Chương 1
Võ Tu Văn nhìn vách tường trước mặt, phía trên có in ba hàng dấu tay, bên trên hai cái, ở giữa hai cái, phía dưới năm cái, tổng cộng là chín cái, mỗi dấu tay đều đỏ sẫm như máu.
Ngơ ngác nhìn một lúc, một loại cảm giác không chân thật liền ập vào não y, mình, thật sự đã xuyên đến thế giới Thần Điêu rồi sao?
Không ai biết, trong thân thể của Võ Tu Văn hiện tại, kỳ thật là linh hồn đã gần ba mươi tuổi.
Kiếp trước y chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, bỗng nhiên gặp tai nạn rồi bị cướp đi tính mạng, khi y mở mắt ra lại phát hiện bản thân đã biến thành một đứa bé mới sinh, tên là Võ Tu Văn.
Lúc ấy y cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ vui mừng vì ông trời đã cho y một cơ hội sống lại, tuy đợi đến lúc có thể mở mắt, lại phát hiện đây là thế giới cổ đại lạc hậu, y cũng có chút ảo não, nhưng dù sao bản thân vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại, cho nên y vẫn muốn tiếp tục sống.
Không biết vì nguyên nhân gì, cơ thể y luôn không khỏe, thường xuyên sinh bệnh. Cũng may lúc lên năm, y theo mẫu thân luyện tập võ công cho nên thân thể đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vào thời điểm chuyển mùa, vẫn rất dễ mắc bệnh. Bởi vì thân thể như vậy, mãi đến lúc năm tuổi y mới bắt đầu tập võ, hơn nữa, tiến triển cũng rất chậm chạp, phải biết rằng, trẻ con bình thường đều bắt đầu đặt nền tảng từ lúc ba tuổi.
Y có một ca ca, tên là Võ Đôn Nho, lớn hơn y một tuổi. Ca ca và y rất khác nhau, thân thể của ca ca rất khỏe mạnh khiến cho người ta phải ghen tị không thôi. Không như Võ Tu Văn, ba tuổi hắn đã tập võ, dĩ nhiên, người ca ca này đối xử rất tốt với đệ đệ của mình.
Về phụ thân, y chỉ nghe nói từ chỗ ca ca, tên là Võ Tam Thông, y cũng chỉ thấy qua vài lần, không có nhiều ấn tượng lắm. Có điều, Võ Tu Văn thường xuyên thấy cảnh mẫu thân xinh đẹp của y một mình rơi lệ, trong lòng liền cảm thấy đau, loại chuyện này, cho dù không hỏi y cũng có thể tưởng tượng được, không có gì đặc biệt, đây chính là tình huống nɠɵạı ŧìиɧ. Dĩ nhiên, nơi này căn bản không có cái gọi là nɠɵạı ŧìиɧ, người ta tam thê tứ thϊếp rất quang minh chính đại, chẳng qua không biết người phụ thân trên danh nghĩa này là tình huống nào mà thôi.
Từ khi ra đời cho đến giờ, Võ Tu Văn luôn sống cùng vị mẫu thân xinh đẹp này và ca ca của y, mỗi khi y mắc bệnh đều là do mẫu thân ở bên giường chiếu cố, ban đầu Võ Tu Văn còn có chút không được tự nhiên, dù sao linh hồn bên trong thân thể này cũng không phải là trẻ con thật sự, mà là một người trưởng thành, nhưng lâu ngày, y cũng đối với vị mẫu thân này sinh ra một loại tình cảm quý mến, dĩ nhiên, chỉ là yêu mến thân nhân thuần túy.
Cho nên đối với chuyện này, hiển nhiên Võ Tu Văn sẽ đứng về phe mẫu thân rồi. Hơn nữa, cho dù không có chuyện đó, Võ Tu Văn vốn đến từ thời đại một vợ một chồng, đối với loại đàn ông có hành vi vượt quá giới hạn có nhà không về, có vợ có con mà không chiếu cố này đều cực kỳ khinh thường, là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm, nếu cưới người ta rồi thì nên gánh vác trách nhiệm tương ứng. Hơn nữa, phụ nữ xinh đẹp lại hiền lành như mẫu thân y, rất khó tìm đó!
