Công Tôn Lục Ngạc nói:
– Đúng vậy, phòng linh chi do muội trông coi, cái nấm linh chi này trồng trong cái liễn bạch ngọc. Lão Ngoan đồng đại náo thư, kiếm, đan, chi bốn phòng, hủy sách lấy kiếm, đẩy lò hái nấm, đều là do lão ta gây ra.
Dương Quá hiểu ra, nói:
– Phải rồi, phải rồi.
Công Tôn Lục Ngạc vội hỏi:
– Gì kia?
Dương Quá nói:
– Cái bọc này là do Chu lão tiền bối để vào túi của huynh.
Lúc này chàng đã biết Chu Bá Thông có ý ngầm giúp chàng, bèn đổi cách gọi từ “Lão Ngoan đồng” thành “Chu lão tiền bối”. Công Tôn Lục Ngạc đã hiểu quá nửa, nói:
– Thì ra Lão Ngoan đồng tặng đại ca.
Dương Quá nói:
– Không phải thế. Vị tiền bối võ lâm ấy du hí nhân gian, hành sự quỷ thần khó biết, lấy cái mặt nạ và cây kéo lớn của huynh, huynh cố nhiên không biết, sau lại nhét cái bọc này vào túi áo của huynh, huynh cũng không phát giác được. Ôi, bản lĩnh của Chu lão tiền bối, một nửa huynh cũng không theo kịp.
Công Tôn Lục Ngạc gật đầu, nói:
– Đúng rồi, gia gia bảo lão lấy trộm mấy vật hệ trọng trong sơn cốc, không thể không bắt lão lại, nhưng khi lão… cởϊ qυầи áo ra trước mặt mọi người, thì không thấy có giấu vật gì hết.
Dương Quá cười, nói:
– Lão cởϊ qυầи áo chỉ cốt đánh lừa cốc chủ, bởi vì lão đã nhét cái bọc này vào túi áo huynh rồi.
Công Tôn Lục Ngạc mở nút cái lọ nhỏ bằng ngọc phỉ thúy, nghiêng nhẹ cái lọ, đổ viên thuốc bên trong ra lòng bàn tay, đó là một viên thuốc màu đen, hình vuông, mùi tanh xộc lên mũi. Phàm là thuốc viên, thường làm hình tròn, hoặc hình bầu dục, cho dễ nuốt, đằng này lại là vuông, Dương Quá chưa từng thấy bao giờ. Công Tôn Lục Ngạc xem kỹ viên thuốc, rồi lắc lắc cái lọ, không còn viên nào nữa, nói:
– Chỉ có một viên, đại ca nhai luôn đi, khéo kẻo đánh rơi xuống đầm thì nguy.
Dương Quá đang định bỏ viên thuốc vào miệng, nghe nàng bảo chỉ có một viên, bất giác sững lại, hỏi:
– Chỉ có một viên thôi ư? Chỗ gia gia cô nương còn nữa hay không?
Công Tôn Lục Ngạc nói:
– Chỉ có một viên, nó mới quý. Nếu không, hà tất gia gia phải tức giận đến thế?
Dương Quá cả kinh, run run nói:
– Nói thế, cô cô của huynh khắp người cũng bị trúng thương hoa Tình, thì gia gia của cô nương cứu bằng cách nào?
Công Tôn Lục Ngạc thở dài, nói:
– Muội từng nghe đại sư huynh bảo rằng “Tuyệt Tình đơn” vốn có nhiều, về sau không biết tại sao lại chỉ còn một viên. Loại thuốc này bào chế cực khó, không thể tìm đủ các vị quý hiếm, cho nên đại sư huynh từng dặn mọi người phải hết sức đề phòng hoa Tình, chớ để gai đâm. Bị nhẹ thì vài ngày sau tự khỏi, không đáng ngại, nhưng trúng độc nặng, thì sẽ rất nguy, bởi vì “Tuyệt Tình đơn” chỉ có một viên, chỉ cứu được một người.
Dương Quá kêu lên:
– Chao ôi, sao gia gia của cô nương không tới cứu cô nương?
Công Tôn Lục Ngạc biết tâm ý của chàng, thấy chàng cho viên thuốc vào trong lọ, thì thở dài, nói:
– Dương đại ca, đại ca si tình đối với Long cô nương thế này, gia gia muội thật không biết xấu hổ! Đại ca chỉ mong muội mang viên thuốc này lên cứu Long cô nương.
