Thần Điển

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Giới thiệu Truyện - Lời tác giả: Nếu nhân sinh như bàn cờ, ta nguyện làm một con tốt, hành trình từ từ mà tiến, có ai thấy qua con tốt từng lui lại một bước chưa? - Lời dịch giả: Chắc hẳn mọi người ko …
Xem Thêm

Chương 5: Xử lý
Lực va chạm không lớn nhưng cũng không nhỏ, trán Bích Cơ xuất hiện một vết đỏ ửng, qua một đoạn thời gian ngắn nữa chắc là sẽ chảy máu. Bởi vì đau nhức đột ngột làm cho Bích Cơ thanh tỉnh lại một chút, nhưng nàng không nhớ nổi mình đang ở nơi nào, hơn nữa không nhớ nổi bản thân tới đây làm gì? Nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn chung quanh, nhưng chỉ qua vài giây cặp mắt nàng lại trở nên mê ly.

Không ai biết Bích Cơ còn có thể nhìn thấy gì không, hoặc đây chỉ là một loại cảm giác bản năng thuần túy. Bích Cơ chật vật xoay người, thế mà lại nhằm chính xác phương hướng Địch Áo bò tới.

Địch Áo không có nhìn Bích Cơ, hai mắt hắn thủy chung vẫn nhìn chằm chằm bánh bao trong tay, động tác hắn ăn cực kỳ chậm. Tựa hồ bữa ăn này là lần cuối cùng trong cuộc đời vậy, cho nên hắn phá lệ quý trọng.

Bích Cơ bắt lấy bắp đùi Địch Áo chật vật bò dậy, một đôi môi khô nóng nửa khép nửa mở, cánh mũi tinh xảo hô hấp dồn dập, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, hai mắt nàng híp lại hình như đang khát cầu điều gì đó.

Địch Áo vươn tay trái ra đặt trên mặt Bích Cơ đẩy xuống phía dưới. Hai chân Bích Cơ vốn mềm nhũn như bún liền bị đẩy ngã ngửa mặt hướng lên trời. Địch Áo tiếp tục đưa bánh bao vào miệng, động tác của hắn vẫn chậm chạp và ổn định như cũ, làm như mọi việc không có ảnh hưởng gì đến hắn.

Bích Cơ nằm trên mặt đất một hồi lại nắm bắp đùi Địch Áo bò dậy, Địch Áo vẫn không có khách khí đẩy Bích Cơ ngã ngửa xuống đất.

Bích Cơ ý thức không rõ cũng biết bò dậy là không được hoan nghênh rồi. Nàng chuyển lực chú ý lên trên một chút, ít nhất nơi đó có thể làm cho nàng cảm nhận được ấm áp, còn có một loại khí tức giống đực nàng cần có.

Khi Bích Cơ dán thật chặc chân Địch Áo vào trong ngực, Địch Áo vẫn từ từ hưởng thụ thức ăn. Khi Bích Cơ dứt khoát ngồi lên trên chân Địch Áo, hắn vẫn từ từ hưởng thụ thức ăn. Nhưng khi Bích Cơ mở miệng, dùng mặt thậm chí dùng bộ ngực tròn đầy kia không ngừng ma sát trên bắp chân Địch Áo thì tay hắn rõ ràng cứng ngắc hẳn. Tiếp theo hắn tự tay nắm tóc Bích Cơ, tựa hồ muốn mạnh mẽ kéo Bích Cơ ra.

Thế nhưng Địch Áo ngẩn người buông lỏng tay ra, không phải hắn mềm lòng mà là vì từ bên ngoài vang đến tiếng bước chân.

"Phanh..." Cửa phòng bị đá vỡ bật ra, một tên nam nhân mắt tam giác và một gầy gò vọt vào. Vừa bước vào hắn liền hét lớn: "Tiểu thư đừng sợ, chúng ta..."

Tiếng hô tràn đầy chính nghĩa đột nhiên ngừng lại, cảnh tượng trước mắt cách xa bọn họ dự liệu quá nhiều. Cái người vốn đang phạm tội lại chầm chậm ăn bánh bao, bọn họ xông vào hình như không có ảnh hưởng đến tâm tình của đối phương. Còn thiếu nữ vô tội vốn nên khóc rống giãy dụa lại đang dùng một loại phương thức cực kỳ mê người không ngừng cử động thân thể của mình, trong miệng còn phát ra thanh âm nóng bỏng đứt quãng.

Hai gã hộ vệ bốn mắt nhìn nhau, bọn họ thật không biết nên làm thế nào rồi. Qua chốc lát, tên gầy gò chậm rãi đi tới trước, vừa đi vừa khẽ gọi: "Tiểu thư? Tiểu thư???"