Bởi vì thân thể Võ Tu Văn không tốt, cho nên mẫu thân và ca ca càng không nhịn được mà yêu thương y nhiều hơn. Lúc luyện võ, mẫu thân cực kỳ nghiêm khắc với ca ca Võ Đôn Nho của y, mà bản thân Võ Đôn Nho đối với võ học cũng cực kỳ yêu thích, cho nên tiến bộ rất nhanh, tuổi còn nhỏ mà đã rất giỏi. Mà y, thì không xong, đầu tiên là mẫu thân lo thân thể y không tốt, khởi đầu so với ca ca liền trễ hơn hai năm, hơn nữa thân thể này cũng không thích hợp để luyện võ, thường xuyên luyện tập đến nửa chừng thì ngất đi, khiến cho mỗi lần y luyện võ là mẫu thân và ca ca liền khẩn trương đứng ở bên cạnh theo dõi, như là đợi y ngất rồi thì có thể kịp thời đỡ lấy y vậy, khiến cho y phiền muộn không thôi.
Nhưng cũng may, trí nhớ hiện tại của y rất tốt, bình thường mẫu thân dạy ca ca luyện võ, y sẽ đem những động tác, chiêu thức và khẩu quyết nhớ kỹ, chỉ cần chờ về sau thân thể tốt hơn thì đem ra luyện, tuy nguyện vọng này giống như có điểm xa vời. Chẳng qua cứ ghi nhớ đi, ngày sau ắt sẽ có lúc cần dùng đến, người ta cũng nói bản lĩnh nhiều không đè người. Cho dù chỉ biết lý thuyết nhưng cũng hữu dụng mà.
Chớp mắt, đã mười năm trôi qua, tính theo tuổi ta thì năm nay Võ Tu Văn đã mười một tuổi, ca ca Võ Đôn Nho mười hai tuổi. Trong mười năm này, ba mẹ con bọn họ vẫn sống bình bình đạm đạm, tuy rằng cuộc sống có phần đơn sơ, cũng không có cái gì gọi là kịch tính, nhưng cuộc sống mỗi ngày đều tràn đầy lạc thú, đương nhiên lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Võ Tu Văn chính là loại thuốc đắng chết người không đền mạng kia. Tuy sau khi lên năm tuổi y dùng thuốc ít hơn trước kia rất nhiều, nhưng vẫn làm cho Võ Tu Văn bị ám ảnh, hầu như khi ngửi thấy mùi thuốc là biến sắc. Cái này, nếu đổi lại là một đứa trẻ con bình thường thì có thể đã khiến cho cha mẹ nó phải ngàn dỗ vạn dỗ mới cho nó uống được. Nhưng Võ Tu Văn tốt xấu gì đời trước cũng là người trưởng thành, hiển nhiên không làm ra loại sự tình này rồi, tuy rằng cực kỳ không muốn uống, nhưng vì không muốn cô phụ tâm nguyện của mẫu thân, mỗi lần như vậy y đều cứng người uống một hơi, và sau mỗi lần đó, sẽ nhìn thấy Võ Đôn Nho dùng ánh mắt cực kỳ sùng bái mà nhìn đệ đệ không hề đổi sắc mặt, một hơi ực hết chén thuốc.
Về phương diện võ công, Võ Đôn Nho học rất xuất sắc, hơn nữa, bởi vì ở cùng đệ đệ có thân thể yếu ớt, cho nên cũng tự giác đảm đương trách nhiệm làm ca ca hơn. Tuy thân thể Võ Tu Văn yếu ớt, nhưng tính cách do là của người trưởng thành, nên có vẻ an tĩnh hơn nhiều so với mấy đứa trẻ con bình thường khác, cũng hiểu chuyện hơn. Còn Võ Đôn Nho, do ở chung lâu ngày với người đệ đệ này, mưa dầm thấm đất, vả lại mẫu thân cũng thường dặn dò hắn phải săn sóc đệ đệ, đương nhiên hắn cảm thấy làm ca ca thì không thể thua kém đệ đệ mình, cho nên khi nhìn thấy Võ Tu Văn không chơi đùa với mấy đứa trẻ trong thôn, hơn nữa trên người cũng thường xuyên sạch sẽ, và quan trọng nhất là, Võ Đôn Nho phát hiện nếu như trên người hắn bẩn, đệ đệ Võ Tu Văn của hắn tuyệt đối sẽ không thích tới gần. Võ Đôn Nho cũng áp chế tính mê chơi trong lòng, dần dần cũng dưỡng thành thói quen tốt, chậm rãi có loại phong độ huynh trưởng, cả người cũng chững chạc hơn nhiều. Đối với việc này, đương nhiên Võ Tu Văn rất vui vẻ khi nhìn thấy như vậy, y cũng không muốn đột nhiên có một thằng nhóc bẩn thỉu xông lên ôm mình. Về phần võ công, Võ Tu Văn chỉ có thể nhớ kỹ, về phần vận dụng thì còn kém xa, chỉ có khinh công là tốt hơn một chút.
