh bà ta có thâm tình sâu xa với Cầu Thiên Trượng, nay bỗng nghe tin đại ca chết, thì toàn thân run rẩy, giọng nói cũng thay đổi. Bà ta vốn vận khí từ đan điền, giọng nói khó phân nam nữ, bây giờ đau đớn, nói giọng bình thường, lộ rõ mình là phụ nữ.
Công Tôn Chỉ nghe, hóa ra người trước mặt là nữ, lại nghe ba tiếng “đại ca ta”, thì trong lòng cả sợ, chỉ đoán nhất định không phải đấy là Cầu Thiên Nhẫn, nên đọc tiếp:
– “Ngu huynh rất hổ thẹn vì mấy chục năm nay khiếm khuyết đạo bằng hữu, ngay cả chuyện thủ túc bất hòa, đều do lỗi của ngu huynh mà ra. Ngu huynh nửa đêm suy ngẫm, thấy mình hành ác đã nhiều, đắc tội đâu phải chỉ với đại ca hiền muội? Từ cuộc luận kiếm lần thứ hai ở Hoa Sơn, ngu huynh được Nhất Đăng đại sư điểm hóa, nay đã vứt bỏ đao gϊếŧ người, quy y cửa Phật. Ngu huynh tu trì chưa lâu, tục duyên khó dứt, bên ngọn đèn khuya, vẫn thường nhớ những ngày huynh muội vui vầy bên nhau. Nay chỉ biết chúc đệ muội đa phúc mà thôi…”.
Công Tôn Chỉ đọc một mạch, Cầu Thiên Xích chỉ khóc thầm, đến khi hắn đọc xong, thì bà ta không kìm được, khóc to lên, nói:
– Đại ca, nhị ca ơi hỡi, có biết muội khổ sở chừng nào hay chăng?
Rồi bà giật phăng cái mặt nạ ra, quát:
– Công Tôn Chỉ, ngươi còn nhận ra ta chứ?
Tiếng quát lớn lần này làm cho bảy, tám cây nến lớn trong đại sảnh tắt phụt, những ngọn còn lại cũng lay lắt.
Trong ánh nến mờ, mọi người thấy hiện ra một khuôn mặt cực kỳ già nua đau khổ của một lão bà, thì ai nấy kinh hãi, không dám mở miệng. Sảnh đường im phăng phắc, tất cả đều hồi hộp.
Đột nhiên một lão bộc từ góc sảnh chạy tới, gọi:
– Chủ mẫu, chủ mẫu chưa chết ư?
Cầu Thiên Xích gật đầu, nói:
– Trương nhị thúc, hóa ra nhị thúc còn nhớ ta.
Người lão bộc rất mực trung thành, thấy bà chủ bình an, mừng quá cứ rập đầu lia lịa, nói:
– Chủ mẫu, đây mới đúng là đại hỉ!
Trong đám tân khách, trừ bọn Kim Luân pháp vương, còn toàn là láng giềng ở Tuyệt Tình cốc, phàm những ai ngoài ba, bốn mươi tuổi đều nhận ra Cầu Thiên Xích, họ lập tức ùa tới hỏi thăm.
Công Tôn Chỉ quát to:
– Tất cả lùi ra cho ta!
Mọi người kinh ngạc nhìn hắn, thấy hắn chỉ mặt Cầu Thiên Xích, nói:
– Tiện nhân, ngươi còn dám vác mặt trở về gặp ta hay sao?
Lục Ngạc chỉ mong phụ thân nhận tội, đối xử tử tế với mẹ, không ngờ lại nghe Công Tôn Chỉ dùng lời lẽ như thế, bèn chạy lại quỳ trước mặt hắn, nói:
– Gia gia, mẹ hài nhi chưa chết, chưa chết mà. Gia gia mau nhận tội, xin mẹ lượng thứ là xong!
Công Tôn Chỉ cười khẩy, nói:
– Xin mụ ta lượng thứ ư? Ta đâu có làm điều gì sai trái?
Lục Ngạc nói:
– Cha đẩy mẹ xuống hốc đá, làm cho mẹ sống dở chết dở mười mấy năm trời. Cha, tại sao cha nỡ tàn nhẫn như thế với mẹ?
Công Tôn Chỉ lạnh lùng nói:
– Tại mụ ta hạ độc thủ trước, ngươi không biết hay sao? Mụ đã đẩy ta vào bụi hoa Tình, khiến ta bị gai đâm toàn thân, ngươi biết hay không? Mụ ngâm giải dược vào thạch tín, ta không uống cũng chết, mà uống vào cũng chết, ngươi biết hay không? Mụ còn buộc ta phải… hạ sát tâm ái nhân của ta, ngươi có biết hay không?
Lục Ngạc khóc, nói:
– Hài nhi biết cả rồi, đó là Nhu Nhi chứ gì.
Công Tôn Chỉ mười mấy năm nay không nghe ai nhắc đến cái tên ấy, lúc này bất giác tái mặt, ngẩng lên trời lẩm bẩm “Không sai, là Nhu Nhi, Nhu Nhi!”. Rồi hắn chỉ Cầu Thiên Xích, nghiến răng, nói:
– Là con tiện nhân tàn ác này đã buộc ta sát hại Nhu Nhi!
Mặt hắn càng lúc càng tức giận, miệng lẩm bẩm “Nhu Nhi, Nhu Nhi…”.
Dương Quá nghĩ cả hai vợ chồng oan nghiệt nhà này đều không phải là người tốt, chàng trúng độc đã sâu, chỉ còn sống được vài ngày trên thế gian, trong mấy ngày ấy chàng muốn tìm một chỗ yên tĩnh để ở bên Tiểu Long Nữ, không còn bụng dạ nào xem vợ chồng Công Tôn Chỉ ai phải ai trái, chàng bèn kéo nhẹ vạt áo của Tiểu Long Nữ, nói nhỏ:
– Chúng mình đi thôi.
Tiểu Long Nữ nói:
– Người phụ nữ kia đúng là vợ hắn ư? Bà ta đúng là bị hắn nhốt mười mấy năm ư?
Nàng quả thật không thể tin trên đời lại có kẻ tàn ác như vậy. Dương Quá nói:
– Hai vợ chồng hắn trả thù nhau đó.
Tiểu Long Nữ nghiêng đầu ngẫm nghĩ giây lát, nói nhỏ:
– Chuyện này thϊếp không hiểu, chẳng lẽ bà ta cũng bị ép phải thành thân với hắn như thϊếp hay sao?
Theo cách hiểu của nàng, hai người nếu không bị ép thành hôn, ắt phải yêu thương nhau, chứ không thể sát hại nhau như vậy. Dương Quá lắc đầu, nói:
– Trên thế gian người tốt ít, kẻ ác nhiều, lòng dạ bọn người này thế nào, người ngoài khó đoán biết…
Bỗng nghe Công Tôn Chỉ quát to:
– Xéo đi!
Chân phải của hắn đá một cái, thân hình Lục Ngạc bay ra phía ngoài, bay đúng vào ngực Cầu Thiên Xích. Cầu Thiên Xích chân tay vô lực, chỉ nghiêng người né tránh, nhưng thân hình Lục Ngạc bay rất nhanh, “phịch” một cái, va vào vai người mẹ. Cầu Thiên Xích ngã ngửa cùng với chiếc ghế ra phía sau, cái đầu trọc đập vào cột đá, tóe cả máu, vội lồm cồm bò dậy.
Lục Ngạc bị cha đá một cú, ngã sấp xuống, ngất đi.