Khi thân mình chạm mặt nước, Dương Quá cả mừng, biết tính mạng tạm thời vẫn còn, nếu không hai người rơi từ trên cao mấy chục trượng như thế, khó lòng thoát chết. Xung lực đã lớn, chìm xuống đã sâu mà vẫn tiếp tục chìm, tựa hồ không có đáy. Chàng nín thở, đợi thế chìm chậm lại, tay trái ôm Công Tôn Lục Ngạc, tay phải quạt nước ngoi lên. Vừa lên tới mặt nước, hít được một hơi, đột nhiên xộc vào mũi một mùi tanh lợm giọng, đồng thời phía bên trái có sóng trào mạnh, tựa hồ có loài thủy tộc khổng lồ nào đó tấn công.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc chàng: “Tặc cốc chủ đẩy mình và nàng xuống chốn này, đâu có tử tế gì?”. Liền phát chưởng tay phải đánh mạnh sang phía bên trái, “Bốp” một tiếng lớn, trúng phải một vật cứng, vừa lúc sóng lớn đẩy tới, chàng mượn thế chưởng mà ôm Công Tôn Lục Ngạc né sang bên phải.
Chàng không giỏi bơi lặn, sở dĩ chịu được lâu dưới nước chỉ là nhờ nội công nín thở. Lúc này trước mắt tối om, chỉ nghe phía bên trái và đằng sau có tiếng đẩy nước dồn dập, chàng hất mạnh tay phải, chạm vào một vật lớn thô ráp, lạnh ngắt, tựa hồ vảy của một loài thủy tộc, thì cả kinh: “Không lẽ trên thế gian quả có loài rồng độc?”. Chàng dồn sức vào tay, đẩy mạnh, con quái vật kia bị chàng đẩy xuống sâu.
Chàng hít một hơi dài, chuẩn bị chìm người xuống, không ngờ chân đã đạp vào thực địa, vì sự việc xảy ra ngoài dự liệu, chân dùng sức không đúng cách, nên chân phải bị đau nhói.
Nhưng niềm vui khiến chàng quên cả cái đau, chàng giơ tay sờ soạng, thì ra là bờ đá của đầm sâu. Sợ quái vật lại tấn công, chàng vội nhoài người lên chỗ cao, ngồi vững vàng rồi, mới hết hoảng hồn. Công Tôn Lục Ngạc uống mấy ngụm nước, nửa tỉnh nửa mê.
Dương Quá đặt nàng nằm sấp, vắt qua đùi chàng, cho nước ộc ra. Chỉ nghe có tiếng quái vật bò lạch bạch lên bờ đá và mùi tanh càng lúc càng nồng nặc, có mấy con quái vật đã bò lên bờ.
Công Tôn Lục Ngạc ngồi dậy, ôm cổ Dương Quá, kinh ngạc hỏi:
– Con gì ghê vậy?
Dương Quá nói:
– Đừng sợ, cô nương hãy nấp sau lưng ta.
Công Tôn Lục Ngạc bất động, cứ ôm chặt chàng hơn, run rẩy nói:
– Cá sấu, cá sấu!
Hồi sống trên đảo Đào Hoa, Dương Quá từng thấy không ít cá sấu, biết giống vật này còn hung dữ hơn cả hổ báo trên đất liền, bấy giờ chàng với Quách Phù và huynh đệ họ Võ hễ gặp cá sấu là phải tránh cho xa, không dám trêu chọc. Không ngờ hôm nay bên vực sâu này chàng lại chạm trán với lũ cá sấu, bèn ngồi thật vững, chăm chú lắng nghe, qua tiếng chân phát hiện có ba con cá sấu đang bò lại gần.
Công Tôn Lục Ngạc nói nhỏ:
– Dương đại ca, không ngờ muội và đại ca lại mất mạng ở chốn này.
Giọng nói của nàng lại có phần tự an ủi. Dương Quá cười, nói:
– Dẫu có mất mạng, cũng phải gϊếŧ vài con cá sấu đã.