Sáng sớm hôm nay, Võ Tam Nương, cũng chính là mẫu thân của Võ Tu Văn, gọi hai đứa con mình lại trước mặt, nhìn hai đứa được như ngày hôm nay, trong lòng nàng rất kiêu ngạo, hai đứa con này của nàng đều rất hiểu chuyện, ở đây không ai không khen nàng nuôi con khéo. Mặc dù thân thể đứa con út có chút không tốt, nhưng lại rất thông minh, chín chắn, biết điều, thậm chí so với đứa con cả còn hiểu chuyện hơn. Chỉ là, không biết thân thể ốm yếu cộng thêm thông minh, trưởng thành sớm, rốt cuộc là phúc hay là họa đây?
Nghĩ đến phu quân của mình, nàng nhịn không được mà cảm thấy xót xa tuôn trào, nàng kéo hai đứa con trai qua, sờ đầu bọn nhỏ nói: “Nho nhi, Văn nhi, ngày mai… Ngày mai chúng ta đi tìm cha của hai đứa nhé?”
Võ Tu Văn có chút kinh ngạc nhìn mẫu thân, nhưng trái lại, Võ Đôn Nho đứng ở bên cạnh nhịn không được mở miệng hỏi: “Mẹ, vậy cha ở đâu?”
Võ Tam Nương im lặng một lúc, rồi nói: “Trước tiên chúng ta cứ tới Lục gia trang, đến lúc đó rồi nói sau.”
Võ Đôn Nho còn đang muốn mở miệng hỏi tiếp, Võ Tu Văn đã đưa chân đá nhẹ vào người của ca ca, liếc mắt sang cảnh cáo, Võ Đôn Nho cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Tất nhiên Võ Tam Nương cũng chú ý tới hành động của hai đứa con trai của mình, nhưng nàng vẫn không nói gì. Đối với hành trình lần này, trong lòng nàng luôn lo lắng không yên, nhưng nếu để hai đứa nhỏ ở lại đây thì nàng cũng không yên tâm, không bằng cứ mang chúng theo bên mình.
Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho từ chỗ Võ Tam Nương trở về, lập tức đi vào trong gian phòng của mình, huynh đệ hai người ở chung phòng, bởi vì thân thể Võ Tu Văn yếu ớt, có khi cần nằm trên giường dưỡng bệnh nên hai người không cùng giường.
“Tu Văn, vừa rồi sao không cho ta hỏi tiếp?” Võ Đôn Nho vừa về tới phòng liền vội vã hỏi.
Võ Tu Văn liếc mắt nhìn huynh trưởng của mình rồi nói: “Không phải đã nói với huynh rồi sao? Đừng nhắc tới chuyện của cha ở trước mặt mẹ, sẽ khiến mẹ thương tâm.”
“À, đúng… Ta lại quên mất.” Võ Đôn Nho ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc, nhưng lập tức mang vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng Tu Văn à, ta vẫn rất muốn biết chuyện của cha nha.”
Võ Tu Văn thầm nghĩ: ‘Không phải chỉ là một tên đàn ông thay lòng đổi dạ kiêm không có ý thức trách nhiệm sao, có gì để nhớ?!’ Nhưng dĩ nhiên y cũng hiểu được, trẻ con thường có cảm giác sùng bái đối với phụ thân, cho nên y chỉ mỉm cười nói: “Không phải bây giờ nương đang định dẫn chúng ta đi tìm sao? Đợi tìm được rồi sẽ biết thôi.”