Dương Quá bị nàng đoán trúng tâm sự, thì mỉm cười nói: xem tại TruyệnFULL.vn
– Huynh vừa mong sao một người tốt bụng như cô nương thoát khỏi hiểm cảnh này, vừa mong cứu mạng cô cô của huynh. Coi như huynh có giải được độc hoa Tình, thì cũng chẳng thể sống chết dưới đầm cá sấu này. Vậy thì cứu chữa cho cô cô cần hơn.
Chàng nghĩ: “Cô cô mỹ lệ tuyệt luân, Công Tôn cốc chủ muốn lấy nàng làm vợ, cũng là lẽ thường tình. Cô cô không chịu lấy hắn, hắn bèn lừa nàng tới kiếm phòng, định gϊếŧ nàng, mưu đồ thật hiểm ác, hắn thừa biết chỉ có mỗi một viên “Tuyệt Tình đơn”, đã bị người ta lấy trộm mất, cô cô bị trúng độc không thể cứu được nữa, sống thêm ba mươi sáu ngày là cùng, thế mà hắn vẫn cứ ép nàng phải thành thân với hắn, so với lũ cá sấu kia, e rằng hắn còn hung ác hơn”.
Công Tôn Lục Ngạc biết dù có khuyên thế nào, chàng cũng chẳng chịu nhai viên “Tuyệt Tình đơn”, nàng hối hận đi nói với chàng chỉ có một viên, bèn nói:
– Cái nấm linh chi này tuy không thể giải độc, nhưng có tác dụng cường kiện thân thể, đại ca mau nhai đi.
Dương Quá nói:
– Được!
Bèn bẻ nửa cái nấm làm hai, mình ăn một nửa, nửa kia đưa vào miệng Công Tôn Lục Ngạc, nói:
– Cũng chưa biết lúc nào gia gia của cô nương mới xuống cứu cô nương, hãy ăn một chút cho đỡ lạnh.
Công Tôn Lục Ngạc thấy vẻ ân cần của chàng, không nỡ từ chối, cũng há miệng nhai luôn. Cái nấm linh chi này trồng đã mấy trăm năm, hai người vừa nuốt vào bụng, lát sau đã cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, tinh thần phấn chấn, tâm trí cũng trở nên minh mẫn hơn. Công Tôn Lục Ngạc bỗng nói:
– Lão Ngoan đồng lấy trộm “Tuyệt Tình đơn”, gia gia đương nhiên biết trước, thế mà lại bảo sẽ chữa trị cho đại ca, rõ ràng là để đánh lừa Long cô nương, ngay cả việc buộc muội đưa “Tuyệt Tình đơn” ra, cũng là hoàn toàn giả dối.
Dương Quá sớm đã nghĩ như vậy, nhưng không tiện nói để nàng đỡ đau khổ, bây giờ nghe nàng tự nói ra rồi, chàng mới nói:
– Sau khi gia gia cô nương thả cô rồi, cô nương hãy đề phòng cẩn thận, tốt nhất là nên rời khỏi sơn cốc.
Công Tôn Lục Ngạc thở dài, nói:
– Ôi, đại ca chưa biết con người gia gia muội đấy, gia gia đã đẩy muội xuống đầm cá sấu, đời nào còn để cho muội sống sót? Đại ca không muốn cho muội cùng chết với đại ca ư?
Dương Quá đang định nói vài lời an ủi, bỗng lại có một con cá sấu thong thả bò lên bờ đầm, chân trước sắp quơ tới miếng da cừu chìa ra từ trong cái bọc nhỏ. Dương Quá chợt nghĩ: “Mình chưa kịp xem miếng da cừu có gì lạ hay không”. Chàng vung cây chủy thủ lên, nhắm chỗ chính giữa hai con mắt con cá sấu mà đâm một nhát, con dao nhỏ này cực sắc, lưỡi dao ngập sâu, con cá sấu giãy đành đạch vài cái rồi chết luôn. Dương Quá vui mừng nói:
– Chúng mình có con dao nhỏ này, lũ cá sấu gặp vận xui rồi.
Tay trái cầm miếng da cừu, tay phải chàng hướng lưỡi chủy thủ vào ánh sáng mờ phát ra từ viên dạ minh châu, để xem kỹ miếng da cừu. Miếng da cừu một mặt thô nháp, không có gì lạ, lật mặt sau, thấy có hình vẽ nhiều phòng ốc thì phải.
Dương Quá xem một hồi, thấy không có gì lạ, nói:
– Miếng da cừu này không có gì liên can.