Bích Cơ đang hưởng thụ sung sướиɠ căn bản không để ý tới thanh âm kia, nàng vẫn tiếp tục công việc của mình.

Tên nam nhân mắt tam giác cũng theo tới nhìn vào mặt Bích Cơ, vừa thấy rõ bộ dạng Bích Cơ cả hai tên đều ngây dại.

Có lẽ là lo lắng dược hiệu không đủ, hôm nay Bích Cơ cố ý thay đổi y phục, áo khoác lông chồn bên ngoài đã được nàng cởi xuống ném qua một bên. Y phục nãy giờ bị ma sát đã sớm xốc xếch không chịu nổi, thậm chí lộ cả nội y ở bên trong, bọn họ nhìn từ trên cao xuống đúng lúc có thể thấy gọn bộ ngực nàng.

Hai nam nhân đồng thời tận lực nuốt nước miếng, gã nam nhân mắt tam giác đưa tay đẩy bả vai Bích Cơ, đề cao thanh âm thêm một chút: "Tiểu thư?"

Trả lời hắn chỉ là tiếng rêи ɾỉ không ngừng.

"Làm sao bây giờ?" Gã nam nhân mắt tam giác xoay người lại hỏi đồng bọn.

Hai mắt tên nam nhân gầy gò đã xuất hiện từng tia máu chằn chịt, hắn đột nhiên gạt tay đồng bọn ra, đưa tay sờ tới bộ ngực Bích Cơ.

"Điên rồi hả?" Gã nam nhân mắt tam giác kinh hãi, vội vã vươn tay ngăn cản đồng bọn, chỉ có điều động tác của hắn chậm một bước. Bàn tay tên nam người gầy gò đã nắm chặc bộ ngực cao vυ"t của Bích Cơ, thậm chí bắt đầu chuyển động.

Bản thân tìm kiếm kí©h thí©ɧ hẳn là không bằng bên ngoài kí©h thí©ɧ. Bích Cơ rêи ɾỉ đột nhiên to hơn rất nhiều, chất giọng cũng sung sướиɠ hơn rất nhiều.

Gã nam nhân mắt tam giác vốn đã bắt được cánh tay đồng bọn, nhưng nghe tiếng rêи ɾỉ kia hắn không dùng lực nữa, tùy ý đồng bọn nhào nặn bộ ngực Bích Cơ. Bạn đang đọc truyện tại Đọc Truyện - www.Truyện FULL

"Huynh đệ, ta có một biện pháp tốt." Gã nam nhân gầy gò lưu luyến rút tay trở về.

"Biện pháp gì?" Gã nam nhân mắt tam giác hỏi.

"Chúng ta chơi nàng một trận, sau đó lại gϊếŧ chết tên thiếu gia ngu ngốc này, hắc hắc..." Gã nam nhân gầy gò cười gian nói.

"Ngươi muốn chết thì đi mà làm." Gã nam nhân mắt tam giác lắc đầu liên tục: "Tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Đến lúc đó chúng ta nói khác đi là được. Bảo là chúng ta tiến vào chậm một bước, tiểu thư đã bị điếm ô. Vì thé chúng ta nhất thời tức giận lỡ tay gϊếŧ chết tên ngu ngốc này." Gã nam nhân gầy gò không nhịn được lại đưa bàn tay vào trong ngực Bích Cơ: "Ngươi cho rằng nàng đã thành ra thế này rồi còn có thể nhớ kỹ là ai chơi nàng sao?"

"Đây..."

"Huynh đệ, bỏ qua cơ hội này cả đời chúng ta cũng không có cơ hội thưởng thức loại cực phẩm như thế này đâu!" Khóe miệng gã nam nhân gầy gò bắt đầu nhiễu nước miếng, nói: "Hắc hắc, có khả năng hưởng thụ một lần, cho dù lập tức chết cũng đáng nha!"

"Nghe nói La Y đã chuyển đến nơi này rồi?" Gã nam nhân mắt tam giác thấp giọng nói, hắn đã động tâm nhưng lại sợ bị phá vỡ chuyện tốt.

"Không có chuyện gì, khi tiểu thư tới đã cảnh cáo La Y rồi. Cái tên nhát gan đó dám tới đây sao?" Gã nam nhân gầy gò bỉu môi nói.

Thật ra hắn đã đoán sai, La Y không có tới đây chẳng qua là vì cảm thây không cần thiết. Địch Áo thiếu gia không phải là ngu ngốc thật sự, hoàn toàn có năng lực giải quyết một vài phiền toái nho nhỏ.