Kỳ thật, đối với vị phụ thân Võ Tam Thông kia, Võ Đôn Nho đã gặp qua rất nhiều lần rồi, ngay cả võ công của hắn cũng có một chút là do Võ Tam Thông dạy cho. Trái lại, đại đa số thời gian của Võ Tu Văn đều là ở trên giường, cho nên số lần nhìn thấy Võ Tam Thông cũng không nhiều, chỉ thấy qua vài lần, nhưng vì không thích phụ thân này, cho nên dù Võ Tam Thông có trở về, Võ Tu Văn cũng không cùng vị phụ thân này tiếp xúc nhiều. Y chỉ có chút ấn tượng sơ sài với người kia, cảm tình hiển nhiên cũng không bằng Võ Đôn Nho, với Võ Đôn Nho yêu thích tập võ mà nói, Võ Tam Thông võ công cao cường chính là một đại anh hùng, dĩ nhiên là đối với ông ta sùng bái vô cùng.
“Mau ngủ đi.” Đối với bộ dạng hưng phấn của Võ Đôn Nho, Võ Tu Văn không biết nói cái gì hơn, mỗi cậu bé đều có một giấc mộng đại hiệp khi còn là thiếu niên, mà phụ thân gần như chính là vị đại anh hùng đó, cho nên, tuy không thích vị phụ thân này, Võ Tu văn cũng không cố ý đi đả kích giấc mộng trong lòng Võ Đôn Nho.
Võ Đôn Nho nhìn đệ đệ xoay người lên giường, hắn cũng lên theo, chẳng qua tâm tình lại hưng phấn đến nỗi nhất thời ngủ không được, lăn qua lộn lại mãi đến nửa đêm mới thϊếp đi. Đến khi giường bên kia không còn tiếng động nữa, Võ Tu Văn bên này mới trở mình, một đôi mắt đen láy lòe lòe tỏa sáng, không có một tia buồn ngủ nào. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là ánh trăng vô cùng xinh đẹp, ngay cả trong phòng cũng trải lên một tầng ánh sáng nhạt. Trong mắt Võ Tu Văn dần dần xuất hiện ánh nước, y có chút nhớ những người thân ở kiếp trước của mình.
Kiếp trước, Võ Tu Văn sinh ra trong một gia đình bình thường, ở trên còn có một anh trai. Bản thân sau khi tốt nghiệp đại học liền sống ở thành phố đó, chỉ là, không nghĩ tới chưa kịp kiếm tiền về hiếu thuận cha mẹ đã bị tai nạn chết đi mà đến thế giới này, ngay cả lần cuối cùng gặp cha mẹ mình cũng không có.
Hôm nay bị cảm xúc của Võ Đôn Nho làm chấn động, hơn nữa, là do hơn nửa đêm mà Võ Đôn Nho vẫn phát ra tiếng vang ảnh hưởng, lâu như vậy cũng không ngủ, nhìn ánh trăng bên ngoài, tưởng niệm bị đè nén trong lòng đã lâu liền như con sông vỡ đê mà tuôn trào không thể vãn hồi.
Mặc cho nước mắt lẳng lặng chảy xuôi theo gương mặt, từng hình ảnh kiếp trước vẫn lướt nhanh qua trí nhớ của y, hạnh phúc có, buồn bã có, đau khổ cũng có. Cuối cùng, khuôn mặt tươi cười của ba mẹ và anh trai hiện ra, Võ Tu Văn cũng nhịn không được mà nở nụ cười. Bọn họ, có lẽ đều hi vọng mình hạnh phúc nhỉ?!
Buổi sáng tỉnh dậy, Võ Tu Văn bị mùi hương thảo dược quen thuộc đánh thức, y miễn cưỡng mở mắt ra, cảm giác đầu choáng váng nặng nề, cười khổ một tiếng, cái thân thể yếu ớt này, xem ra là do tối hôm qua nỗi lòng dao động mà tạo thành hậu quả rồi. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẫu thân và ca ca trước giường, y đành cười an ủi, dưới sự trợ giúp của ca ca, y nâng người dậy, tựa vào đầu giường, tay có chút vô lực bưng chén thuốc của mẫu thân uống, rồi nằm xuống mê man ngủ thϊếp đi.