Công Tôn Lục Ngạc vẫn ghé nhìn bên vai chàng, bỗng nói:
– Đấy là bản đồ Thủy Tiên sơn trang trong Tuyệt Tình cốc. Đại ca xem này, đây là con mương mà đại ca đi vào sơn cốc, đây là đại sảnh, đây là kiếm phòng, đan phòng, linh chi phòng…
Nàng vừa nói vừa chỉ vào bản đồ. Dương Quá chợt reo lên một tiếng, nói:
– Cô nương nhìn này, nhìn này.
Chàng chỉ gợn sóng bên dưới đan phòng. Công Tôn Lục Ngạc nói:
– Đó là đầm cá sấu. Ồ, chỗ này có thông đạo.
Hai người thấy bên cạnh đầm cá sấu có vẽ một thông đạo, thì tinh thần phấn chấn hẳn lên. Dương Quá đem bản đồ đối chiếu với địa thế của đầm cá sấu, nói:
– Nếu bản đồ vẽ thật, thì từ thông đạo này ắt phải có lối ra. Nhưng…
Công Tôn Lục Ngạc tiếp lời:
– Rất lạ là thông đạo lại đi chếch xuống dưới, đầm cá sấu đã sâu thế này, còn đi chếch xuống bên dưới nữa, thì sẽ tới đâu?
Trên miếng da cừu, thông đạo đi tới mép thì hết, không hiểu đấy là chỗ nào.
Dương Quá nói:
– Chuyện cái đầm cá sấu này, gia gia hoặc đại sư huynh của cô nương có kể cho cô nương biết hay không?
Công Tôn Lục Ngạc lắc đầu, nói:
– Đến hôm nay muội mới biết bên dưới đan phòng là đầm cá sấu đáng sợ thế này, chỉ e ngay cả đại sư huynh cũng không được biết. Nhưng… nhưng… nuôi ngần này cá sấu, tất định kỳ phải cho chúng ăn chứ, không biết gia gia vì sao…
Nàng nghĩ đến sự tàn ác của phụ thân, bất giác run rẩy cả người.
Dương Quá xem xét tình thế xung quanh, thấy phía sau bờ đá có một hõm tối đen, đoán là lối vào thông đạo, nhưng khoảng cách hơi xa, không thể nhìn rõ, nghĩ bụng: “Cứ cho chỗ ấy đúng là thông đạo, song không biết bên trong còn nuôi quái vật hung dữ gì nữa, có thể còn nguy hiểm hơn. Song cũng không thể ngồi đây khoanh tay chờ chết. Chi bằng mạo hiểm cầu sinh. Chỉ cần cứu Công Tôn cô nương khỏi nơi nguy hiểm, đưa “Tuyệt Tình đơn” vào miệng cô cô, coi như xong”. Thế là chàng đưa chủy thủ cho Công Tôn Lục Ngạc, dặn:
– Huynh đi xem thử, cô nương đề phòng lũ cá sấu.
Chàng nhún chân một cái, nhảy ngay ra giữa đầm.
Công Tôn Lục Ngạc hoảng sợ kêu to. Dương Quá chân phải đạp lên bụng con cá sấu chết, mượn chỗ nhảy tiếp, chân trái đạp lên lưng một con cá sấu khác. Con cá sấu ấy chìm hẳn xuống nước, Dương Quá đã vọt sang bờ bên kia. Chàng đứng trên mép đầm, đưa tay sờ, reo lên:
– Quả nhiên có một cái hang lớn!
Công Tôn Lục Ngạc khinh công thua xa chàng, không dám nhảy qua. Dương Quá nghĩ, nếu trở sang cõng nàng, hai người quá nặng, không thể bay được, cũng không thể mượn cá sấu làm chỗ đặt chân, đến bước này phải mạo hiểm tới cùng, bèn gọi:
– Công Tôn cô nương, cô nương hãy cởi trường bào, nhúng nước rồi ném sang đây.
Công Tôn Lục Ngạc không rõ dụng ý, nhưng làm theo lời chàng, cởi trường bào, nhúng nước thật nhanh, buộc lại hai nút thành khoanh tròn, rồi gọi:
– Đón lấy này!
Rồi ném mạnh sang. Dương Quá đón lấy, cởi nút buộc, tìm trên vách đá một chỗ đứng vững chắc, tay trái bám chặt vào một mỏm đá chìa ra, tay phải khua khua chiếc trường bào ướt, nói:
– Cô nương hãy nghe thanh âm cho kỹ này.
Chàng vung trường bào, đập “bộp” vào cửa hang. Làm như thế ba lần, hỏi:
– Cô nương nhận biết cửa hang ở chỗ nào chưa?