Lúc này con cá sấu thứ nhất đã cách Dương Quá chưa đầy một trượng, Công Tôn Lục Ngạc kêu:
– Đánh nó đi!
Dương Quá nói:
– Chờ thêm chút nữa.
Chàng duỗi dài chân phải về phía bờ đầm, con cá sấu bò tới gần vài thước, ngoác to mồm để đớp chân chàng. Dương Quá co chân về, rồi đá ra một cú trúng ngay hàm dưới con cá sấu. Nó bị hất văng xuống đầm, chỉ nghe tiếng nước vang động, bầy cá sấu trong đó quẫy ngầu lên, hai con cá sấu khác thì đang bò tới gần.
Dương Quá tuy bị trúng độc hoa Tình, song võ công nguyên vẹn, cú đá vừa rồi phải đạt vài trăm cân lực đạo, sau khi đạp trúng mõm cá sấu, chàng cảm thấy đầu ngón chân đau buốt. Con cá sấu bắn xuống nước thì lại bơi lội như thường. Dương Quá nghĩ: “Lớp da của cá sấu quá dày, chỉ dùng tay không thế này, khó lòng chống chọi cả bầy cá sấu hung dữ, cuối cùng ta và Công Tôn cô nương sẽ thành mồi ngon của chúng mất, phải tìm cách gϊếŧ sạch lũ cá sấu mới được”. Chàng đưa tay sờ, muốn tìm một hòn đá to làm vũ khí, nhưng bờ đầm phẳng lì, một hạt cát cũngcó, chỉ thấy hai con cá sấu đang bò tới gần, vội hỏi:
– Cô nương có giắt bội kiếm bên mình hay không?
Công Tôn Lục Ngạc hỏi lại:
– Bội kiếm bên mình ư?
Nàng chợt nhớ trong đan phòng nàng đã cởi bỏ quần áo ngoài, chỉ còn đồ lót, vừa rồi lại nằm trong lòng chàng trai Dương Quá, bất giác cả thẹn, toàn thân nóng bừng, trong lòng êm dịu vô cùng.
Dương Quá toàn thần theo dõi lũ cá sấu tấn công, không biết nàng có gì lạ, tai nghe hai con cá sấu chỉ còn cách chàng hơn một trượng, tiếp sau chúng lại có hai con, nếu chàng phát chưởng, có thể đánh văng lũ cá sấu xuống đầm, nhưng rồi chúng sẽ lại bò lên ngay, như thế thật vô bổ, nội lực của chàng sẽ mất dần. Nghĩ vậy, chàng thủ thế sẵn, chờ hai con cá sấu tới cách ba thước mới cùng phóng hai chưởng, bốp bốp hai tiếng, trúng vào đầu cả hai con cá sấu. Cá sấu di động chậm, không biết tránh chưởng của Dương Quá, nhưng da chúng quá dày, nên chúng chỉ lịm đi một chút, tuột xuống đầm. Hai con phía sau lại trườn tới, Dương Quá dùng chân trái đạp mạnh nó văng xuống đầm, Công Tôn Lục Ngạc ôm không chắc, bị lăn tuột đi.
Công Tôn Lục Ngạc hốt hoảng kêu to, tay cố bám vào bờ đầm để leo lên. Dương Quá chìa tay kéo nàng. Lúc ấy một con cá sấu đã tới ngay bên cạnh, ngoác rộng hai hàm đớp vai Dương Quá. Lúc này đấm đá đều không kịp nữa, dẫu chàng có thể tránh được, song miệng con cá sấu không chừng sẽ ngoạm trúng thân mình Công Tôn Lục Ngạc, trong cơn nguy cấp, một tay chàng nắm hàm trên, một tay nắm hàm dưới con cá sấu vận lực, hét lớn một tiếng, chỉ nghe “roạt”, mõm con cá sấu đã bị xé toạc làm đôi, nó chết thẳng cẳng.
Dương Quá tuy gϊếŧ được con cá sấu hung dữ, song lưng chàng cũng vã mồ hôi lạnh. Công Tôn Lục Ngạc nói:
– Đại ca có bị thương không?