Võ Tam Nương đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của con, đứa nhỏ này, từ bé thân thể đã kém, hiện tại đã mười một tuổi mà trông cứ như đứa bé tám chín tuổi. Không biết có phải do thân thể không tốt hay không, mà từ nhỏ Văn nhi đã rất yên lặng, chưa bao giờ cùng trẻ con trong thôn chơi đùa, trên người cũng luôn sạch sẽ, ngay cả đứa con lớn của mình cũng bị thói quen này ảnh hưởng, nên hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Sáng nay Nho nhi vội vã đến tìm mình, nói Văn nhi lại sinh bệnh. Bản thân cũng vội vàng chạy tới xem, đến nơi thì khϊếp sợ khi nhìn thấy khuôn mặt của Văn nhi, kia rõ ràng là nước mắt. Nàng biết rất rõ, đứa con này của nàng từ lúc nhỏ cho tới nay, trên cơ bản nàng chưa từng thấy nó khóc, cho dù là khi uống thuốc đắng đi nữa, nó liền một hơi uống hết, mà không hề khóc rống; khi mới bắt đầu tập đi, do thân thể không tốt, thường xuyên bị té ngã, nhưng cũng không thấy nó khóc qua, đều tự mình đứng lên, nhìn nó như thế luôn làm cho mình đau lòng không thôi. Còn lần này, sao nó lại khóc, là vì chuyện ngày hôm qua sao?
“Nho nhi, nói cho mẹ biết, đêm qua sau khi trở về đã xảy ra chuyện gì?” Võ Tam Nương kéo Võ Đôn Nho đang đứng ở một bên qua, dịu dàng hỏi.
“Ngày hôm qua sau khi trở về, con hỏi đệ đệ vì sao không cho con hỏi chuyện của cha, đệ đệ nói nương sẽ thương tâm. Sau đó nói muốn đi ngủ.” Võ Đôn Nho lo lắng nhìn Võ Tu Văn trên giường, thành thành thật thật trả lời.
Võ Tam Nương ôm lấy con mình, vuốt đầu của hắn mà không nói gì. Văn nhi, có lẽ là nhớ cha…
Võ Tu Văn đang ngủ say nên không hay biết Võ Tam Nương cứ như vậy liền hiểu lầm y!
Cứ như vậy, đợi cho Võ Tu Văn uống thứ thuốc mình căm thù kia thêm mấy ngày, thân thể tạm thời chuyển biến tốt đẹp, Võ Tam Nương mới thu dọn các thứ rồi mang theo hai huynh đệ Võ Đôn Nho và Võ Tu Văn xuất phát tới Lục gia trang.
Đương nhiên, ở trên đường đi Võ Tu Văn lại là người chịu khổ, ba người thuê một chiếc xe ngựa, nhưng phía sau xe ngựa cũng không có trang bị gì để chống chấn động, chao đảo làm sắc mặt Võ Tu Văn tái nhợt, cũng may ngồi không lâu thì Võ Tam Nương liền phát hiện tình huống không tốt của y, dọc theo đường đi đều ôm y, để y ngồi lên trên người mình. Võ Tu Văn có chút ngượng ngùng, nhưng thật sự là không chịu được loại xe ngựa này nữa, nếu như mình ngồi yên, không cần tới một nén nhang, ba người sẽ tìm được nơi nghỉ chân, để mình còn tiếp tục uống thuốc. Cho nên, cuối cùng Võ Tu Văn chỉ có thể tự thôi miên bản thân trong lòng: Mình là con nít, mình chỉ là con nít, mình là một thằng nhóc mới mười một tuổi, là thằng nhóc mười một tuổi trông như chín tuổi, đang ôm mình là mẫu thân, không có gì phải ngượng, không có gì phải ngượng…
Cứ như vậy, ước chừng ba ngày sau, rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại ở ven đường, Võ Tam Nương ôm Võ Tu Văn xuống xe. Mặc dù mấy ngày nay Võ Tu Văn đều được mẫu thân ôm vào lòng, nhưng vẫn có chút không khoẻ. Mặc dù không phát sốt, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, giờ phút này tay chân đều có phần vô lực. Võ Tam Nương cũng phát hiện tình huống của y, dĩ nhiên nàng biết Võ Tu Văn cần phải nghỉ ngơi ngay lập tức, bằng không chỉ sợ sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.
