Thanh âm nhàn nhạt theo Ngũ quản gia nói vang lên, một thiếu niên toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng xuất hiện ở trước người Uyển Nhi.
Khuôn mặt băng lãnh của thiếu niên không che đậy được góc cạnh kiên nghị, tròng mắt đen nhánh như có vụ khí vờn quanh, lại lộ ra sắc bén, khuôn mặt thành thục không hợp tuổi tác, nhưng không lộ vẻ già nua, trong trầm ổn mang theo nhuệ khí, khí chất cực kỳ phức tạp.
Loại khí chất này có chút ngạo, có chút tà, mới nhìn không cho người ta áp lực, nhưng nếu như nhìn lâu, tự dưng sẽ làm người phát run.
Đến chính là Tô Dật, vừa mới tắm rửa xong, liền nghe bên ngoài ồn ào, hơi cảm ứng một chút, đã biết chuyện gì phát sinh.
- Tô Tô Dật thiếu gia!
Mấy người hầu nhìn thấy thiếu niên kia đột nhiên xuất hiện, thân thể vô ý thức có chút phát run.
Hổ có uy nghiêm, bất kể như thế nào, trước kia vị tiểu gia này cũng là tồn tại không người nào dám trêu chọc, người gặp người sợ!
Mà giờ khắc này mấy hạ nhân nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, đây thật là thiếu gia phế vật mà mọi người đồn đại, chật vật không chịu nổi quay về sao, một thân áo xanh, viền đen sạch sẽ, bào phục không nhuốm bụi trần, sợi tóc hơi dương động, thân thể nhìn như gầy gò lại cực kỳ thẳng tắp, như một thanh dao, ẩn chứa lực lượng to lớn cứng cỏi.
Một thiếu niên như vậy, mấy gia đinh kia cảm giác như thế nào, cũng không giống như phế vật nha.
Nhìn Tô Dật giờ phút này, Uyển Nhi cũng có chút sững sờ, trên thân thể thiếu gia, tựa hồ so với ba năm trước thì nhiều ra một ít gì đó.
Nhưng bất kể như thế nào, đây mới là Tô Dật thiếu gia trong nội tâm nàng, Tô Dật thiếu gia trở về.
- Tô Dật thiếu gia, Ngũ quản gia…
Nhưng lập tức, thần sắc của Uyển Nhi khẩn trương lên, nàng biết Ngũ quản gia là một người không dễ đối phó, nghe nói đã sắp trở thành võ giả chính thức.
Huống chi nghe nói phía sau Ngũ quản gia còn có chỗ dựa, lấy địa vị của Tô Dật thiếu gia bây giờ ở Tô gia, sợ là sẽ không dễ chịu, trong lòng Uyển Nhi bắt đầu lo lắng.
- Không cần lo lắng, nói cho ta biết, những năm này, có phải cẩu nô tài kia khi dễ ngươi hay không.
Nhìn bàn tay của Uyển Nhi nguyên bản non mịn kết đầy vết chai, những vật có giá trị không nhỏ trong viện của mình cũng không cánh mà bay, Tô Dật không khó tưởng tượng ba năm này Uyển Nhi sinh hoạt như thế nào.
- Tô Dật thiếu gia, ta không sao, một ít gì đó trong viện, đều bị đám người Ngũ quản gia dọn đi, Uyển Nhi vô dụng, bảo hộ không được đồ vật của Tô Dật thiếu gia.
Uyển Nhi nhỏ giọng nói, mặt mũi tràn đầy tự trách.
- Ba năm này, có phải tiền tháng của ngươi cũng bị cẩu nô tài kia cắt xén rất nhiều hay không?
Những vật ngoài thân ở trong viện, Tô Dật không quan tâm, xem như hắn trả lại Tô gia, thế nhưng hắn một mực xem Uyển Nhi như muội muội, cho nàng cuộc sống cơm ngon áo đẹp, xa xa không phải nha hoàn bình thường có khả năng so sánh.
Nhưng nhìn Uyển Nhi hiện tại, y phục trên người giản dị, lương bổng của hạ nhân Tô gia từ trước đến nay không tệ, các loại phúc lợi càng là hàng đầu Man Thành, Tô Dật xem ra, sợ là có người cố ý cắt xén tiền tháng của Uyển Nhi, mà Ngũ quản gia thì là người phụ trách mảng ấy.
- Tiền tháng, ta…
Uyển Nhi muốn nói lại thôi, nhìn ánh mắt Tô Dật, giống như trong lúc vô hình có một loại sức mạnh, sau đó lấy dũng khí nói:
- Ngũ quản gia nói ta không có đăng ký, cho nên không có tiền tháng, nếu như ta không thuận theo hắn, còn muốn đuổi ta ra Tô gia.
Ánh mắt Tô Dật bắt đầu nghiêm nghị, nguyên bản còn tưởng chỉ là tiền tháng của Uyển Nhi bị cắt xén không ít, chưa từng nghĩ tới những cẩu nô tài kia lại lớn mật đến mức này, không cho tiền tháng, còn đánh chú ý lên người Uyển Nhi.
Ba năm, không có một đồng tiền tháng, còn bị các loại ức hϊếp, Tô Dật khó có thể tưởng tượng tiểu nha đầu nhỏ yếu trước mắt, ở trong ba năm này là làm sao chèo chống qua.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Tô Dật cực kỳ đau lòng.
Tô Dật chưa từng coi Uyển Nhi là nha hoàn, trong lòng hắn, Uyển Nhi một mực là muội muội.
Ba năm này, Uyển Nhi lại bị ức hϊếp đến mức độ này!
- Tốt, tốt lắm tên cẩu nô tài này!
Ánh mắt Tô Dật nhìn về phía Ngũ quản gia, hai con ngươi tràn đầy nghiêm nghị, tựa như hai vực sâu không đáy, toàn thân phát ra khí tức bén nhọn.
Khí tức bực này, để Ngũ quản gia cảm giác toàn thân phát lạnh, không tự chủ được giật mình.
Nhưng lập tức, Ngũ quản gia khẽ cắn môi, ánh mắt trầm xuống.
Những năm gần đây, hắn thân là Ngũ quản gia, phía sau cũng có chỗ dựa, một số người Tô gia nhìn thấy hắn cũng phải gật đầu chào, chưa từng bị người mở miệng mắng cẩu nô tài qua.
Trước mắt Tô Dật là Tô gia thiếu gia không sai, thế nhưng đã sớm xưa đâu bằng nay.
- Tô Dật, ngươi đừng quá phách lối, ngày hôm nay ta tới là thông báo ngươi, viện này gia tộc có thể sẽ thu hồi, ngươi...
Ba ba!
Tiếng nói của Ngũ quản gia còn chưa dứt, tiếng bạt tai thanh thúy truyền ra, dấu bàn tay sưng đỏ bao trùm ở nửa bên mặt, trong miệng phun ra máu tươi và hai cái răng.
Mấy người hầu kia mắt trợn tròn, căn bản không kịp thấy rõ ràng đến cùng phát sinh chuyện gì.