Dương Quá nghe giọng nói của nàng dịu dàng, đầy vẻ quan hoài, thì lòng hơi động, trả lời:
– Không sao.
Chàng vừa dùng lực quá mạnh, hai cánh tay hơi nhức. Công Tôn Lục Ngạc thấy con cá sấu nằm bất động trên bờ đầm, rất thán phục Dương Quá, nói:
– Đại ca tay không, làm sao đánh chết được nó vậy? Tối om om mà đại ca vẫn nhìn rõ được ư?
Dương Quá nói:
– Ta sống với cô cô trong tòa cổ mộ nhiều năm, chỉ cần có một tia sáng, là có thể nhìn thấy mọi vật.
Nhắc đến cô cô và tòa cổ mộ, chàng bất giác thở dài, đột nhiên toàn thân đau buốt, hết sức khó chịu, không khỏi hét tướng lên, đồng thời tung cước đá con cá sấu chết xuống đầm.
Hai con cá sấu đang bò dưới đầm lên, nghe tiếng kêu lạc giọng của chàng, hoảng sợ chuồi xuống nước.
Công Tôn Lục Ngạc vội nắm cánh tay chàng, một tay xoa xoa nhẹ gáy chàng, hy vọng giảm bớt cái đau cho chàng. Dương Quá tự biết mình trúng độc toàn thân, an nguy gì cũng chỉ sống được vài ngày nữa, nghe Công Tôn cốc chủ bảo phải ba mươi sáu ngày mới chết, nhưng đau đớn thế này vài lần nữa, chắc chẳng thể sống nổi, song sau khi chàng chết rồi, Công Tôn Lục Ngạc không có ai cứu hộ, há chẳng thảm thương lắm sao? Chàng nghĩ: “Nàng sở dĩ lâm vào cảnh này, chỉ là vì ta. Bất kể ta đau đớn thế nào, cũng phải cố chịu, chỉ mong cốc chủ nghĩ đến tình cha con, cuối cùng hồi tâm chuyển ý, cứu nàng lên”. Ý đã quyết, chàng không nhớ đến Tiểu Long Nữ nữa, cơn đau nhức tức thì giảm hẳn, chàng nói:
– Công Tôn cô nương, đừng lo, ta nghĩ gia gia của cô nương sẽ xuống đây cứu cô nương. Cốc chủ chỉ hận một mình ta chứ vẫn yêu thương cô nương, chắc lúc này gia gia của cô nương đang hối hận đấy. truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn
Công Tôn Lục Ngạc ứa lệ, nói:
– Hồi mẫu thân muội còn sống, gia gia đúng là rất yêu thương muội. Nhưng từ khi mẫu thân qua đời, gia gia đối với muội cứ ngày càng lạnh nhạt, nhưng trong lòng… trong lòng… muội biết là gia gia sẽ không hận muội.
Nàng chợt nghĩ đến rất nhiều điều lạ lùng khó hiểu, bèn nói:
– Dương đại ca, muội chợt nhớ, gia gia cứ tỏ vẻ sợ muội thì phải.
Dương Quá lấy làm lạ, hỏi:
– Cốc chủ sợ cô nương ư, sao lạ vậy?
Công Tôn Lục Ngạc nói:
– Đúng thế. Muội thấy mỗi lần gặp muội, thần sắc của gia gia lại mất tự nhiên thế nào ấy, tựa hồ giấu giếm chuyện gì rất hệ trọng, chỉ sợ muội biết. Mấy năm nay gia gia toàn tìm cách tránh mặt muội.