“Nho nhi, theo sát mẹ.” Võ Tam Nương dặn dò Võ Đôn Nho bên cạnh, rồi ôm Võ Tu Văn đi thẳng về phía trước.
Dọc theo đường đi, Võ Tu Văn vì suy yếu mà luôn nhắm mắt, chỉ nghe được tiếng người ồn ào náo nhiệt dọc theo đường đi. Đợi đến khi cảm thấy bên người chậm rãi yên tĩnh lại, trong lòng y liền biết sắp đến nơi rồi.
Quả nhiên, không bao lâu sau y liền cảm thấy mẫu thân ngừng lại, bên tai truyền đến tiếng mẫu thân phân phó ca ca tiến lên gõ cửa, qua một lúc thì có người ra mở cửa, đến đây thì Võ Tu Văn liền mê man, không nghe được gì nữa.
Khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã được đốt ngọn đèn mờ tối, Võ Tu Văn chống tay đứng dậy, mặc quần áo tử tế rồi rời giường đi đến bên cạnh bàn, tự rót cho mình một ly nước, từ từ uống.
“Két–“
Cánh cửa bị đẩy ra, một trận gió đêm thổi vào. Võ Tu Văn ngẩng đầu nhìn ra cửa, trước cửa là mẫu thân và ca ca Võ Đôn Nho của y, bọn họ đã quay trở lại.
“Văn nhi, con tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?” Võ Tam Nương thấy đứa nhỏ đã tỉnh, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó dịu dàng hỏi.
“Con không sao. Mẹ, ca, hai người vừa đi đâu vậy?” Võ Tu Văn cười trả lời.
Võ Tam Nương cũng ngồi xuống, lúc này Võ Tu Văn mới phát hiện phía sau Võ Tam Nương là Võ Đôn Nho đang bưng trên tay một cái khay, bên trên là một chút thức ăn đơn giản, xem ra là cho mình đi.
“Văn nhi, đói bụng không? Ăn chút điểm tâm trước đi.” Võ Tam Nương đem thức ăn đặt trên bàn, nhẹ nhàng nói.
Dọc theo đường đi, Võ Tu Văn chưa được ăn thứ gì ngon, hiện tại đã ngủ một giấc, cũng có chút đói bụng, y cầm lấy chiếc đũa, chậm rãi gấp thức ăn lên, bắt đầu dùng cơm.
Đợi Võ Tu Văn buông đũa, rồi chờ Võ Tam Nương thu dọn bát đũa xong, nàng mới đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn hai huynh đệ nói: “Nho nhi, Văn nhi. Lần này tới Lục gia trang, chúng ta là dùng danh nghĩa tá túc mà đến, cho nên đừng gây sự, biết không?”
Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho đều gật đầu, Võ Tu Văn cũng không nghĩ nhiều, tá túc là việc rất bình thường thôi, Võ Đôn Nho nhìn sắc mặt nghiêm túc của mẫu thân cũng không dám hỏi nhiều.
Võ Tam Nương thấy hai người đều gật đầu, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn nhiều, hai đứa nhỏ đều hiểu chuyện, chỉ là chuyện phu quân của mình…
Sắc trời đã tối, Võ Tam Nương cũng không ở lại lâu, hàn thuyên thêm vài câu liền trở về gian phòng của mình. Thấy Võ Tam Nương đi rồi, Võ Tu Văn mới nhìn ca ca của mình nói: “Lúc ta ngủ đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không có gì phát sinh, chỉ là, cùng mẹ tá túc còn có một người gọi là A Căn, tất cả đều là do họ an bài, cơm chiều cũng là họ đưa tới.” Võ Đôn Nho nghĩ nghĩ nói.
Võ Tu Văn yên lặng gật gật đầu, không nói gì. Một đêm vô sự trôi qua.
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh lại, Võ Tu Văn theo lệ thường đi ra sân, chậm rãi đánh một bộ quyền pháp, đây là Thái Cực quyền phiên bản đơn giản hóa ở hiện đại, có tác dụng dưỡng thân. Muốn hỏi y tại sao lại biết thì đó chỉ đơn giản là do bạn cùng phòng thời đại học vốn là một kẻ siêu cấp mê Kim Dung chỉ cho, hắn đối với Thái Cực quyền vô cùng ham thích, qua bốn năm, mưa dầm thấm đất, mấy người cùng phòng khác đều biết.