Công Tôn Lục Ngạc nghe thanh âm, nhận vị trí, xác định phương vị gần xa, nói:
– Biết rồi.
Dương quá nói:
– Cô nương hãy nhảy sang, túm lấy trường bào, huynh sẽ kéo cô nương vào hang.
Công Tôn Lục Ngạc căng mắt ra nhìn, nhưng vẫn chỉ thấy phía ấy tối om om, thì rất sợ, nói:
– Muội không… muội…
Dương Quá nói:
– Đừng sợ, nếu cô nương không túm trúng trường bào, có ngã xuống đầm, huynh sẽ nhảy xuống kéo cô nương lên, lúc trước còn không sợ lũ cá sấu, nữa là bây giờ có chủy thủ lợi hại rồi.
Nói đoạn lại quơ quơ trường bào.
Công Tôn Lục Ngạc nghiến răng, nhún chân bay người sang, nghe tiếng trường bào quơ quơ mà chộp lấy, tay phải chộp được gấu áo, tay trái thì không.
Dương Quá chỉ cảm thấy tay bị kéo xuống rất nặng, tức thời vặn cổ tay, lẳng trường bào để hất Công Tôn Lục Ngạc bay về phía cửa hang, sợ nàng đứng không vững, sau khi hất trường bào, chàng liền nhảy tới chỗ đó đưa tay đỡ nhẹ vào eo lưng nàng, đỡ nàng ngồi xuống bên cửa hang.
Công Tôn Lục Ngạc cả mừng, nói:
– Được rồi, đại ca tính giỏi thật đấy!
Dương Quá nói:
– Trong hang không biết còn có mãnh thú, độc vật quỷ quái gì không, chúng ta đành phó mặc cho số mệnh thôi.
Nói rồi chàng cúi khom người đi vào hang. Công Tôn Lục Ngạc đưa chủy thủ cho chàng, Dương Quá thì đưa trường bào cho nàng mặc vào.
Lối đi trong hang rất hẹp, hai người phải bò, vì hang ở bên đầm cá sấu, nên không khí ẩm thấp, tanh hôi. Dương Quá vừa bò vừa cười, nói:
– Sớm nay hai chúng ta còn cùng nhau ngắm hoa Tình dưới ánh ban mai trên non, nghe chim hót líu lo, ai ngờ giờ đây lại chui rúc chỗ hôi hám này, ta làm cho cô nương khổ sở quá chừng.
Công Tôn Lục Ngạc nói:
– Không phải lỗi của đại ca.
Hai người bò một hồi, lối đi rộng dần, đã có thể đứng thẳng mà đi. Đi một hồi lâu, vẫn chưa thấy tận cùng, mặt đất càng lúc càng bớt dốc nghiêng. Dương Quá nói đùa:
– Ồ, xem ra chúng ta khổ tận cam lai, sắp đến chốn đào nguyên.
Công Tôn Lục Ngạc thở dài, nói:
– Dương đại ca, đại ca lo buồn, hà tất phải cố làm cho muội vui…
Lời chưa dứt, bỗng nghe từ phía bên trái vọng lại từng tràng cười “hô hô, hô hô, hô hô!”. Rõ ràng là tiếng cười, mà sao nghe giống như tiếng khóc, thê lương bi thiết dị thường. Dương Quá và Công Tôn Lục Ngạc bình sinh chưa từng nghe cái thứ tiếng cười không ra cười, khóc không ra khóc ấy, huống hồ giữa cái hang tối om om, âm thanh dị thường đột nhiên vang lên, làm cho người hoảng sợ còn hơn cả gặp độc xà quái vật. Dương Quá vốn rất bạo gan, cũng giật nảy mình, đầu cụng vào vách hang đau điếng. Công Tôn Lục Ngạc sợ toát mồ hôi hột, sởn cả gai ốc, vội ôm lấy Dương Quá.
Hai người không biết phải làm sao, tiến lên không dám, lùi lại thì tiếc. Công Tôn Lục Ngạc hỏi nhỏ:
– Là ma ư?
Ba tiếng ấy rất khẽ, không ngờ từ phía bên trái lại vang lên từng tràng nửa cười nửa khóc, rồi có tiếng nói:
– Không sai, ta là ma, ta là ma đây, hô hô, hi hi!
Dương Quá nghĩ: “Y đã tự xưng là ma, tức y không phải là ma”, bèn nói to:
– Tại hạ là Dương Quá, cùng với Công Tôn cô nương hai người gặp nạn, chỉ mong thoát chết, hoàn toàn không có tà ý gì với người ngoài…