Nàng trước đây thấy phụ thân thần tình bất thường, tuy lấy làm lạ, nhưng đều nghĩ chắc là do mẫu thân nàng qua đời, phụ thân đau lòng, thành thử tính nết thay đổi, nhưng lần này nàng rơi xuống đầm cá sấu, hiển nhiên là do sự sắp đặt của cha nàng. Cha nàng đã di chuyển vị trí ba lò thuốc trong đan phòng, tức thị khởi động cơ quan lật ván sàn. Nếu bảo cha nàng hận Dương Quá, muốn đẩy chàng ta vào tử địa, thì không phải, Dương Quá đã trúng độc hoa Tình, chỉ cần không cho thuốc giải là xong, huống hồ khi chàng sắp rơi xuống bên dưới, cầm chắc cái chết, cớ sao cha nàng lại đẩy nàng xuống theo? Cái đẩy ấy đâu còn gì tình nghĩa cha con? Đó quyết không phải là sự lỡ tay trong cơn giận dữ, mà là một âm mưu định sẵn. Nàng càng nghĩ càng đau khổ, song cũng càng nhận biết rõ thêm. Bao hành vi cử chỉ lạ lùng của cha nàng, trước đây khó hiểu, giờ thì rõ ràng là xuất phát từ một chữ “sợ” mà ra. Nhưng vì sao thân sinh lại sợ nữ nhi của mình, thì nàng không thể hiểu nổi.
Lúc này bầy cá sấu trong đầm đang sôi sục tranh nhau xé xác con cá sấu chết, nhất thời không bò lên bờ nữa. Dương Quá thấy nàng ngẩn ngơ xuất thần, bèn hỏi:
– Phụ thân cô nương có chuyện bí mật gì bị cô nương bắt gặp hay không?
Công Tôn Lục Ngạc lắc đầu, nói:
– Không có. Gia gia xử sự công chính, ngay thẳng, mọi người trong sơn cốc ai cũng kính trọng gia gia. Hôm nay gia gia muội đối xử sai trái với đại ca, nhưng trước đây chưa hề làm chuyện gì không phải cả.
Dương Quá không biết sự việc ở Tuyệt Tình cốc, nên khó đoán thay cho nàng.
Đầm cá sấu lạnh như hố băng, hai người bị ướt, càng lạnh thấu xương. Dương Quá từng luyện nội công trên giường hàn ngọc, cái lạnh ở đây không đáng gì với chàng, nhưng Công Tôn Lục Ngạc thì cứ run cầm cập, nép vào người Dương Quá cho ấm. Dương Quá nghĩ cô nương này lâm tử địa, tất nhiên lo sợ, định pha trò vài câu cho nàng vui, thấy bầy cá sấu tranh ăn, mõm to răng nhọn, hình dạng gớm ghiếc, bèn cười, nói:
– Công Tôn cô nương, hôm nay hai ta bỏ mạng chốn này, kiếp sau cô nương muốn đầu thai thành gì? Thành con cá sấu xấu xí thế kia thì ta chẳng muốn chút nào.
Công Tôn Lục Ngạc mỉm cười, nói:
– Đại ca hãy biến thành hoa thủy tiên, vừa đẹp, vừa thơm, ai nhìn cũng ưa.
Dương Quá cười, nói:
– Biến thành hoa, cái đó ta nhường cho cô nương mới hợp, còn ta thì không cần.
Công Tôn Lục Ngạc cười, nói:
– Nếu Diêm vương muốn đại ca biến thành hoa Tình, đại ca có chịu hay không?
Dương Quá im lặng không đáp, thầm ân hận: “Ta và cô cô sử Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp, gã tặc cốc chủ không thể địch nổi. Lúc ấy hắn đã chân tay luống cuống, sắp thua đến nơi. Ai ngờ cô cô trong kiếm thất lại bị gai hoa Tình đâm vào tay, mà “Ngọc nữ kiếm pháp” đòi hai người tâm linh phải tương thông, tình ý triền miên mới phát huy uy lực. Ôi, cũng là số trời định trước cả thôi. Không biết cô cô bây giờ thế nào?”. Chàng vừa nhớ đến Tiểu Long Nữ, các vết thương lại nhưng nhức.
Công Tôn Lục Ngạc không nghe chàng trả lời, biết lẽ ra không nên nhắc đến hoa Tình, vội lái sang chuyện khác, nói:
– Dương đại ca, đại ca nhìn rõ lũ cá sấu, muội chỉ thấy trước mắt tối om, chẳng nhìn thấy gì cả.