Thân thể này bởi vì yếu ớt, cho nên căn bản không thể tu luyện võ công của Võ Tam Nương, khi Võ Tu Văn rơi vào đường cùng thì liền nhớ tới bộ quyền pháp này, sau đó mỗi ngày đều kiên trì luyện tập, trái lại thân thể khá hơn trước kia rất nhiều, về phần nội công gì đó thì không có biện pháp rồi, thấp kém vô cùng, về phần khinh công, cũng chỉ có thể nói là tạm được. Vốn lúc Võ Tu Văn biết mình có thể tập võ công còn thực sự rất hưng phấn, nghĩ rằng về sau có thể bước chân vào giang hồ, nhưng sau đó y đã bị những sự thật này đả kích, rồi y cũng chậm rãi tiếp nhận sự thật này, tốt xấu gì mình cũng biết rất nhiều kiến thức về võ công, về sau bồi dưỡng ra một đồ đệ cũng được, Võ Tu Văn âm thầm nghĩ.
Về phần Võ Đôn Nho và Võ Tam Nương, bọn họ đối với bộ quyền pháp này không có ý kiến gì, chỉ cho là Võ Tu Văn đang đánh đùa, cho nên cũng không nói gì thêm. Mà mỗi lần y tập võ, Võ Đôn Nho đều ở bên cạnh, đối với người đệ đệ này, hắn rất thích, hắn biết đệ đệ rất thông minh, nhưng thân thể lại không tốt, mà mẫu thân thường bảo hắn chăm sóc đệ đệ, cho nên hắn nhất định sẽ bảo hộ đệ đệ cho thật tốt, không cho bất luận kẻ nào khi dễ y.
Đánh quyền xong, Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho liền đi đến phòng của Võ Tam Nương, ba người ăn điểm tâm xong, Võ Tam Nương cho hai đứa con tự do đi chơi, nói là mình có chuyện phải làm.
Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Võ Tam Nương, cũng không nói gì thêm. Hai người ra khỏi phòng, nhìn nhau, đều thấy được lo lắng trong mắt đối phương.
“Tu Văn, chúng ta đi đâu bây giờ?” Võ Đôn Nho im lặng nhìn đệ đệ.
“Muốn đi đâu thì đi thôi.” Võ Tu Văn nghĩ nghĩ, đối với nơi này, y không quen thuộc lắm, bất quá kết cấu các gian phòng ở nơi này rất đẹp, không hổ là nhà giàu, đi xem một chút cũng được.
Võ Đôn Nho gật gật đầu, hai người một đường tiến lên, đi đến một cái sân khác, Võ Đôn Nho ngừng lại, Võ Tu Văn theo ánh mắt của hắn nhìn lại, phía trước, cách đó không xa có hai cô bé đang đứng, ước chừng khoảng chín tuổi, mi thanh mục tú, cực kỳ đáng yêu, mơ hồ đã nhìn ra vẻ xinh đẹp sau này của họ, giờ phút này hai cô bé kia đang tò mò nhìn hai huynh đệ họ.
“Các ngươi là ai? Sao lại ở trong nhà ta?” Hai cô bé bước tới phía trước, một cô bé nhìn nhỏ hơn một chút lên tiếng hỏi.
“Chúng ta mới đến hôm qua, ở nhờ nhà hai người, đã quấy rầy rồi.” Võ Tu Văn mỉm cười nói.
Cô bé nhìn thấy nụ cười hòa nhã của Võ Tu Văn liền ngây ngốc một chút, có chút ngượng ngùng cười cười không nói gì. Phải biết rằng, bộ dạng hiện tại của Võ Tu Văn cũng là mi thanh mục tú, khí chất cũng bất đồng với trẻ con bình thường, giờ phút này lại tươi cười hòa nhã, cho nên cả người đều toát lên cỗ phong thái nho nhã.
“Ta tên là Trình Anh, còn đây là biểu muội của ta, Lục Vô Song. Các ngươi gọi là gì?” Cô bé lớn hơn một chút ở bên cạnh phục hồi tinh thần cười nói.
Nụ cười trê mặt Võ Tu Văn hơi đông cứng một chút, trên mặt cũng hiện lên vẻ khϊếp sợ, không nói gì. Võ Đôn Nho thấy Võ Tu Văn không nói gì đành phải trả lời: “Ta là Võ Đôn Nho, còn đây là đệ đệ của ta, Võ Tu Văn.”