Khi hai người thương thảo với nhau, gã nam nhân gầy gò một mực bóp vỗ bầu ngực Bích Cơ, kí©h thí©ɧ liên tục khiến cho thân thể Bích Cơ từ từ mềm ra, tiếng rêи ɾỉ càng ngày càng mê hoặc.

"Ta mặc kệ ngươi, lão tử không nhịn được nữa." Gã nam nhân gầy gò cúi người xuống ôm cổ Bích Cơ, thân thể Bích Cơ mềm nhũn thả lỏng hai chân Địch Áo ra.

Gã nam nhân gầy gò trực tiếp đặt Bích Cơ nằm trên bàn, dùng sức xé rách nội y trên người Bích Cơ. Hai cái vυ" đàn hồi cao vυ"t chợt bắn ra ngoài, tiếp theo hắn liếc mắt qua đồng bạn, tuy nói như vậy nhưng hai người vẫn phải thỏa hiệp mới có thể bắt đầu được.

"Tốt, tới luôn đi!" Gã nam nhân mắt tam giác gật đầu: "Huynh đệ nói không sai, làm một lần cho đã rồi chết cũng đáng."

Địch Áo vẫn chậm rãi nhai bánh bao, cho dù hai gã nam nhân kia nói sẽ gϊếŧ chết hắn, cho dù bộ ngực mềm mại của Bích Cơ không ngừng run rẩy. Ánh mắt hắn không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ người nào nhãn lực cực cao mới phát hiện bàn tay Địch Áo đang nắm bánh bao hơi cứng lại, còn có tốc độ nhai đều đều như trước. Đây không phải là tự nhiên, mà là kết quả khống chế bản thân lên đến cực hạn.

Mà vậy hai nam nhân, hoàn toàn đem Địch Áo bỏ qua, đây có thể lý giải, ai cũng sẽ không đem một người ngu ngốc mười mấy năm người để vào trong mắt.

Gã nam nhân gầy gò đã gấp lắm rồi, đưa tay ném trường kiếm bên hông lên trên bàn, bỏ giáp nhẹ xuống, cúi người cởϊ qυầи ra. Nghe nói phần lớn nam nhân được chia làm hai loại, một loại là xử nam vừa bước vào đời, cơ hồ không có kinh nghiệm tích lũy những chuyện này. Loại thứ hai phụ thuộc vào đủ loại nhân tố, có lẽ thể lực tiêu hao quá nhiều, hoặc không có khả năng khống chế…, mà nhìn vào là biết gã gầy gò kia rõ ràng thuộc loại người thứ hai.

Gã mắt tam giác cũng không cam chịu yếu thế. Mặc dù chủ ý là đối phương nói ra, hắn không thể nào tranh giành đầu tiên, nhưng hắn không có nhàn rỗi, vươn hai tay ra bao trọn bộ ngực cao vυ"t của Bích Cơ.

Gã nam nhân gầy gò nắm một chân Bích Cơ giơ lên, vừa vuốt ve vừa hít sâu một hơi, ngay lúc này Địch Áo đột nhiên động.

Tay trái Địch Áo đẩy tới trước bắt lấy chuôi kiếm trên bàn trở ngược đâm ra, tay phải đẩy mạnh cái bàn.

"Yên lặng như xử nữ, động nhanh như thỏ chạy" Lời này nhiều người có thể hiểu được, nhưng chính thức làm được lại rất ít. Địch Áo tuyệt đối là một thành viên trong đó, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém. Thời điểm hắn yên lặng không phải là xử nữ, mà là ngu ngốc, khi động còn mau lẹ hơn cả sét đánh.

Địch Áo không có rút trường kiếm ra, làm vậy sẽ lãng phí thời gian, "nhanh" mới là tôn chỉ đúng hắn duy nhất.

"Phốc..." Vỏ kiếm ở trong tay Địch Áo vẫn có uy lực lớn lao, gã nam nhân mắt tam giác căn bản không kịp phản ứng. Cho dù phản ứng cũng không thể nào vãn hồi chuyện gì, hai tay hắn đang hưởng thụ ôn nhu, vỏ kiếm đã từ phía sườn phải đâm lên sau gáy hắn, xương sọ vốn là nơi cứng rắn nhất lại bị Địch Áo một kích dễ dàng xuyên thủng.

Cái bàn bị Địch Áo đẩy ra lao về phía trước, góc bàn đυ.ng vào cái vật cương cứng của gã nam nhân gầy gò đang lõa thể. Mặc dù cả hai đều cứng, nhưng lưỡng hổ tranh nhau tất có một bên bị thương, hai vật cứng rắn chạm vào nhau sẽ có một thứ bị hủy, về phần rốt cuộc cái nào bị hủy căn bản không cần phải nói nữa.

Thêm Bình Luận