Dương Quá cười, nói:
– Lũ cá sấu hình thù xấu xí lắm, không nhìn thấy chúng còn hơn.
Nói rồi chàng vỗ nhẹ vai Công Tôn Lục Ngạc, ngụ ý an ủi, cảm thấy vai nàng lạnh và trơn, mới chợt nhớ khi ở trong đan phòng nàng đã cởi bỏ quần áo ngoài, bây giờ không có gì che vai và bụng. Chàng giật mình, rụt tay lại Công Tôn Lục Ngạc nghĩ chàng có thể nhìn rõ trong bóng tối, nàng hầu như lõa thể trước mắt chàng thế này, bất giác kêu “Ôi chao!” tự nhiên lùi ra xa một chút.
Dương Quá cởϊ áσ trường bào để khoác lên vai nàng, lúc cởϊ áσ, chàng vừa nghĩ đến Tiểu Long Nữ, vừa nhớ Trình Anh từng may áo cho chàng, nghĩ đến Lục Vô Song từng sẵn sàng chết thay cho chàng, thấy trong đời may mắn chịu ơn của nhiều mỹ nhân, hổ thẹn chưa báo đáp được, bất giác thở dài não nuột.
Công Tôn Lục Ngạc mặc trường bào, thắt dây lưng cẩn thận, bỗng thấy trong túi áo của chàng có một cái gói nhỏ, bèn lấy ra đưa cho chàng, nói:
– Đại ca có cái gì thế? Lỡ đại ca cần dùng đến thì sao?
Dương Quá nhận lấy, thấy nằng nặng, bèn hỏi:
– Cái gì thế?
Công Tôn Lục Ngạc cười, nói:
– Vật ở trong túi của đại ca, sao lại hỏi muội?
Dương Quá xem kỹ, thấy cái bọc bằng vải thô này chàng chưa hề có, bèn mở ra, chợt sáng bừng trước mặt, thấy bên trong có bốn thứ, một con chủy thủ nhỏ bé, một viên ngọc to bằng hạt nhãn, phát quang xanh xanh, chiếu lên khuôn mặt Công Tôn Lục Ngạc. Chàng nghĩ: “Cổ nhân gọi là ngọc dạ quang, quả nhiên không sai”.
Công Tôn Lục Ngạc bỗng reo lên:
– Ôi!
Nàng cầm lấy cái bình nhỏ màu phỉ thúy, nói:
– “Tuyệt Tình đơn” đây rồi.
Dương Quá kinh ngạc, vui mừng hỏi:
– Thứ này giải độc hoa Tình phải không?
Công Tôn Lục Ngạc giơ chiếc bình lắc lắc, cảm thấy bên trong có vật, mừng rỡ nói:
– Phải, muội tìm cả nửa ngày trong đan phòng chẳng thấy nó, hóa ra nó ở trong túi áo đại ca. Đại ca làm thế nào lấy được vậy? Lấy rồi sao còn chưa uống? Đại ca không biết đây chính là “Tuyệt Tình đơn” chứ gì?
Quá vui, nàng cứ hỏi dồn hết câu nọ câu kia, chẳng để cho Dương Quá trả lời.
Dương Quá gãi gáy, nói:
– Huynh chẳng hiểu gì hết, cái này… cái lọ này sao lại ở trong túi của huynh, kỳ quái thật!
Nhờ ánh sáng viên dạ minh châu hắt vào chủy thủ, Công Tôn Lục Ngạc cũng nhìn được vật ở gần. Trong bọc, ngoài chủy thủ, viên ngọc, lọ “Tuyệt Tình đơn”, còn có miếng da cừu vuông bảy, tám tấc gói nửa cái nấm linh chi. Công Tôn Lục Ngạc chợt nhớ ra, nói:
– Nửa cái nấm linh chi này là do Lão Ngoan đồng ngắt đây.
Dương Quá hỏi:
– Lão Ngoan đồng ư?