Vẻ mặt khϊếp sợ của Võ Tu Văn chỉ là thoáng qua, y lập tức khôi phục thái độ bình thường, chỉ là trong lòng có điểm phức tạp. Nếu như trước kia biết mình tên là Võ Tu Văn, ca ca là Võ Đôn Nho, còn có mẫu thân là Võ Tam Nương và phụ thân là Võ Tam Thông, y có thể nghĩ đó chỉ là trùng hợp, nhưng hôm nay biết tên của hai cô bé này làm y có chút hoài nghi, có phải mình đã thật sự đến thế giới Thần Điêu rồi không?
Kỳ thật trước kia y cũng từng hoài nghi qua, nhưng cũng không xác định được, bởi vì trong nguyên tác, thân thể của Võ Tu Văn rất tốt, đâu giống như vậy, cho nên y vẫn cho đó chỉ là trùng hợp thôi. Không nghĩ tới hôm nay lại nghe được hai cái tên này, điều này không khỏi buộc Võ Tu Văn đối mặt với sự thật, mình thật sự là Võ Tu Văn, loại nhân vật có cảm giác tồn tại cực thấp trong nguyên tác, võ công không được tốt thì thôi, mà nhân phẩm cũng không tốt đẹp gì, còn luận võ với huynh trưởng để tranh giành Quách Phù.
Võ Tu Văn nghĩ có lẽ do linh hồn y từ bên ngoài đến, cho nên thân thể này mới mắc nhiều bệnh như vậy, nhưng ca ca này của y thoạt nhìn cũng rất tốt mà, sao giống với tên Võ Đôn Nho trong nguyên tác kia được? Tên này hoàn toàn không nghĩ đến là do bản thân y vô tri vô giác ảnh hưởng đến hắn, Võ Đôn Nho này đã sớm không còn như trong nguyên tác kia nữa rồi.
Có điều, tuy Võ Tu Văn chẳng ra gì, nhưng tốt xấu gì ở trong toàn câu chuyện kia vẫn sống rất tốt, hình như sau này chết trận ở Tương Dương, cho nên chỉ cần không tới Tương Dương là xong, đối với thành Tương Dương này, đối với cả Quách Tĩnh, Võ Tu Văn luôn cảm thấy bội phục. Nhưng đối với việc tử thủ Tương Dương, Võ Tu Văn không đồng ý điều đó, triều đình không điều lực lượng xuống, chỉ dựa vào một số ít võ lâm nhân sĩ như vậy, vẫn là không hay, hơn nữa cá nhân y cho rằng vẫn nên lưu lại Thanh Sơn.
Võ Tu Văn âm thầm quyết định, đời này phải rời xa chiến tranh, có lẽ sống yên ổn mới quan trọng. Tuy rằng loại ý nghĩ này có điểm ích kỷ, nhưng còn sống mới là điều quan trọng nhất, không phải sao?
“Hoa lăng tiêu trên kia thật đẹp.” Bên tai nghe được tiếng nói trong trẻo của Lục Vô Song, Võ Tu Văn từ trong suy nghĩ tỉnh lại, nhìn theo hướng tay nàng, trên bụi cây có đủ loại hoa đang nở rực rỡ.
Thấy ba người kia không để ý đến mình, Võ Tu Văn nhẹ nhàng đi vào trong sân, y đang nhớ lại một chuyện rất quan trọng, một chuyện có thể làm y xác định được thế giới mình đang ở đến tột cùng có phải là thế giới Thần Điêu hay không.
Y đi vào sân, rồi nhìn khắp bốn phía. Không có! Y lại đi vào đại sảnh, tiếp tục nhìn quanh, bỗng y sửng sốt, trên tường rõ ràng xuất hiện ba hàng dấu tay, bên trên có hai cái, ở giữa có hai cái, phía dưới là năm cái, tổng cộng là chín cái, mỗi dấu tay đều đỏ sẫm như máu.
Võ Tu Văn ngơ ngác nhìn bức tường trước, một loại cảm giác không thật ập vào não y, mình, thật sự đã xuyên đến thế giới Thần Điêu rồi sao?